TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng

Chương 320



Rõ ràng là cô không muốn sinh mà. hu hu.

Cố Hành chưa bao giờ thấy cô khóc như thế này, chắc chắn là đã xảy ra chuyện

lớn rồi. Anh cuống cuồng hết cả lên, cúi người bế thốc cô lên định đi ra ngoài:

“Chúng ta đi bệnh viện, đi bệnh viện Hải Thành, rồi lên tận Bắc Kinh”

Tô Chiêu Chiêu lúc này thì không khóc nổi nữa: “Anh thả em xuống”

“Không thả” Cố Hành ôm chặt lấy cô.

Thấy sắp ra khỏi cửa đến nơi, Tô Chiêu Chiêu vội vàng nói: “Em có thai rồi!”

Cố Hành như bị ai điểm huyệt, đứng sững lại không nhúc nhích.

Tô Chiêu Chiêu đá chân.

Cố Hành lùi lại, đi đến trước sofa mới đặt cô xuống, mắt nhìn chằm chằm vào

bụng cô không rời.

Tô Chiêu Chiêu càu nhàu: “Biện pháp phòng tránh của anh chẳng an toàn chút

nào cả”

Cố Hành lầm bầm: “Anh cũng không biết nữa”

Cái vẻ ngây ngô đó làm Tô Chiêu Chiêu buồn cười. Cô cũng biết chẳng có biện

pháp nào là an toàn tuyệt đối, đến đời sau còn chẳng tránh được, huống chi là

bây giờ.

Tô Chiêu Chiêu cố ý hỏi: “Anh không vui à?”

“Làm sao có chuyện đó được!” Cố Hành vui chứ!

Vui không để đâu cho hết!

Anh ngồi thụp xuống: “Bác sĩ nói thế nào?”

Cố Hành đột nhiên thấy mình cần phải học rất nhiều thứ, vợ có bầu rồi mà anh

chẳng biết gì cả. Tuy đã là bố của hai đứa trẻ, nhưng anh cũng chẳng khác gì

những ông bố tập sự, bởi vì lúc Cố Tưởng và Cố Niệm đến bên cạnh anh thì

chúng đã chín tuổi rồi.

“Bác sĩ bảo em ăn nhiều đồ bổ máu và dinh dưỡng, những cái khác thì không

dặn gì nhiều”

Cố Hành nhíu mày: “Cần chú ý những gì nhỉ? Thôi bỏ đi, mai anh tự đi hỏi”

Tô Chiêu Chiêu cong môi: “Bác sĩ sẽ cười cho đấy”

“Cười thì cười, dù sao anh cũng bị cười không ít lần rồi”

Tô Chiêu Chiêu nhướng mày, ý gì đây?

“Ai cười anh cơ?”

Cố Hành liếc nhìn cô: “Em tưởng trong quân khu này có nhiều người đi bệnh viện

mua cái thứ đó lắm à?”

Tô Chiêu Chiêu phụt một tiếng, cười ngất.

Cố Hành nhéo mặt cô, vừa khóc vừa cười, đúng là như trẻ con.

Ngày hôm sau Cố Hành quả nhiên đi bệnh viện thật, còn mang theo cả sổ tay và

bút, ghi chép lại toàn bộ lời bác sĩ nói. Cảnh tượng đó làm bác sĩ và y tá đều thấy

buồn cười.

Vị bác sĩ lớn tuổi bảo cô y tá chưa chồng: “Thấy chưa, sau này lấy chồng phải tìm

người đàn ông như thế này này”

Cô y tá đáp: “Người ta là Sư trưởng cơ mà, cháu đào đâu ra phúc phận đó chứ”

“Không phải bảo cô tìm Sư trưởng, mà là tìm người đàn ông đối xử tốt với mình

ấy”

cua-chung/chuong-320.html]

Cô y tá đỏ mặt gật đầu.

..

Cố Niệm nghỉ học về nhà liền biết chuyện Tô Chiêu Chiêu mang thai. Phản ứng

đầu tiên của cô bé chính là vui mừng. Vui đến mức nhảy cẫng lên trong nhà, múa

tay múa chân reo hò như một đứa trẻ: “Oa! Con sắp được làm chị rồi, tuyệt quá đi

mất!”

Gương mặt cô bé rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh niềm vui, rồi vội vàng hỏi: “Anh con có

biết tin mừng này chưa ạ?”

Tô Chiêu Chiêu nhìn bộ dạng phấn khích của con gái, không nhịn được cười:

“Vẫn chưa kịp nói với nó nữa”

“Thế sao được, chuyện quan trọng thế này nhất định phải cho anh biết chứ!” Cố

Niệm hào hứng nói, rồi xoay người định chạy lên lầu, miệng còn lẩm bẩm: “Con đi

viết thư cho anh ấy, báo tin mừng này ngay!”

Tuy nhiên, mới đi được hai bước, cô bé bỗng dừng lại như chợt nhớ ra điều gì, rồi

lùi lại với nụ cười tinh quái: “Hì hì, hay là cứ tạm thời đừng nói, đợi Tết anh ấy về

cho anh ấy một bất ngờ lớn, lúc đó dọa anh ấy một phen cho khiếp!”

Nói xong, cô bé tự đắc cười một mình.

Tô Chiêu Chiêu cười bảo: “Nguyện vọng này của con e là không thành rồi. Tháng

sau bố con đi Bắc Kinh họp, định lúc đó ghé qua trường thăm anh con, kiểu gì bố

cũng sẽ nói thôi”

Cố Niệm có chút thất vọng nhẹ: “Bố đi Bắc Kinh thì mẹ ở nhà một mình thế nào

được ạ?”

“Mẹ con mang thai một đứa trẻ chứ có phải mang bom đâu mà cần người

canh chừng suốt ngày”

Cố Niệm hì hì: “Cứ nghỉ là con về với mẹ”

“Việc học ở trường không nặng à?”

“Nặng chứ ạ, nhưng nặng mấy con cũng phải về. Con chọn học đại học ở Hải

Thành đúng là sáng suốt mà, chứ nếu đi nơi khác thì con đã bỏ lỡ lúc em chào

đời rồi. Khoản này anh con không bằng con đâu”

Tô Chiêu Chiêu nói: “Chỉ cần con không thấy phiền là được”

“Sao lại phiền được chứ?” Cô bé yêu còn chẳng hết nữa là.

Biết tin Tô Chiêu Chiêu mang thai, hai mẹ con Vương Xuân Hoa và Chu Xuân Yến

rủ nhau sang thăm cô.

“Nhìn xem, nói mà chẳng giữ lời nhé, cuối cùng cô vẫn để mình mang thai đấy

thôi” Là một thành viên trong đội ngũ “giục đẻ”, những năm qua Vương Xuân Hoa

không ít lần khuyên Tô Chiêu Chiêu sinh con, từ hồi chưa dọn vào khu tập thể bà

đã khuyên rồi. Lúc đó Tô Chiêu Chiêu còn khẳng định chắc như đinh đóng cột là

không sinh nữa.

Mặt Tô Chiêu Chiêu hơi ửng hồng: “Kế hoạch không đuổi kịp thay đổi mà chị”

Chu Xuân Yến đang bế con, cười nói: “Đợi đứa bé trong bụng cô sinh ra, con nhà

cháu lại có thêm một người ‘bề trên’ nữa rồi”

Vương Xuân Hoa cười: “Đúng thế thật, ôi dào, con nhà tôi thật đáng thương, tính

kiểu gì thì trong hai nhà mình vai vế nó cũng là nhỏ nhất”

Đứa nhỏ nhỏ nhất vai vế đang nằm trong lòng mẹ đạp chân, thổi bong bóng nước

miếng.

Bụng Tô Chiêu Chiêu ngày một lớn dần.

Cứ được nghỉ là Cố Niệm lại chạy về nhà, lần nào cũng thế.

Cố Tưởng sau khi nghe Cố Hành nói chuyện Tô Chiêu Chiêu mang thai, tháng

nào cũng viết thư về nhà, gửi kèm theo quà cáp là đặc sản phương Bắc hoặc mấy

món đồ chơi nhỏ. Đặc sản thì cho Tô Chiêu Chiêu ăn, đồ chơi thì để dành cho em

trai hoặc em gái sinh ra sẽ chơi.

Tô Lai cứ đến ngày nghỉ là lại qua giúp dọn dẹp nhà cửa. Vệ sinh tuy đã có lính

cần vụ quét dọn, nhưng những việc lặt vặt khác thì không tiện để họ làm.

Cậu Hướng mang sườn đến, Tô Lai đem hầm với củ cải, vừa chín là múc ngay

một bát cho Tô Chiêu Chiêu uống, vị canh thanh ngọt đậm đà.

Tô Lai nhìn cái bụng của Tô Chiêu Chiêu với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Lòng người phụ nữ vốn dĩ hay thay đổi, Tần Nham đối xử tốt với cô và Tiểu Thụ,

cô cũng muốn sinh cho anh một đứa con.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.