Sự trấn tĩnh của cô khiến Cao Nguyệt nhất thời không biết phải nói gì tiếp. Nếu
chiếc đồng hồ đó vẫn còn trong tay cô ta. Nghĩ đến đây, Cao Nguyệt chợt giật
mình, chẳng lẽ nó đã quay về tay Diệp Thư Lan rồi?
Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Trừ khi có người nhặt được rồi trả lại cho bà
ấy, nhưng đó là ai được chứ? Tô Chiêu Chiêu? Khoảng thời gian đó, trên con
đường ấy chỉ có hai người họ đi qua.
“Hèn chi, lẽ ra mình nên đoán ra là cô ta từ sớm mới phải”
Diệp Thư Lan vểnh tai lên nghe, cô ta? Cô ta là ai?
Cao Nguyệt không muốn thăm dò thêm nữa: “Cậu biết chiếc đồng hồ không có ở
chỗ tôi rồi đúng không? Là Tô Chiêu Chiêu nhặt được trả lại cho cậu?”
Thần sắc Diệp Thư Lan khẽ động, thì ra là cô ta, hèn chi chiếc đồng hồ lại bị ném
vào trong sân nhà mình.
“Tôi không biết cậu đang nói gì cả”
Cao Nguyệt nghiến răng: “Cũng chẳng biết vợ chồng Sư trưởng Khương có biết
con dâu mình là một tiểu thư xuất thân từ gia đình tư bản hay không, cả Khương
Viễn nữa”
Diệp Thư Lan giả vờ kinh ngạc: “Cao Nguyệt, cậu rốt cuộc đang nói cái gì vậy?
Thân phận của tôi lúc thẩm tra chính trị đều đã được kiểm tra kỹ càng rồi, cậu
đừng có mà tùy tiện chụp mũ cho tôi! Cậu không thể vì thành phần gia đình mình
không tốt mà đi lôi kéo, vu khống tôi được. Nếu cậu còn ăn nói hàm hồ, nhà họ
Khương tôi chỉ còn cách tìm Chủ nhiệm Bành để đòi một lời giải thích thôi!”
Khi nói những câu cuối, giọng điệu của Diệp Thư Lan vô cùng cứng rắn!
Cao Nguyệt biết mình không xơ múi được gì nữa, trừ khi Tô Chiêu Chiêu chịu
cùng cô ta vạch trần Diệp Thư Lan, nhưng làm vậy cô ta sẽ đắc tội với nhiều
người hơn. Ý định ban đầu của cô ta không phải là vạch trần mà là muốn nhận
được sự giúp đỡ. Hơn nữa, chuyện Tô Chiêu Chiêu nhặt được đồng hồ hiện tại
cũng chỉ là suy đoán của cô ta, kể cả có thật thì liệu Tô Chiêu Chiêu có chịu giúp
cô ta không?
Nếu Tô Chiêu Chiêu cũng có tâm tư giống cô ta thì đã chẳng trả lại đồng hồ cho
Diệp Thư Lan rồi. Nếu cô ta thực sự bất chấp tất cả mà làm ầm lên để cấp trên
điều tra Diệp Thư Lan, cô ta sẽ đắc tội với cả nhà họ Khương. Việc đó chẳng
mang lại lợi ích gì mà chỉ khiến tình cảnh của cô ta tồi tệ thêm.
Đầu óc Cao Nguyệt rối bời, nước cờ này cô ta đi quá sai lầm!
“Những lời hôm nay coi như tôi chưa từng nói” Nói xong, cô ta đi thẳng ra khỏi
nhà họ Khương.
Ngay cửa nhà, cô ta chạm mặt Tô Chiêu Chiêu.
“Cô lừa tôi”
Tô Chiêu Chiêu: “?” Cái gì mà kỳ cục vậy?
Cao Nguyệt vội vàng bỏ đi, Tô Chiêu Chiêu vừa quay đầu lại đã thấy Diệp Thư
Lan đứng ở cửa. Diệp Thư Lan đang mỉm cười với cô: “Tan làm về rồi đấy à? Sao
không thấy hai đứa nhỏ đâu?”
Tô Chiêu Chiêu cũng cười đáp: “Chị chúng nó tan làm sớm nên đã đón về rồi ạ”
Trò chuyện vài câu, Tô Chiêu Chiêu liền vào nhà.
Buổi tối lúc ăn cơm, Diệp Thư Lan sang gõ cửa, tay bưng một bát thịt chưng do
bà tự làm. Tô Chiêu Chiêu ngẩn người. Và trong một khoảng thời gian dài sau đó,
Diệp Thư Lan thường xuyên mang đồ ăn sang cho nhà cô. Việc này làm Cố Hành
cũng thấy lạ. Nhớ lại câu nói của Cao Nguyệt hôm đó, Tô Chiêu Chiêu đại khái đã
đoán được nguyên nhân.
Không lâu sau, Tô Chiêu Chiêu nghe tin Chủ nhiệm Bành bị điều đi nơi khác, từ
đó về sau cô không bao giờ gặp lại Cao Nguyệt nữa.
..
Bây giờ Tô Chiêu Chiêu cực kỳ ngại vào Hải Thành họp, bên đó quá náo nhiệt.
Cái sự náo nhiệt ấy khiến cô không đành lòng nhìn, chẳng nỡ nghe. Những gì tận
mắt chứng kiến hoàn toàn khác với cảm giác khi đọc tiểu thuyết hay xem trên tivi,
nó khiến con người ta khó chịu và cũng thấy sợ hãi.
Cô thầm may mắn vì ngay từ đầu đã không đồng ý chuyển công tác vào Hải
Thành, nếu thực sự vào đó làm việc, cô đoán mình cũng sẽ giống như những
người khác ở hợp tác xã cung tiêu Hải Thành, suốt ngày sống trong lo âu phấp
phỏng. Cô cảm thấy dù mình có góc nhìn của người biết trước tương lai đi chăng
nữa, khi đối mặt với một số chuyện cũng chưa chắc đã né tránh được. Và cũng
thật may mắn, vì cô có góc nhìn đó.
Trạng thái của cô nhanh chóng bị Cố Hành phát hiện.
“Em sao thế?”
Tô Chiêu Chiêu lắc đầu: “Chỉ là thấy mọi chuyện thật điên rồ, làm em thấy sợ”
Cố Hành ôm chặt lấy cô: “Đừng sợ, bên ngoài có loạn thế nào thì quân đội cũng
không loạn đâu”
Tô Chiêu Chiêu biết chứ, cô rúc sâu vào lòng anh, dán chặt vào người anh để
cảm nhận hơi ấm. Giây phút này, cô thấy đặc biệt an lòng.
..
Mấy ngày nay Tô Chiêu Chiêu đang học thuộc lòng ngữ lục, trong văn phòng ai
nấy đều cầm một cuốn trên tay. Nghe nói sau này học sinh tiểu học có được lên
lớp hay không đều phải xem có thuộc ngữ lục hay không.
Tan làm, cô cất cuốn sổ đỏ vào túi xách, đi đến nhà trẻ đón cặp song sinh trước.
cha-cua-chung/chuong-328-fullhtml]
“Mẹ ơi!” “Mẹ ơi!”
Vừa thấy mẹ, hai đứa nhỏ đã từ trong sân lao vù ra. Tô Chiêu Chiêu cúi người:
“Hôm nay hai đứa có ngoan không?”
Hai nhóc tì gật đầu lia lịa, giọng sữa kéo dài: “Ngoan ạ~”
“Ngoan là tốt rồi, chúng ta về nhà thôi”
Tô Chiêu Chiêu dắt tay mỗi đứa một bên đi về nhà. Vừa đi hai nhóc vừa hỏi: “Chị
đâu rồi ạ?” “Bao giờ chị mới về ạ?”
“Chị đi diễn ở dưới đơn vị rồi, phải mấy ngày nữa mới về. Tiểu Triển, Tiểu Vị nhớ
chị à?” “Nhớ lắm ạ~”
“Thế hai đứa có nhớ anh không?”
“Anh không về nhà” Tiểu Triển bĩu môi nói, chẳng biết tại sao anh lại không về
chơi với chúng. Tiểu Vị bồi thêm: “Anh là người bận rộn”
Tô Chiêu Chiêu bật cười: “Đúng rồi, anh là người bận rộn, anh phải bảo vệ tổ
quốc, anh giỏi lắm đấy”
“Bố cũng giỏi ạ!” Tiểu Triển vỗ vỗ ngực mình, “Tiểu Triển cũng giỏi!”
Tô Chiêu Chiêu nén cười: “Tiểu Triển giỏi chỗ nào?” “Sau này Tiểu Triển cũng sẽ
bảo vệ tổ quốc!”
Tiểu Vị nhảy cẫng lên, sợ anh quên mất mình: “Con nữa, con nữa” Tiểu Triển ra
dáng làm anh: “Cùng nhau đi” Ừ, cùng nhau.
Chưa về đến nhà, ba mẹ con đã gặp Cố Hành đi làm về. Chiếc xe Jeep dừng lại
bên cạnh họ, hai nhóc tì tung tăng nhảy nhót, líu lo không ngớt: “Bố ơi, bố ơi!”
Cố Hành xuống xe, đưa chiếc túi trong tay cho Tô Chiêu Chiêu, rồi một tay bế
bổng một đứa lên: “Tiếng của hai thằng nhóc này còn lợi hại hơn cả bom đấy”
Tô Chiêu Chiêu cười bảo: “Làm gì mà quá đáng thế anh”
Nghe bố bảo mình là bom, hai nhóc tì không chịu: “Bom để ném kẻ thù cơ”
“Bố không phải kẻ thù”
“Thế bố là gì nào?”
“Là bố ạ”
“Là anh hùng!”
Cố Hành cười ha hả: “Ai bảo các con thế?”
“Mẹ bảo ạ”
Cố Hành nhìn Tô Chiêu Chiêu một cái, ánh mắt nóng rực.
Vợ chồng bao nhiêu năm, chỉ một ánh mắt của anh là Tô Chiêu Chiêu đều hiểu,
thấy vậy cô không nhịn được mà liếc anh một cái rồi mỉm cười.
Cố Hành ngẩng đầu nhìn trời.
Tô Chiêu Chiêu cũng ngẩng đầu nhìn theo. Hoàng hôn buông xuống, những áng
mây trôi nơi chân trời tựa như một dòng sông thời gian dài đằng đẵng, chảy mãi
không ngừng.
Nó miệt mài lao về phía trước bất kể ngày đêm, mang theo biết bao năm tháng và
những câu chuyện.
Có chuyện vui, cũng có chuyện buồn.
Tất cả đều là nhân sinh.
Cô thầm nghĩ.
[Toàn văn hoàn thành]