TN 70: Cô Vợ Nhỏ Của Ông Trùm Tài Phiệt Ở Thập Niên 70

Chương 21



Lần này bà Bạch không từ chối: “Cái thứ này tốt thế cơ mà, con mua nhiều chút

đi, bà cho con tiền”

Bạch Du nháy mắt: “Bà ơi bà quên cháu bây giờ giàu lắm rồi à?”

Bà Bạch nhớ lại vẻ mặt đen như đít nồi của con dâu hôm đó, cười đến híp cả

mắt: “Đáng đời, cho nó tác quái!”

Những ngày tháng cùng bà đắp mặt nạ, cùng nhau chê bai mẹ mình như thế này,

là điều mà kiếp trước Bạch Du nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Cô dựa vào vai bà: “Bà ơi, gần đây cháu cứ thấy dạ dày không thoải mái, nhưng

đi viện một mình thì cháu sợ”

Bà Bạch nghe vậy, lập tức lo lắng: “Dạ dày giờ có đau không? Đừng sợ, mai bà đi

cùng con”

Người già là thế đấy, bản thân đau chỗ nọ nhức chỗ kia, nhưng vì không muốn

làm phiền con cháu, lại muốn tiết kiệm tiền, thà nhịn chứ không đi bệnh viện,

nhưng hễ nghe con cháu hơi khó chịu một chút là họ sẽ lo lắng không yên.

Bạch Du: “Bây giờ không đau ạ, chỉ là ăn không đúng giờ sẽ thấy khó chịu”

Bà Bạch: “Chắc chắn là do cái bà mẹ hồ đồ của con hại đấy, buổi trưa có tí thời

gian nghỉ ngơi thôi, còn bắt con về nấu cơm mang cơm cho bọn họ ăn, không sợ

ăn vào giảm tuổi thọ à!”

Lời Bạch Du nói vừa rồi cũng không hẳn là lời nói dối, do lâu ngày không ăn uống

đúng giờ nên cô bị thừa axit dạ dày, nhân cơ hội này cô đi bệnh viện lấy ít

thuốc uống.

Nhưng ngày mai đơn vị hơi bận, không xin nghỉ được, Chủ Nhật cô còn phải đi

“câu cá”…

Nghĩ đến đây, cô đành nói: “Cháu nghe nói Bệnh viện Nhân dân có một ông bác sĩ

lớn tuổi chữa trị dạ dày ruột rất giỏi, nhưng mà ông ấy phải thứ Hai mới làm việc”

Bà Bạch dù rất muốn kéo cháu gái đi khám ngay lập tức, nhưng bác sĩ giỏi quan

trọng hơn, nên bà nói: “Vậy thì thứ Hai bà lại đi cùng con”

Bạch Du cười gật đầu: “Vâng ạ”

Đêm đó, Tần Tâm Hủy thức trắng đêm không về.

Ngày thứ hai đến đơn vị, dưới mắt Lâm Hướng Tuyết có hai quầng thâm to đùng,

nhìn là biết tối qua không ngủ ngon.

Bạch Du: “Gặp ác mộng à?”

Lâm Hướng Tuyết lập tức lộ ra vẻ mặt đáng thương: “Hôm qua tôi còn tưởng

mình không sợ nữa rồi, ai ngờ vẫn gặp ác mộng, tôi bị kim thêu đuổi chạy suốt cả

đêm!”

Bạch Du: “…”

Là lỗi của cô, cô không nên nhắc đến kim thêu.

Cô an ủi Lâm Hướng Tuyết vài câu.

Lâm Hướng Tuyết cũng là người vô tư, rất nhanh đã quên chuyện này, móc tiền

từ túi ra đưa qua: “Cái đồng hồ cô nhờ tôi bán lần trước, tối qua vừa bán được”

Bạch Du nhận lấy đếm thử, hóa ra được một trăm lẻ năm tệ.

Cộng thêm số tiền trước đó, bây giờ cô đã có một ngàn một trăm ba mươi mấy tệ.

Không biết từ lúc nào, cô đã trở thành một phú bà nho nhỏ.

Lâm Hướng Tuyết: “À phải rồi, ông nội tôi ăn bánh nhân rượu nếp cô làm, ông

thích lắm, cảm ơn cô”

70/chuong-21.html]

Bánh nhân rượu nếp là món ăn vặt theo mùa ở Tô Châu, thường chỉ làm vào

khoảng trước và sau Tết Thanh minh.

Hai hôm trước khi chuẩn bị làm bánh pot sticker cho ông nội Lâm Hướng Tuyết,

nghe cô ấy nói ông nội sức khỏe không tốt, ăn uống không vào, cứ lẩm bẩm muốn

ăn bánh nhân rượu nếp Tô Châu.

Bạch Du vừa hay biết làm món này, về nhà liền làm mấy phần: “Không cần khách

sáo, cô cũng giúp tôi nhiều mà?”

Lâm Hướng Tuyết lại lắc đầu: “Việc nào ra việc đó, cô không biết điều này có ý

nghĩa lớn thế nào với tôi đâu, ông nội tôi nói bánh nhân rượu nếp cô làm có

hương vị giống hệt bà nội tôi làm, ngoài giòn trong mềm, mang theo vị ngọt dịu

của rượu nếp, ăn vào thơm béo mềm dẻo, ông muốn mời cô cuối tuần đến nhà tôi

ăn cơm”

Cô là đứa trẻ được ông bà nuôi lớn, tình cảm với họ còn sâu đậm hơn cả cha mẹ,

mấy năm trước bà nội mất, cứ đến ngày giỗ của bà là ông nội lại ăn ngủ không

yên, năm nay tình hình còn nghiêm trọng hơn, thậm chí có lúc phải nhập viện.

Thấy ông nội chán ăn chán uống, cô lo lắng vô cùng, lúc đi làm có kể với Bạch Du

một câu, không ngờ ngày hôm sau cô ấy đã mang bánh nhân rượu nếp làm sẵn

đến.

Không phải họ chưa từng nhờ người khác làm bánh nhân rượu nếp, nhưng ông

nội ăn vào đều nói không đúng vị, chỉ có bánh của Bạch Du làm, ông đã ăn liền

mấy cái.

Bạch Du: “Ăn cơm thì thôi đi, chỉ là chút quà vặt thôi mà, hơn nữa cuối tuần tôi

còn có việc, nhưng hôm qua cô nói nhà cô có máy ảnh, không biết ngày mai có

tiện cho tôi mượn một ngày không?”

Lâm Hướng Tuyết vui vẻ gật đầu: “Đương nhiên tiện, tan làm tôi đưa cho cô, à

phải rồi, ông nội tôi còn nói, sau này nếu cô gặp phải bất kỳ khó khăn nào không

giải quyết được, đều có thể tìm ông ấy”

Bạch Du sững lại.

Cô không ngờ mấy chiếc bánh nhân rượu nếp lại có thể đổi lấy sự bất ngờ lớn

đến vậy.

Ông nội Lâm Hướng Tuyết là người có địa vị cao, có được lời hứa hẹn như thế

này từ ông, là điều mà biết bao người cầu còn không được.

Tan làm, Bạch Du về nhà trước rồi cùng Lâm Hướng Tuyết đến nhà cô ấy lấy máy

ảnh.

Máy ảnh là hiệu Hải Âu, một chiếc phải hơn một trăm tệ, tương đương với giá một

chiếc đồng hồ đeo tay.

Nhưng đồng hồ ngày nào cũng dùng được, máy ảnh chỉ dùng vào những dịp lễ

Tết, hơn nữa phim và giấy ảnh cũng không rẻ, mỗi lần chụp lại phải tốn thêm tiền,

nên người bình thường thà tiết kiệm để mua một chiếc đồng hồ, chứ không muốn

mua máy ảnh.

Bạch Du thầm tính toán lát nữa cũng mua một cái.

Bà nội không còn trẻ nữa, cô muốn chụp thêm vài tấm ảnh của bà, kiếp trước cô

muốn nhìn vật nhớ người nhưng không tìm được ảnh của bà, trong lòng tiếc nuối

rất lâu.

Lâm Hướng Tuyết rất nghiêm túc chỉ cho cô cách sử dụng máy ảnh, cách chụp

ảnh, mặc dù cô biết chụp nhưng vẫn giả vờ không hiểu, học lại một lần.

Rời khỏi nhà họ Lâm, cô không về nhà mà đi vòng qua hiệu sách Tân Hoa.

Mấy ngày nay cô luôn sắp xếp lại sách vở cần thiết cho kỳ thi đại học, phát hiện

tài liệu có sẵn trên tay ít ỏi đến đáng thương, nên mới nghĩ đến việc đến hiệu

sách xem thử.

Đến hiệu sách, cô gần như lật xem hết sách trong tiệm, nhưng không tìm được tài

liệu hữu ích nào.

Tài liệu và sách có ích trong những năm này vẫn còn quá ít.

Hai tay không từ hiệu sách bước ra, Bạch Du nghĩ không thể đi về tay không, bèn

ngẩng đầu quét mắt nhìn xung quanh.

Rất nhanh ánh mắt cô dừng lại ở một quán ăn quốc doanh bán bánh táo tàu ở

ngay cửa ra vào, mùi thơm bay theo gió đến chỗ cô.

Cô vội vàng đẩy xe đạp đi tới.

Tiếc là vẫn chậm một bước.

Cô phục vụ với vẻ mặt tự hào nói với cô: “Miếng cuối cùng vừa mới có người mua

rồi, bánh táo tàu của quán chúng tôi nổi tiếng là ngon, hấp ăn ngon, nếu không

thích ăn hấp, còn có thể dùng dầu lạc rán nhỏ lửa một chút, thơm dẻo mềm xốp,

ăn một lần là đảm bảo ngày nào cô cũng muốn ăn!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.