Toàn gia lưu đày, ta dựa vào không gian lật đổ cả giang sơn

Chương 202: Thân thế Mê vụ (4)



Sẵn sàng

Trên đó viết, Tạ Càn đăng cơ, hạ lệnh truy sát tất cả những người có liên quan

đến cựu bộ Nam Sở, Công chúa không chịu nổi kích thích, sinh nở khó khăn.

Sinh được một người con trai, đặt tên là Tự Bạch, mong y cả đời đơn giản bình

an mà sống.

Phía sau là Bùi lão Vương gia đã an táng Công chúa Nam Sở, còn dặn dò Bùi lão

phu nhân trước, hãy đưa Tự Bạch về Bùi gia.

Lấy cớ là mình nuôi ngoại thất, đưa hài tử về cho Bùi lão phu nhân nuôi dưỡng.

Chuyện này một năm sau mới công khai, mà để không bị người ta phát hiện, còn

nói nhỏ hơn một tuổi.

Bùi lão phu nhân đi đến, nắm lấy tay Bùi Tự Bạch, vuốt ve mu bàn tay y.

“Tự Bạch, khi đó Thánh thượng vừa đăng cơ, hạ lệnh giếc rất nhiều quan viên

và một số thế gia Nam Sở. Nếu lúc đó y biết sự tồn tại của con, e là sẽ không để

con sống sót.

Cha con và ta không đành lòng, chỉ có thể bí mật nuôi con ở hậu trạch, trở thành

con trai Bùi gia”

Thì ra là thế, Bùi Tự Bạch vẫn nhớ chuyện năm, sáu tuổi. Khi đó rất nhiều người

ở Kinh thành đều nói mẫu thân y ghen tuông.

Nhốt thứ tử lại nuôi, không cho người ngoài gặp, đợi đến bảy, tám tuổi, không

nhìn ra tuổi thật nữa, mới cho y ra ngoài.

Nhưng người ngoài nào biết, mẫu thân tuy không cho y ra khỏi cửa, nhưng việc gì

cũng tự mình làm, dạy y đọc sách khai trí.

Hồi nhỏ ngay cả Đại ca, Nhị ca cũng không được hưởng đãi ngộ như vậy, sau này

còn tốn rất nhiều tiền, mời danh sư dạy dỗ y.

Bùi Tự Bạch đột nhiên quỳ hai gối xuống trước mặt Bùi lão phu nhân, còn dập đầu

nặng nề cho bà.

“Mẫu thân đã dày công nuôi dưỡng, Tự Bạch khắc ghi trong lòng. Cho dù thân thế

Tự Bạch thế nào, mẫu thân vĩnh viễn là mẫu thân của Tự Bạch.

Bùi gia cũng vĩnh viễn là nhà của Tự Bạch. Con của Công chúa cũng được, thứ

tử Bùi gia cũng được, Bùi gia chưa từng phân biệt đối xử giữa ta và Đại ca Nhị

ca”

Bùi lão phu nhân đỡ y dậy. Nhiều năm không nói, bà không muốn Bùi Tự Bạch

cảm thấy mình không phải hài tử của Bùi gia.

Càng không muốn để người khác biết bí mật này. Cuộc tranh giành hoàng tử kịch

liệt như vậy, bà cũng không muốn Tự Bạch bị cuốn vào.

Nhưng hiện tại, Tự Bạch không làm gì cả, còn bị Lục hoàng tử truy sát, bà không

dám đảm bảo, có phải Lục hoàng tử đã biết được điều gì không?

Bùi gia che giấu một bí mật lớn như thế, ngoại trừ Bùi lão phu nhân, không một ai

hay biết, ngay cả Bùi Kiêu Trì đang ở trong bóng tối cũng cảm thán không thôi.

Hồi nhỏ hắn không hiểu, tại sao lại giấu Tự Bạch đi nuôi, vì thế hắn còn thấy Tự

Bạch đáng thương, đối xử với y còn tốt hơn cả Bùi Ninh Ninh.

Giờ đây sự thật đã sáng tỏ, thêm vào việc Bùi Tự Bạch còn có Lang Nha chủy thủ

của Công chúa Nam Sở, cùng với thư của Bùi Uyên, đủ để chứng minh, y mới là

con trai đích thực của Công chúa.

Đồng thời, tính ra, y cũng là con trai của Thánh thượng đương kim, Hoàng tử nhỏ

nhất của Đại Thịnh triều.

Giờ phút này, tất cả những gì Mộ Chiêu Dã biết được, dường như đã tạo thành

một vòng khép kín hoàn hảo.

Nếu Tự Bạch mới là hoàng tử nhỏ nhất, vậy thì Từ Nghiêu và Văn Xướng, nên

phò tá y, chứ không phải Tạ Ngự Hành nữa.

Bùi Thận Tu nhìn tên thương nhân bị trói và đầy thương tích, lạnh lùng nói.

“Đây là nguyên nhân Lục hoàng tử muốn ám sát Tự Bạch sao? Y đã điều tra ra

thân thế của Tự Bạch? Cảm thấy bị uy hiếp?”

Từ Nghiêu và Văn Xướng nhìn Bùi Thận Tu và Bùi Tự Bạch, cả hai dịch thân mình

quỳ xuống.

“Thiếu chủ, thuộc hạ đáng chết, không tra rõ nguyên do, suýt nữa để nghịch tặc

hãm hại Thiếu chủ”

Sự đảo ngược đột ngột này, khiến mọi người đều ngạc nhiên.

“Ninh Ninh, cởi dây trói trên người hai người bọn họ ra, đến lúc bọn họ phải cho

chúng ta một lời giải thích rồi”

Bùi Ninh Ninh không hiểu, nhưng vẫn làm theo.

Hai người không màng vết thương trên người, hành lễ thần tử Nam Sở với Bùi

Tự Bạch.

“Cựu Thừa tướng Nam Sở Từ Nghiêu, bái kiến Thiếu chủ”

giang-son/chuong-202-than-the-me-vu-4.html]

“Cựu tướng quân Nam Sở Văn Xướng, bái kiến Thiếu chủ, đã suýt giếc lầm

Thiếu chủ, xin Thiếu chủ thứ tội”

Thân thế của mình Bùi Tự Bạch còn chưa kịp tiêu hóa, càng đừng nói đến việc

chấp nhận quỳ lạy của Từ Nghiêu và Văn Xướng.

Hai người này muốn làm gì y rất rõ, bọn họ nhận lầm Tạ Ngự Hành là y, là muốn

giúp Tạ Ngự Hành đoạt được ngôi vị Hoàng đế.

Mà bản thân y hiện tại sống an ổn, chỉ cần không nguy hại đến người nhà, y

không có chí lớn gì cả.

“Ta không phải Thiếu chủ của các ngươi, cũng không muốn làm Thiếu chủ của

các ngươi”

Lần này không cần Mộ Chiêu Dã hỏi, Từ Nghiêu và Văn Xướng đã chủ động thú

nhận tất cả.

“Thiếu chủ, trên người người mang huyết mạch Hoàng thất Nam Sở bọn ta, Lang

Nha chủy thủ trên tay người, là do tiên hoàng đích thân đi săn Sói Vương.

Tiên hoàng tặng cho Công chúa, Công chúa lại giao cho người, phần tình nghĩa

này truyền từ đời này sang đời khác, là bất luận thế nào cũng không thể xóa

nhòa.

Nam Sở bị Đại Thịnh triều dùng mưu kế phá hủy, tiên hoàng thảm tử, Công

chúa hy sinh tính mạng sinh hạ Thiếu chủ, Thiếu chủ không thể không cứu Nam

Sở”

Từ Nghiêu nói năng tình thật ý thiết, khổ sở khuyên lơn.

“Nam Sở nay đã quy thuận Đại Thịnh triều, con dân cùng con dân Đại Thịnh triều

có quyền lợi ngang nhau, cớ gì cần ta phải làm gì?”

Từ Nghiêu: “Không phải thế!”

“Thiếu chủ không biết, Nam Sở trước kia căn bản không phải như thế này. Sau

khi Đại Thịnh triều xâm nhập, người Nam Sở trở thành tầng lớp lao động thấp

kém nhất.

Rất nhiều bách tính bị tước đoạt ruộng đất, đất đai, chỉ có làm khổ sai cho thương

nhân Đại Thịnh triều mới có thể sống sót, bách tính khổ không nói nên lời.

Bề ngoài là cùng là con dân Đại Thịnh triều, nhưng rất nhiều quyền lợi bọn họ đều

không được hưởng.

Lão phu không cầu Thiếu chủ có thể phục quốc Nam Sở, như trước kia, nhưng

nếu tương lai không phải Thiếu chủ ngồi lên ngôi Hoàng đế, con dân Nam Sở, e

là phải đời đời kiếp kiếp bị ức hiếp.

Bách tính là vô tội, tiên hoàng và Công chúa yêu dân như con, nếu bọn họ có linh

thiêng, nhìn thấy bách tính Nam Sở không có bất kỳ quyền lợi nào, không biết sẽ

đau lòng đến mức nào”

Cá lớn nuốt cá bé vốn là như thế. Người Nam Sở hiện tại, làm gì cũng bị hạn chế

khắp nơi, ai bảo bọn họ là nước bại trận chứ.

“Từ Nghiêu à Từ Nghiêu, các ngươi dám đến Đại Thịnh triều phò tá Tạ Ngự Hành,

trong tay nhất định có một số thế lực Nam Sở.

Ngay cả các ngươi cũng không thể thay đổi hiện trạng Nam Sở, ngươi nói những

lời này với Tự Bạch là có ý gì”

Mộ Chiêu Dã cũng được, hay những người khác trong Bùi gia cũng thế, đều

không dễ bị lừa gạt, tâm tư nhỏ mọn của hắn, bọn họ sớm đã nhìn thấu.

“Bùi lão phu nhân, cùng chư vị Bùi gia, ta và Văn Xướng đến Đại Thịnh triều,

chính là để tìm Thiếu chủ, muốn phò tá Thiếu chủ trở thành Hoàng đế Đại Thịnh

triều kế tiếp.

Chỉ có như thế, mới có thể giải cứu con dân Nam Sở thoát khỏi cảnh khốn cùng

hiện tại. Hiện tại suy nghĩ của bọn ta, vẫn không thay đổi”

Ý là, cho dù Bùi Tự Bạch hiện tại không có thân phận hoàng tử, bọn họ vẫn

nguyện ý phò tá Bùi Tự Bạch.

Còn muốn tìm mọi cách, đưa y danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí cao nhất của

Đại Thịnh triều.

Bùi lão phu nhân và Bùi Thận Tu không nói gì, cả nhà đều im lặng. Đây là thân thế

của Bùi Tự Bạch, cần y tự mình lựa chọn.

“Tự Bạch, con đã trưởng thành, có quyền tự mình lựa chọn. Con chỉ cần nhớ, bất

Lời nói của Mộ Chiêu Dã, khiến lòng y ấm áp. Gia đình là hậu thuẫn lớn nhất của

y, y không muốn đặt người nhà vào vị trí nguy hiểm.

Nhưng mà!

“Thiếu chủ, tình cảnh hiện tại, e là Thiếu chủ không có sự lựa chọn nào nữa. Tạ

Ngự Hành đã phái Văn Xướng đến ám sát người, điều đó chứng tỏ y nhất định đã

biết thân thế của người.

Đối thủ lớn nhất của hắn hiện giờ là Thái tử, nhưng sau khi Thái tử bị phế, người

hắn phải đối phó chính là ngươi.

Chờ hắn đăng cơ, hắn sẽ không cứu vớt bách tính Nam Sở, mà sẽ ra tay với

ngươi, thậm chí là toàn bộ Bùi gia.

Ngay cả khi hắn đang cần ruộng muối và tiền tài, hắn đã muốn hạ thủ ngươi,

chính là sợ ta và những người khác phát hiện bí mật của Thiếu chủ”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.