“Bùi Thận Tu, cầm lấy chủy thủ!”
Thấy đối phương không phải là sơn phỉ tầm thường, Ngụy Bưu ném thanh chủy
thủ mang theo bên mình cho Bùi Thận Tu. Ở đây, không ai có võ lực cao hơn Bùi
Thận Tu.
Bùi Thận Tu quả nhiên không làm Ngụy Bưu thất vọng. chàng mượn lực từ đôi
chân, chỉ dùng chủy thủ cũng có thể chống đỡ được trường kiếm của kẻ địch.
Chủy thủ lướt qua dưới thân kiếm, ma sát tạo ra một tràng tia lửa. Tia lửa còn
chưa tan hết, chủy thủ của hắn đã cắt đứt cổ tay đối phương, cuối cùng đâm
thẳng vào tim, một đòn đoạt mạng.
Mộ Chiêu Dã cũng không kém cạnh, một thanh quân công đao, liên tiếp lấy mạng
được hai tên hắc y nhân.
Ngụy Bưu và Ngô Lão Tam cùng đồng bọn khá chật vật. Túi đựng bánh bao bột
thô mà bọn họ mang theo cũng bị đánh rách.
Bánh bao rơi đầy đất, lại bị nước mưa cuốn trôi và bị giẫm đạp, đã không thể ăn
được nữa.
Ngụy Bưu bị hai người vây công, vai còn bị chém một nhát kiếm.
Hắc y nhân đẩy hắn vào một thân cây lớn, thanh kiếm trong tay kề ngang cổ Ngụy
Bưu. Chỉ cần dùng sức thêm một chút, Ngụy Bưu có lẽ sẽ bỏ mạng ngay tại chỗ.
Hắn dùng tay chống lại chuôi kiếm của đối phương, sinh tử chỉ cách nhau một
sợi tóc. Ngô Lão Tam cũng tự lo thân còn chưa xong, căn bản không thể cứu
được hắn.
Mộ Chiêu Dã thấy vậy, lấy ra một chiếc nỏ cỡ nhỏ tẩm độc châm từ không gian.
Độc châm bắn vào cơ thể tên hắc y nhân, khiến hắn lập tức không thể cử động.
Mộ Chiêu Dã bồi thêm một đao, tiễn hắn về Tây thiên.
Không còn bị ngoại lực cản trở, nàng lập tức đi cứu Ngụy Bưu.
Động tác của Mộ Chiêu Dã nhanh, chuẩn và hiểm. Nàng đi vòng ra phía sau kẻ
muốn giếc Ngụy Bưu, quân công đao đâm thẳng vào cổ hắn.
Động mạch chủ bị vỡ, máu tươi bắn tung tóe lên toàn bộ khuôn mặt Ngụy Bưu,
còn trên người Mộ Chiêu Dã cũng dính đầy máu.
Nhưng Mộ Chiêu Dã không hề hay biết, khi nàng đi cứu Ngụy Bưu, có một kẻ
trong góc đã nhặt nỏ lên, mũi tên nhắm thẳng vào lưng nàng.
“Mộ Chiêu Dã cẩn thận!”
Bùi Thận Tu hô lớn, Mộ Chiêu Dã quay lưng nhìn lại, mũi tên đã rời khỏi dây nỏ.
Trong tích tắc, Bùi Thận Tu tung một cú đá, hòn đá bay tới.
Mũi tên lệch hướng, sượt qua người Mộ Chiêu Dã, còn cắt đứt nửa lọn tóc của
nàng.
Thấy Mộ Chiêu Dã không còn nguy hiểm, đôi mắt đỏ ngầu của Bùi Thận Tu lập
tức lao về phía tên hắc y nhân định gây thương tổn cho nàng.
Chỉ với một thanh chủy thủ, hắn đánh cho tên đó không còn sức hoàn thủ.
Hết nhát đâm này đến nhát đâm khác, máu tươi văng tung tóe lên người hắn.
Động tác dứt khoát nhanh gọn, tựa như Sát thần bước ra từ địa ngục.
Dường như chỉ có như vậy, hắn mới có thể giải tỏa được sự kinh hãi tột độ trong
khoảnh khắc vừa rồi. Kẻ này, suýt nữa đã giếc chết Mộ Chiêu Dã.
Còn Mộ Chiêu Dã cũng sững sờ tại chỗ. Nàng nhớ, trong sách, nguyên chủ hình
như chính là chết bất đắc kỳ tử tại nơi này.
Cơn mưa trên bầu trời không hề có dấu hiệu ngớt. Nước mưa hòa lẫn với máu
trên người bọn họ, nhuộm đỏ cả khu rừng này thành biển máu.
Mưa lớn tầm tã, Mộ Chiêu Dã đứng trong mưa nhìn Bùi Thận Tu ở phía bên kia.
chàng cũng đang nhìn nàng, vẻ mặt kinh sợ sau tai nạn không hề che giấu chút
nào.
chàng vứt bỏ chủy thủ trong tay, bước về phía Mộ Chiêu Dã, mặc cho nước mưa
rửa trôi vết máu trên người họ.
“Nàng. có bị thương không?”
Mộ Chiêu Dã lắc đầu. Trước đây luôn là nàng bảo vệ người khác, cứu giúp người
khác. Đây là lần đầu tiên, nàng được người khác giật lại một mạng từ tay Tử
thần.
“Ta không sao!”
Mấy nha dịch và Ngô Lão Tam đỡ Ngụy Bưu dậy, bọn họ ít nhiều đều bị thương.
“Đại ca, huynh thế nào rồi?”
Ngụy Bưu được đỡ dậy, hắn cảm kích cúi người về phía Mộ Chiêu Dã. Nếu vừa
rồi Mộ Chiêu Dã không đến cứu, hắn đã suýt chết rồi.
“Những kẻ này là ai?”
Ngụy Bưu hỏi Mộ Chiêu Dã và Bùi Thận Tu, những kẻ này võ công cao cường,
động tác có khuôn phép, tựa như đã được huấn luyện chuyên nghiệp.
“Chúng ta cũng không rõ, cứ rời khỏi nơi này đã”
Mưa lớn trút xuống rừng cây có thể che lấp nhiều âm thanh, nơi đây không thích
hợp dừng chân lâu.
Vài tên nha dịch dìu đỡ lẫn nhau, đội mưa đi thật lâu mới đến được cái hang động
dưới chân núi Thạch Quật đã hẹn trước với Ngụy Ngọc Thành.
Cửa hang được một tảng đá lớn che chắn, bên dưới là một khoảng trống, tạo
thành một nơi trú ẩn tự nhiên.
giang-son/chuong-47-am-sathtml]
Hang không sâu, nhưng cũng đủ chỗ cho nhiều người trú mưa và nghỉ ngơi.
Ngoài cửa động, Bùi lão phu nhân đứng đó nhìn ngóng, hai tay không ngừng đan
vào nhau.
Mãi cho đến khi nhìn thấy Bùi Thận Tu và Mộ Chiêu Dã xuất hiện trong tầm mắt,
bà mới đưa tay ra hiệu.
“Thận Tu, Chiêu Dã, bên này!”
Mộ Chiêu Dã cũng thấy Bùi lão phu nhân, đôi mắt bà đỏ hoe, rõ ràng là đã khóc.
Mưa rất lớn, nhưng trên y phục của Mộ Chiêu Dã và Bùi Thận Tu vẫn còn vết
máu chưa được rửa sạch. Bùi lão phu nhân thấy vậy thì lo lắng khôn nguôi.
“Các con bị thương sao? Bị thương ở đâu?”
“Chúng con không sao đâu, bà bà, đây không phải máu của chúng con”
Bùi Thận Tu cũng gật đầu theo, sau lưng họ còn có Ngụy Bưu cùng những người
khác, nên trước tiên cứ vào động tránh mưa đã.
Ngụy Ngọc Thành đã sai người nhặt củi khô, nhóm lửa lên rồi.
“Ca, huynh thế nào rồi, có bị thương không? Còn những người kia đâu?”
Ngụy Ngọc Thành hỏi liền một mạch mấy câu. Ngụy Bưu cũng không rõ bọn
chúng là ai.
“Đã chết hết rồi!”
Chết hết là tốt rồi, đối với Ngụy Ngọc Thành mà nói, hắn cho rằng những kẻ đó
có lẽ là sơn phỉ.
Bên này, Lục Tê Ngô và Bùi Tự Bạch đã sớm lấy ra những bộ y phục chưa bị ướt
hoàn toàn của Bùi Thận Tu và Mộ Chiêu Dã trong bọc hành lý, đem đi hơ khô bên
lửa.
“Thận Tu, Chiêu Dã, các con mau đi thay y phục sạch sẽ đi, đừng để nhiễm phong
hàn”
Bùi lão phu nhân đã mất đi con trai cả, bà thật sự lo lắng thân thể Bùi Thận Tu và
Mộ Chiêu Dã sẽ xảy ra chuyện nữa.
“Mộ Chiêu Dã, nàng đi thay đi, lát nữa ta sẽ đi tìm thức ăn”
Cho dù bên ngoài mưa có tạnh, rừng cây vẫn còn ẩm ướt, nếu Bùi Thận Tu muốn
đi tìm đồ ăn, nhất định phải xuyên qua khu rừng, lúc đó dù có thay bao nhiêu y
phục cũng vẫn sẽ bị ướt.
Mộ Chiêu Dã: “Ta đi cùng chàng!”
Bùi lão phu nhân cắt lời hai người: “Các con đều đừng đi nữa, lát nữa các quan
gia sẽ phát đồ ăn cho chúng ta, đừng để thân thể bị hư tổn vì dầm mưa”
“E rằng hôm nay không có lương thực, đồ ăn đã bị hủy hết rồi”
Bùi Thận Tu được Mộ Chiêu Dã chăm sóc rất chu đáo, thân thể y cuối cùng đã hồi
phục, tự nhiên phải gánh vác gia đình.
Hơn nữa, việc đám sát thủ kia xuất hiện kịp thời như vậy, e rằng đã có kẻ biết tin
y lành lặn trở lại.
Kẻ này là ai đây? Là Hoàng đế sao?
“Mộ Chiêu Dã, nàng mau đi thay y phục trước đi”
Bùi Thận Tu rất sợ nàng sẽ bị nhiễm lạnh, sinh bệnh thì khổ sở lắm.
Lục Tê Ngô và Bùi lão phu nhân dùng chiếc khăn trải giường quân dụng đã trải
trên xe thồ của Bùi Thận Tu lúc trước, căng ra che chắn tầm nhìn cho Mộ Chiêu
Dã.
Nàng thay y phục khô ráo xong, Ngụy Ngọc Thành vẫn luôn chờ nàng, thấy nàng
thay xong thì vội chạy tới.
“Mộ tỷ tỷ, nàng mau đi xem ca ca ta một chút đi, vết thương của huynh ấy chảy
nhiều máu lắm”
Trong đoàn người này, Ngụy Bưu là trụ cột chính, trước khi đến được Man Hoang
và trước khi hòa ly với Bùi Thận Tu, Ngụy Bưu không thể chết.
“Ta đi xem”
Mộ Chiêu Dã nhìn vai Ngụy Bưu, có một vết kiếm dài khoảng ba tấc. Mặc dù y
phục đã che lại, nhưng máu tươi vẫn không ngừng rỉ ra ngoài.
“Ngụy Ngọc Thành, giúp huynh ấy cởi áo trên ra”
Ngụy Bưu môi tái nhợt, nhất định phải có người giúp y, nếu không y sẽ mất máu
quá nhiều dẫn đến tử vong.
Mộ Chiêu Dã biết y thuật, y nghe theo lời nàng. Sau khi cởi hết y phục của Ngụy
Bưu, vết thương đó gần như rách toạc.
Máu tươi từ bên trong tuôn ra, toàn bộ lưng của Ngụy Bưu đều nhuốm màu đỏ.