Toàn gia lưu đày, ta dựa vào không gian lật đổ cả giang sơn

Chương 64: Sơn Thần Cưới Vợ 1



Buổi chiều Ngụy Bưu phát thức ăn cho phạm nhân lưu đày trước thời hạn, nhưng

cả nhà Mộ Dao không nhận, họ muốn ăn thì phải là đồ tốt.

Đoàn người tiếp tục đi về phía Nam, đi được khoảng một canh giờ, trời đã tối đen

hoàn toàn. Khi sắp vào lối vào Ninh Thần Thôn, có bảy, tám thôn dân chặn họ lại.

“Các ngươi là ai? Hôm nay Ninh Thần Thôn phải tế tự, người ngoài thôn không

được phép vào thôn này” Một thôn dân đứng ở lối vào nói.

“Chúng ta là nha dịch triều đình áp giải phạm nhân lưu đày, muốn đi đến vùng

man hoang phải đi qua con đường này. Chuyện triều đình, thôn các ngươi cũng

dám ngăn cản?”

Vốn dĩ thời gian đã eo hẹp, Ngụy Bưu để tránh mọi người bị say nắng, còn phải

điều chỉnh thời gian. Giờ những người thôn dân này dám chặn đường họ.

Vài thôn dân nhìn nhau, nhưng thần sắc kiên định, không muốn thả Ngụy Bưu và

đoàn người đi vào.

“Quan gia, chuyện triều đình chúng ta là dân đen không dám trái lệnh, nhưng triều

đình cũng nói, cho phép phong tục dân gian.

Hôm nay Ninh Thần Thôn chúng ta tế Sơn Thần, bất cứ người ngoài thôn nào

cũng không được đặt chân vào. Nếu tối nay các người nhất quyết phải đi, xin hãy

đi đường vòng”

Ninh Thần Thôn nằm trên con đường lớn, cũng là tuyến đường tối ưu nhất của

họ. Nếu phải đi đường vòng, sẽ phải mất thêm hai ngày đường.

Đường phía trước còn chưa biết sẽ gặp phải tình huống gì, Ngụy Bưu đương

nhiên là không muốn chậm trễ.

“Các ngươi cứ làm việc tế tự của các ngươi, chúng ta đi đường của chúng ta,

không can thiệp lẫn nhau. Tối nay con đường này chúng ta nhất định phải đi, xin

hãy tránh ra!”

Ngụy Bưu trực tiếp ra lệnh, Ngụy Ngọc Thành và Ngô Lão Tam cùng những người

khác bước lên phía trước, dùng vỏ kiếm chặn trước mặt thôn dân, muốn mạnh mẽ

đưa đoàn người đi qua Ninh Thần Thôn.

“Quan gia, quan gia!”

Một người đàn ông tráng niên khoảng ba mươi tuổi vẫn muốn ngăn cản, nhưng họ

quá ít người, căn bản không ngăn được Ngụy Bưu và đoàn người đông đảo hơn.

Khi Mộ Chiêu Dã và Bùi Thận Tu đi đến bên cạnh mấy thôn dân, nàng vẫn nhớ

phải trả lại ba mươi đồng tiền đồng cho cô nương A Nguyên, bèn hỏi thăm người

Ninh Thần Thôn bên cạnh.

“Đại ca, các người cũng là người Ninh Thần Thôn, vậy các người có biết cô

nương A Nguyên, nhà nàng ta ở đâu không?”

Mộ Chiêu Dã không hỏi thì thôi, vừa hỏi, sắc mặt bảy tám người đàn ông vạm vỡ

đều thay đổi. Lúc đầu họ còn bị Ngụy Bưu ép buộc, phải đi con đường này.

Nhưng giờ phút này, sắc mặt mấy người chợt tối sầm, nhìn nhau vài cái, một

người trong số họ chạy ngược về hướng Ninh Thần Thôn, sáu người còn lại

không quản gì nữa.

Một người tên Dương Thất trực tiếp dẫn người chạy lên phía trước, chặn đứng

Ngụy Bưu.

“Quan gia, trong núi nhiều sói dữ, đêm tế tự là để bảo vệ dân làng, tối nay Ninh

Thần Thôn chúng ta không thể có người ngoài.

Nếu các người nhất quyết muốn xông vào, vậy thì hãy bước qua xác mấy thôn

dân chúng ta đây. Chỉ cần mấy người chúng ta chưa chết, các người đừng hòng

đi qua đêm nay”

Mấy tên dân đen này, Ngụy Bưu và những người khác cũng không khách khí với

họ nữa, dùng vỏ kiếm đẩy họ đi được một đoạn dài, nhưng những thôn dân Ninh

Thần Thôn kia không hề lùi bước, thật sự có ý muốn liều mạng.

“Tránh ra!”

Dương Thất: “Không tránh, có giỏi thì ngươi giếc chúng ta đi. Ngươi dám giếc

ta không?”

Ngụy Bưu tức giận, rút kiếm chỉ vào Dương Thất cầm đầu. Y còn chưa kịp ra tay,

Dương Thất đã nắm lấy thân kiếm, nhắm thẳng vào tim mình.

Tay bị lưỡi kiếm sắc bén cứa vào, máu tươi chảy dọc theo trường kiếm nhỏ

xuống, khiến Ngụy Bưu hoàn toàn bó tay.

“Quan gia, ta đã nói rồi, tối nay ta không chết, các người đừng hòng đi qua đây.

Ngươi giếc ta đi, ngươi dám giếc ta không?”

Vô duyên vô cớ, Ngụy Bưu đương nhiên không dám giếc một người dân có thân

phận trong sạch, chỉ là mấy người trước mắt này, quá mức điên cuồng.

Cuộc đối chất phía trước khiến Mộ Chiêu Dã cảm thấy Ninh Thần Thôn có một sự

quái dị.

Vừa rồi rõ ràng là sau khi nàng nhắc đến cô nương A Nguyên, những người này

mới đột nhiên trở nên điên cuồng thay đổi sắc mặt, cộng với chiếc xe la nàng nhìn

thấy ở cửa khách điếm ban ngày.

Chẳng lẽ, thật sự là cô gái lương thiện kia?

giang-son/chuong-64-son-than-cuoi-vo-1.html]

Ninh Thần Thôn tế tự, sẽ không phải là dùng người sống để tế tự chứ?

Và người bị tế tự, chính là A Nguyên sao?

Khoảnh khắc này, Mộ Chiêu Dã sờ vào ba mươi đồng tiền đồng trong tay, cảm

thấy vô cùng nóng bỏng.

Kiếp trước nàng làm nghề nhận tiền của người, giúp người giải quyết tai ương.

Nàng đã chán ghét cái nghề đó đến tận xương tủy rồi, chẳng lẽ tối nay lại phải

làm lại nghề cũ?

Ba mươi đồng tiền này, giá quá rẻ đến mức khó tin.

Phía trước Ngụy Bưu bị dồn ép phải liên tục lùi bước, nghiến răng rống lên.

“Người đâu, trói hết mấy tên dân đen này lại”

Trói lại, ném xuống ven đường, ngày hôm sau tự nhiên sẽ có người đến cứu họ.

Tất cả nha dịch đều xông tới, đang chuẩn bị trói những người Ninh Thần Thôn

này lại, thì đầu đường lớn đi vào thôn, tiếng bước chân dồn dập, hơn một trăm

thôn dân tay cầm nông cụ xông tới.

Chỉ trong nháy mắt, đã chặn đứng đường đi của Ngụy Bưu và nhóm phạm nhân

lưu đày.

“Ta xem ai dám động thủ trói người của chúng ta. Tối nay Sơn Thần cưới vợ,

chọc giận Sơn Thần, cả thôn chúng ta đều sẽ không có kết cục tốt, tất cả hãy

canh chừng cho kỹ, đừng để một ai đi qua”

Dương Thất thấy nhiều người đến như vậy, lập tức đầy tự tin. Ninh Thần Thôn

của họ có hơn năm trăm hộ gia đình, đoàn kết nhất trí, dù có đánh nhau tập thể

đi đến trước mặt Huyện lão gia, họ cũng không sợ.

“Một đám dân đen! Thiên hạ to lớn chẳng lẽ không phải là đất của Hoàng thượng?

Hôm nay các ngươi dám vây chặn người triều đình, ngày mai sẽ dám tạo phản!

Tội ác của Ninh Thần Thôn, cẩn thận ngày mai ta đi tố cáo lên Tuần sát ty”

Dương Thất và những người khác khịt mũi coi thường lời Ngụy Bưu. Ninh Thần

Thôn là thôn lớn nhất Hoài Trấn, nếu Ninh Thần Thôn mà làm loạn, Tuần sát ty

trong trấn cũng đừng hòng làm tiếp.

“Quan gia, đó là chuyện ngày mai, chuyện ngày mai tự sẽ có cách giải quyết của

ngày mai.

Ta vừa bảo các ngươi đi, các ngươi không đi, giờ thì cứ ở đây đợi đến sáng,

không ai được rời bước”

Dương Thất nhìn Mộ Chiêu Dã, một phạm nhân bị lưu đày mà lại quen biết A

Nguyên, vậy chắc chắn là A Nguyên đã tiếp xúc với đoàn người này.

Đêm nay Sơn thần cưới vợ, nếu không làm cho thỏa đáng, không chỉ mùa màng ở

toàn bộ Ninh Thần thôn mất trắng, mà Sơn thần còn đòi mạng người.

Đã có vài người đi qua Ninh Thần sơn đều biến mất không dấu vết, chỉ có cúng tế

Sơn thần, để Sơn thần cưới vợ, mới mong mang lại sự yên ổn cho họ.

Bùi Thận Tu bảo vệ Mộ Chiêu Dã bên cạnh mình, chàng cũng cảm thấy sự việc

này không đơn giản.

Mà chuyện cả thôn đồng lòng làm, các thôn khác dù có biết cũng sẽ không nhúng

tay vào.

Ngụy Bưu dù tức giận nhưng họ cũng không thể thật sự động thủ với một đám

thôn dân, đoàn người lưu đày đêm nay đã định là phải ở lại đây một đêm.

Mộ Chiêu Dã tìm một chỗ ngồi xuống, nàng cầm chiếc túi thơm đựng ba mươi văn

tiền trên tay, hành động nhỏ này cũng lọt vào mắt Bùi Thận Tu.

“Mộ Chiêu Dã, nàng đang nghĩ chuyện cô nương A Nguyên sao? Ninh Thần thôn

tổ chức Sơn thần cưới vợ, cô dâu là A Nguyên à?”

Việc như thế này, trước đây Bùi Thận Tu cũng từng nghe qua, nào là Hà thần

cưới vợ, Hải thần cưới vợ, vân vân.

Tất cả đều là sự an ủi trong lòng những thôn dân bất lực, ngỡ rằng làm vậy sẽ có

được mùa màng tốt.

Bọn họ còn nói, trên núi nhiều sói dữ, người bị ném lên núi thì đã bị sói ăn sạch

rồi.

Chính mình bất lực, lại còn ích kỷ, hại chết mạng sống của một cô gái trẻ.

“Ta đã nhận tiền tài của người ta, ngươi nói xem, ta nên làm gì đây?”

Bùi Thận Tu cầm chiếc túi thơm từ tay Mộ Chiêu Dã: “Là chúng ta cùng nhận,

đêm nay, ta sẽ cùng nàng đi xem rốt cuộc chuyện này là gì”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.