Trẫm Mang Thai Con Của Hoàng Đế Nước Địch

Chương 11: Lại phát tì/nh rồi



Sẵn sàng

Lạc Đình Thời ngây dại.

Tiểu mỹ nhân mặc long bào thần sắc lạnh băng, đỡ lấy bụng nhỏ hơi nhô lên,

trừng mắt giận dữ nhìn hắn.

Lạc Đình Thời hai chân mọc rễ, đứng sững tại chỗ. Đôi mắt sói vốn cực kỳ có

uy hiếp từ trước đến nay sinh ra sự hoảng loạn hiếm thấy. Tầm mắt từ khuôn

mặt lạnh như sương của mỹ nhân dời về phía bụng nhỏ của y.

Nơi đó là con của hắn ư?

Lạc Đình Thời nhìn chằm chằm bụng Ngu Chỉ, đôi mắt không chớp, ngay cả hơi

thở cũng nhịn không được thả nhẹ, như thể sợ quấy nhiễu đến thai nhi trong

bụng vậy.

“Vẫn luôn đứng ở cửa làm gì? Thế nào, muốn trẫm quỳ nghênh ngươi sao?”

Giọng nói mang chút ý châm chọc xông vào tai, như một tiếng sét, đánh tan

hồn phách Lạc Đình Thời. Khoảnh khắc này, tất cả sự nghi ngờ đều bị ném lại

sau đầu. Hắn vội vàng nhấc chân, lao về phía người mà hắn ngày đêm tơ

tưởng.

Dừng lại bên cạnh Ngu Chỉ, Lạc Đình Thời rũ mắt, nhìn về phía đôi mắt bị khắc

sâu vào tận xương tủy của mình.

Đối phương đang tức giận bừng bừng trừng mắt hắn, đầu mắt mèo càng thêm

tròn trịa, hai tròng mắt chứa đầy lửa giận, sáng lấp lánh, nóng đến mức làm

tim hắn run rẩy.

Lạc Đình Thời ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn mỹ nhân trước mắt, ăn nói

khép nép hướng y xin lỗi: “Trẫm nhận lầm ngươi là Lục Cảnh, không biết người

cùng trẫm chung chăn gối đêm đó là ngươi…”

“Không cho nói!” Trong mắt Ngu Chỉ lóe lên một tia xấu hổ bực bội, theo bản

năng giơ tay che miệng Lạc Đình Thời, khẩn trương nhìn xung quanh.

Cửa phòng sớm đã bị Lục Cảnh đóng lại. Trong phòng chỉ có hai người họ,

cùng với hộ vệ ẩn mình trong bóng tối.

Căng thẳng trong lòng Ngu Chỉ hơi thả lỏng.

Ngay sau đó, y bỗng dưng ý thức được điều không ổn.

Hơi thở xa lạ mà ấm áp phả vào lòng bàn tay hắn. Phụt một tiếng, ngọn lửa

bốc cháy trong tay Ngu Chỉ, chạy dọc theo bàn tay về phía tứ chi. Thân mình

Ngu Chỉ bắt đầu hơi nóng lên.

Ngu Chỉ vô cùng lo lắng mà buông tay ra. Tầm mắt vô tình lướt qua hai tròng

mắt u ám sâu không thấy đáy của nam nhân, hô hấp y cứng lại, quát lớn nam

nhân đang quỳ nửa người trước mặt: “Không được nhìn trẫm”

Lạc Đình Thời ngoan ngoãn rũ mắt xuống, ánh mắt lại một lần nữa lướt qua

bụng Ngu Chỉ, hắn dừng lại. Giơ tay lên muốn chạm vào đứa con của hắn, có

chút khẩn trương, đầu ngón tay Lạc Đình Thời hơi run rẩy.

“Bộp…”

Mắt thấy lòng bàn tay sắp đặt lên bụng nhỏ nhô lên, một bàn tay trắng nõn

chợt vươn ra từ bên cạnh, hung hăng đánh bật tay hắn xuống.

“Không cho chạm vào trẫm”

Mu bàn tay nam nhân tức khắc hiện lên một vệt đỏ, bám lấy những gân xanh

nổi lên, trông có chút đáng sợ. Đôi mắt Ngu Chỉ run lên, mím môi thu tay lại.

Trong phòng tĩnh lặng, châm rơi có thể nghe thấy.

Đột nhiên, một luồng khí lạnh xẹt qua lưng Ngu Chỉ. Bản năng nhận thấy nguy

hiểm, y nhanh chóng đứng dậy. Không ngờ tốc độ đối phương còn nhanh hơn,

trước một bước nghiêng người tiến lên, gắt gao chế trụ cổ tay y đè ép y ngồi

xuống.

Y bị Lạc Đình Thời ôm trọn trong ghế. Lòng bàn tay thô ráp miết qua cổ tay y,

thân mình Ngu Chỉ run lên. Cổ tay như bị gông xiềng sắt nung đỏ khóa chặt,

hơi thở tức khắc trở nên dồn dập.

“Không được nhìn ngươi, không cho chạm vào ngươi, không được nói chuyện

với ngươi…”

Ánh mắt nam nhân u ám, cổ chậm rãi nghiêng về phía trước, giống như một

con sói đang chờ đợi cơ hội tấn công: “Vậy Bệ hạ gọi trẫm đến là để làm gì?

Trêu chọc trẫm sao?”

Ngu Chỉ bị nam nhân áp chế không thể cử động, tức giận đến đỏ cả mắt: “Lạc

Đình Thời, ngươi làm càn!”

“Buông Bệ hạ ra!” Thủ vệ ẩn mình trong bóng tối lập tức nhảy xuống xà nhà,

tiến gần về phía Lạc Đình Thời.

Lạc Đình Thời liếc nhìn phía sau, trong mắt lóe lên một tia tinh quang. Hắn đột

nhiên cúi đầu, nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa hắn và Ngu Chỉ.

Khoảnh khắc môi mỏng sắp phủ lên môi Ngu Chỉ, hắn phát ra một tiếng cười

khẽ.

“Bệ hạ nhắm mắt làm gì?”

Hai cánh môi chỉ còn cách nhau một khe hở bằng ngón tay. Khi nói chuyện,

hơi thở ấm áp của nam nhân quấn quýt bên cánh môi Ngu Chỉ. Môi răng Ngu

Chỉ đều là hơi thở của đối phương.

Không phải hôn môi, càng tựa hôn môi.

Bên tai Ngu Chỉ đỏ bừng, nhìn về phía hộ vệ phía sau Lạc Đình Thời. Hộ vệ

bước nhanh tiến lên, giơ tay níu vào vai Lạc Đình Thời, muốn phế đi cánh tay

hắn.

Lạc Đình Thời hạ thấp người chợt lóe, né tránh chiêu của hắn. Hộ vệ đuổi theo

và triền đấu với hắn. Hai người ăn ý so chiêu trong sảnh, ra tay cực nhanh,

động tác khiến Ngu Chỉ hoa cả mắt.

Tuy nhiên, chưởng phong kia lại không hề lan đến bất cứ vật nào trong phòng,

trà nước trên bàn gần đó cũng chưa từng xê dịch.

Ngu Chỉ thầm kinh hãi.

Công phu của Lạc Đình Thời tốt đến vậy sao?

Hộ vệ của y vốn là được phụ hoàng tỉ mỉ chọn lựa từ các cao thủ, Lạc Đình

Thời thế mà lại ngang tài ngang sức với hộ vệ của y.

Ngu Chỉ nhất thời không biết bên nào sẽ thua, ngồi trên ghế âm thầm nóng

lòng.

Bỗng nhiên cảm thấy hơi khát nước. Ngu Chỉ cầm lấy nước trong trên án rót

vào cổ họng, uống một chén lớn, cơn khát vẫn không hề giảm.

Cơ thể khô nóng khó yên, nơi vừa bị Lạc Đình Thời chạm qua nóng đến phát

đau. Ngu Chỉ nắm chặt cổ tay, khó chịu chống trán. Dần dần, trong bụng nhỏ

cũng bắt đầu sóng cuộn biển gầm.

Ngu Chỉ phát hiện không ổn, ngẩng đầu hét lớn: “Đừng đánh, gọi Trương thái y

tiến vào!”

Lời vừa dứt, trong cơ thể hắn bỗng nhiên trào ra luồng nhiệt lưu cuồn cuộn,

hình như có thứ gì đang chảy ra ngoài. Sắc mặt Ngu Chỉ đại biến, hốc mắt

nóng ran vô thức đọng lại nước mắt.

Con!

Chẳng lẽ khoảng thời gian này bôn ba vẫn làm tổn thương thai nhi trong

bụng?

Ngu Chỉ che lấy bụng nhỏ, bất lực mà ngước đôi mắt lên, vừa lúc đụng phải

Lạc Đình Thời đang chạy vội đến bên cạnh y.

dich/chuong-11-lai-phat-tinh-roihtml]

Lạc Đình Thời không nói hai lời, bế ngang y lên đi vào phòng trong.

Không biết vì sao, bị Lạc Đình Thời ôm, Ngu Chỉ dường như không còn khó

chịu như vậy nữa. Y lén chôn mặt vào ngực Lạc Đình Thời, cọ cọ với biên độ

cực nhỏ.

Lạc Đình Thời bị Ngu Chỉ dọa cho không nhẹ. Trong lúc đi lại, hắn vẫn luôn

phân thần chú ý tình hình Ngu Chỉ. Hành động nhỏ của Ngu Chỉ được hắn thu

hết vào mắt. Khuôn mặt lạnh đến đáng sợ của Lạc Đình Thời hơi ấm lại, đáy

mắt dung chứa vài phần ý cười.

Đi đến bên giường, Lạc Đình Thời cực kỳ cẩn thận né tránh bụng Ngu Chỉ, cúi

người nhẹ nhàng đặt người trong lòng lên giường, chậm rãi buông tay ra.

Lạc Đình Thời xoay người, xuyên qua thanh trúc nhìn về phía cửa, tìm kiếm

thân ảnh thái y.

Tay áo chợt nặng xuống, phía sau truyền đến một giọng nói bị nóng đến mềm

nhũn: “Đừng đi, ôm trẫm một cái”

Lạc Đình Thời bỗng nhiên xoay người, trở tay chế trụ cánh tay đang túm chặt

tay áo của hắn, dùng sức ấn nó xuống bên gối. Hắn lấy một tư thế cực kỳ có

tính chiếm hữu ôm người vào giữa giường chiếu, tròng mắt khóa chặt đôi mắt

ướt át kia: “Ngươi nói cái gì?”

Theo tính tình Ngu Chỉ, bị giam cầm như vậy, chắc chắn sẽ hung hăng răn dạy

hắn buông tay.

Người trên giường lại chủ động giơ tay ôm lấy cổ Lạc Đình Thời, cố sức kéo

hắn xuống, ngẩng mặt, dán lên làn da lộ ra ngoài của Lạc Đình Thời, nép vào

cổ hắn thở dốc nhẹ.

“Bốp!”

Một giọt mồ hôi châu từ cằm Ngu Chỉ rơi xuống cổ Lạc Đình Thời.

Lạc Đình Thời cả người run lên, ánh mắt tự cằm nhỏ nhắn của Ngu Chỉ lướt

đến cổ áo bị cọ hơi mở ra của y. Hắn hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.

Dùng sức mà xoa người trong lòng vào ngực.

Người trong lòng giống như một lò lửa hình người, thân thể nóng bỏng. E rằng

đầu bị sốt đến không còn tỉnh táo, nên mới bám dính hắn như vậy.

Lạc Đình Thời bàn tay lớn đè lên tấm lưng đơn bạc của người trong lòng, vỗ

nhẹ xuống từng tấc.

Người nọ nghiêng đầu cọ cọ hắn, trong cổ họng phát ra tiếng rù rù giống như

mèo được vuốt lông, dường như thoải mái cực kỳ.

Lạc Đình Thời thấy thế, lặp lại vuốt ve lưng Ngu Chỉ, hy vọng lấy đó giảm bớt

đau khổ cho y.

Cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Lạc Đình Thời không hề động đậy,

vẫn ngồi ở mép giường trấn an người trong lòng.

Trương thái y bước vào phòng trong, một bức tranh cực kỳ ái muội đột nhiên

lọt vào tầm mắt. Không hề có sự phòng bị, Trương thái y chân loạng choạng,

suýt nữa vấp ngã.

Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, sao Bệ hạ lại lăn lên giường với người ta

rồi?

Giờ phút này, Trương thái y không kịp nghĩ những chuyện không đâu, ông bước

chân vội vàng tiến về phía giường. Nhìn bộ dạng Ngu Chỉ, trong lòng ông kinh

hãi.

Tình hình này ông quá quen thuộc.

Căn bản không phải bệnh gì, mà là…

Động dục.

Để đề phòng vạn nhất, Trương thái y bắt lấy tay Ngu Chỉ đang rũ trên mép

giường xem xét mạch đập của y.

“Sao cả người y đột nhiên người nóng lên? Thai nhi trong bụng thế nào? Có

xảy ra chuyện gì không?” Lạc Đình Thời liên tiếp truy vấn.

Trương thái y liếc nhìn hắn một cái, giữa mày tụ tập những nếp nhăn sâu, cân

nhắc từ ngữ: “Bệ hạ đã phát tình triều. Nếu Thịnh Hoàng ở đây, thì mau trấn an

Bệ hạ. Bệ hạ lúc này rất cần ngài”

Lòng Lạc Đình Thời bỗng nảy sinh điểm nghi ngờ.

Tình triều? Nghe ý thái y, dường như chỉ có hắn mới có thể làm giảm tình triều

của Ngu Chỉ.

Hắn trầm mắt xuống, hỏi dò: “Trẫm nên trấn an y như thế nào?”

Trương thái y xoa xoa trán, thở dài một hơi nói: “Ôm ngài ấy, hôn ngài ấy, sờ

ngài ấy”

Giữa mày Lạc Đình Thời hung hăng giật lên, cúi đầu nhìn về phía Ngu Chỉ đầy

mặt đỏ bừng, giọng nói khàn khàn: “Cần trẫm phải đi vào (hoan hảo) không?”

“Không không không!” Trương thái y vội vàng xua tay.

Tuy nói biện pháp kia là hiệu quả nhất, nhưng bệ hạ lúc này bất tỉnh nhân sự,

nếu cứ như vậy bị hắn…

Hoa Hải Đường

Trương thái y không dám nghĩ tiểu hoàng đế tỉnh táo lại sẽ như thế nào.

Ông lạnh lùng nói: “Bệ hạ đang mang thai, điều đó sẽ làm tổn thương phụ tử

họ. Nếu ngài còn muốn hai đứa nhỏ này, thì không thể khinh nhục bệ hạ”

“Trẫm đã biết”

Lạc Đình Thời ngước mắt, hạ lệnh đuổi khách: “Nếu đã như vậy, thái y liền

không cần ở đây gây trở ngại trẫm”

Trương thái y trừng mắt nhìn hắn một cái đầy bất ngờ, lại lần nữa dặn dò:

“Không thể loạn động. Nếu bệ hạ cùng con của ngài có gì sơ suất, Du quốc ta

sẽ không chịu bỏ qua!”

Lạc Đình Thời không kiên nhẫn mà ứng tiếng.

Trương thái y hừ lạnh một tiếng, lưu luyến bước chân mà rời khỏi căn phòng.

Trước khi đóng cửa, ông liếc nhìn vào trong qua thanh trúc.

Mờ ảo, ông thấy nam nhân cúi người xuống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.