Trẫm Mang Thai Con Của Hoàng Đế Nước Địch

Chương 13: Lạc Đình Thời quyến rũ ta



Sẵn sàng

“Lạc Đình Thời đáng chết” Ngu Chỉ tức giận mà lẩm bẩm.

Sau khi tư triền trên giường một lúc lâu, cả người y đầy mồ hôi, cộng thêm

những vật đục li ti, toàn thân trở nên nhão nhoẹt dính dính. Giữa giường, còn lơ

lửng một tầng khí vị kỳ quái.

Ngu Chỉ nằm giữa sự ô uế này, càng nằm càng khó chịu.

Vừa rồi y mệt đến hôn mê, nhưng Lạc Đình Thời đâu có ngất. Ai ngờ Lạc Đình

Thời lại không giúp y tắm rửa sạch sẽ một phen, ngay cả cái giường lộn xộn

này cũng không biết gọi người đến thu dọn.

Còn nói muốn ở lại bên cạnh y chăm sóc y.

Đây là Lạc Đình Thời chăm sóc sao?

Nếu thật sự để Lạc Đình Thời chăm sóc, Ngu Chỉ đã có thể đoán được tương

lai mình sẽ sống những ngày tháng như thế nào.

Hừ, quả nhiên là hoàng đế, người đàn ông sống trong nhung lụa một chút cũng

không đáng tin.

Không biết tên khốn nạn kia khi nào trở về, Ngu Chỉ không thể nhẫn nại được,

chống khuỷu tay định ngồi dậy.

“Tê…” Ngu Chỉ vừa bò được nửa thân, đã bị một cơn tê mỏi khó lòng chịu đựng

đánh lén, kinh hô ngã trở lại giường.

Eo tiết ra nước chua, dọc theo xương cụt chạy thẳng về tứ chi, cả người y đều

mềm nhũn, giống như một con rắn bị rút xương, vô lực gục trên giường.

Sâu trong bụng nhỏ trống rỗng, phát ra cảm giác ngứa ngáy không rõ tên.

Nhiệt lưu trào ra khỏi cơ thể.

Trán Ngu Chỉ toát ra mồ hôi lạnh nhẹ, lúc này, một tiếng bước chân nhỏ đến

khó phát hiện bỗng nhiên tiến gần. Ngu Chỉ ngước mắt nhìn về phía cửa.

Ngay sau đó, Lạc Đình Thời đẩy cửa mà vào, lập tức đi thẳng đến giường trong

phòng.

Ngu Chỉ nhíu mày, không vui hỏi: “Sao giờ mới trở về?”

“Lâm quận thủ vừa rồi không có ở đó, nên trì hoãn một lát” Mắt đen Lạc Đình

Thời tụ lại ý cười, nửa quỳ trước giường, nắm lấy tay Ngu Chỉ đang rũ xuống,

ôn hòa hỏi hắn: “Sao thế?”

Mỹ nhân mắt hàm xuân tình, mặt như phù dung, chất vấn hắn vì sao về muộn,

cực kỳ giống tiểu thê tử tân hôn đơn độc thủ không (sống phòng the không

biết chán), một khắc cũng không thể rời phu quân của mình.

Lạc Đình Thời bị ý tưởng tự mình tưởng tượng ra này làm hài lòng, trong lòng

thầm sảng khoái.

Hắn duỗi tay lau đi mồ hôi trên trán Ngu Chỉ, kiên nhẫn hỏi: “Có phải thân thể

không khỏe không?”

“Ngươi còn biết sao?” Ngu Chỉ bất mãn hừ một tiếng, hất tay hắn ra: “Cả người

đều không dễ chịu, trẫm muốn tắm gội”

“Được” Lạc Đình Thời đã hoàn toàn nhập vai người chồng, cười sủng nịnh với

“tiểu thê tử” xinh đẹp: “Ta vừa mới phân phó người hầu đưa nước đến, Bệ hạ

chờ một lát”

Ngu Chỉ bị ánh mắt Lạc Đình Thời nhìn đến tận đáy lòng phát run. Đôi mắt thú

vốn từ trước đến nay làm người ta lạnh lẽo giờ phút này chứa đầy sự ôn nhu,

giống như một vũng hồ nước, chở vô hạn tình ý.

Hành động của hắn cũng lộ ra sự quỷ dị không rõ tên.

Quá bất thường.

Ngu Chỉ không ngờ nói: “Không được dùng ánh mắt đó nhìn trẫm”

Lạc Đình Thời môi mỏng khẽ nhếch: “Được”

Ngu Chỉ: “”

Sự việc bất thường tất có yêu. Lạc Đình Thời chẳng lẽ bị yêu tà nào đoạt xác

không thành?

Ngu Chỉ: “Lạc Đình Thời, ngươi bình thường một chút”

Lạc Đình Thời làm như khó hiểu, thần sắc cực kỳ nghiêm túc: “Bệ hạ cho rằng

ta chỗ nào không bình thường? Ta sửa”

Ngươi thế này là quá không bình thường rồi!

Ngu Chỉ: “Ngươi dĩ vãng đối xử với trẫm như thế nào, hiện giờ cứ làm như vậy”

Lạc Đình Thời bừng tỉnh đại ngộ: “Bệ hạ thích ta thô bạo một chút?”

Hắn cúi người tiến lên, ngữ khí và ánh mắt thoáng chốc thay đổi, giống như

một con sói cô độc sẵn sàng hành động trong đêm tối, cả người toát ra hơi thở

nguy hiểm.

Chuông cảnh báo trong lòng Ngu Chỉ tức khắc reo vang, vội vàng mở miệng:

“Ngươi. ô”

Y bị hôn lên.

Nam nhân giữ lấy chiếc cổ mảnh khảnh của y, lòng bàn tay phủ một tầng vết

chai mỏng ái muội vuốt ve chiếc cổ đang nổi đầy vệt đỏ. Lòng bàn tay nóng

rực tự mạch cổ bên gáy từng đường leo lên tai, hơi hơi đảo quanh.

Động tác trên môi càng thêm hung ác, nam nhân không quan tâm mà cướp

đoạt y.

Ngu Chỉ bị làm cho cả người mềm nhũn, hai tay đặt ở ngực Lạc Đình Thời, vô

lực chống đẩy hắn.

Lực đạo mềm như bông, không giống cự tuyệt, giống như đang ve vãn.

Ngu Chỉ sắp hít thở không thông, đầu lưỡi tê dại. Khi Lạc Đình Thời hôn sâu

hơn, hắn hung hăng cắn xuống, máu tươi nháy mắt tràn đầy trong miệng.

Lạc Đình Thời ăn đau đến rút ra ngoài.

Trong mắt hắn lóe lên một tia hung quang, giơ tay lau môi, chạm phải một chỗ

hơi lõm xuống, máu tươi trào ra.

“Phì”

Ngu Chỉ cúi người, phun ra vật trong miệng. Một khối thịt nhỏ bằng hạt đậu đỏ

lăn xuống đất…

Là thịt môi của Lạc Đình Thời bị cắn đứt.

Sắc mặt Lạc Đình Thời âm trầm, mày mắt ngưng đọng sự lạnh lẽo, khiến người

ta như lạc vào mùa đông giá rét. Nếu triều thần Thịnh quốc có mặt ở đây, nhất

định phải run rẩy quỳ xuống đất xin tha.

Ngu Chỉ trong lòng giật mình, liếc nhìn môi Lạc Đình Thời bị y cắn thương,

trong mắt lóe lên một tia kinh hoảng.

Vừa rồi y suýt bị hôn đến ngất đi, theo bản năng cắn Lạc Đình Thời một cái,

không ngờ rằng.

Người đàn ông cao lớn đứng trước mặt toàn thân tỏa ra khí lạnh, khuôn mặt u

ám, dùng ánh mắt nhuốm máu nhìn y. Ngu Chỉ trong lòng bỗng dưng sinh ra

vài phần ấm ức. Y chỉ là bảo Lạc Đình Thời bình thường một chút, chứ không

bảo Lạc Đình Thời làm chuyện vô liêm sỉ với mình.

Ngu Chỉ đón ánh mắt người đàn ông nhìn lại, cố gắng gồng mình nói: “Ai, ai

cho phép ngươi hôn trẫm, cho trẫm quỳ xuống. Tự, tự vả miệng”

Hoa Hải Đường

Hai người đối diện một lát.

Lạc Đình Thời với lấy quần áo, rầm quỳ xuống đất, giơ tay tự vả mình một cái.

“Chát…”

Tiếng tát cực lớn, Ngu Chỉ bị hoảng sợ, kinh hãi nhắm mắt lại. Một lát sau, y

lén lút mở mắt, nam nhân vẫn quỳ tại chỗ, má phải in hằn một vết bàn tay sâu.

Ngu Chỉ có chút vô thố.

Y không nghĩ tới Lạc Đình Thời thật sự sẽ làm như vậy.

Không một người đàn ông nào nguyện ý chịu sự làm nhục này, Lạc Đình Thời

lại co được giãn được đến thế.

Hắn rốt cuộc có mục đích gì?

dich/chuong-13-lac-dinh-thoi-quyen-ru-tahtml]

Ngu Chỉ trơ mắt nhìn Lạc Đình Thời giơ tay lên, muốn tự vả thêm một cái nữa,

dường như Ngu Chỉ không mở miệng, hắn sẽ không dừng lại hình phạt này.

Ngu Chỉ hơi hé miệng, muốn ngăn cản Lạc Đình Thời tiếp tục.

Ngoài phòng bỗng nhiên có tiếng gõ cửa: “Đại nhân, tiểu nhân mang nước đến

cho ngài”

Ngu Chỉ thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội nói với Lạc Đình Thời: “Còn không

mau đứng dậy, để người ta thấy thì ra thể thống gì”

Lạc Đình Thời nghe vậy đứng dậy, đi đến trước giường Ngu Chỉ đứng yên. Bóng

dáng cao lớn trầm mặc đứng trước mặt Ngu Chỉ, giống như người thủ vệ trung

thành nhất của y.

Các người hầu mang thau tắm vào trong phòng, đặt sau bình phong, khom

người lui ra.

Lạc Đình Thời cúi người, từ trong chăn móc Ngu Chỉ ra. Một tay dán vào lưng y,

một tay nâng mông y, ôm y đi về phía thau tắm.

Ngu Chỉ chưa mặc quần áo, cảm giác da thịt chạm nhau vô cùng rõ ràng,

không khỏi nhớ lại tư thế hai người quấn quýt lúc nãy. Ngu Chỉ gương mặt ửng

hồng, vùi đầu vào lòng Lạc Đình Thời.

Lạc Đình Thời giờ phút này lại rất giữ phép, hai tay không hề có bất cứ hành

động du côn nào.

Đi đến trước thau tắm, Lạc Đình Thời cúi đầu nhìn người trong lòng.

Ngu Chỉ vùi đầu vào ngực hắn, thân mình ngượng ngùng cuộn lại, làn da

trắng sứ nổi lên một tầng phấn mỏng.

Lạc Đình Thời hỏi hắn: “Bệ hạ cần ta hầu hạ ngài tắm gội không?”

“Không cần, ngươi đi sau bình phong chờ”

Lạc Đình Thời nghe lời buông Ngu Chỉ ra, xoay người đi đến sau bình phong,

lặng lẽ chờ đợi Ngu Chỉ.

Ngu Chỉ dựa vào thau tắm, nước ấm lan tỏa qua cơ thể rã rời. Sự mệt mỏi trên

người dường như giảm bớt chút ít.

“Hô” Ngu Chỉ thở nhẹ một hơi, quay đầu nhìn về phía bóng đen đang đứng

lặng ở chỗ bình phong, tâm tình vô cùng phức tạp.

Lạc Đình Thời rốt cuộc muốn làm gì?

Tình nguyện chịu nhục, cũng muốn trăm phương ngàn kế lưu lại bên cạnh y,

chẳng lẽ là tính toán đánh cắp quân cơ Đại Du?

Phía bên kia bình phong, Lạc Đình Thời đang nhìn chằm chằm vào tay phải

của mình không rời. Lòng bàn tay ướt đẫm, toàn là vết nước, phảng phất vừa

được ngâm trong nước.

Lạc Đình Thời nâng lên lòng bàn tay, chóp mũi thò lên nhẹ ngửi.

Một luồng khí vị tanh ngọt chui vào chóp mũi, không thể nói là khó ngửi,

nhưng lại là một loại mùi hương có thể khiến nam nhân phát cuồng.

Hắn quay đầu nhìn về phía bình phong lụa mỏng đối diện.

Đôi tròng mắt đen sẫm chậm rãi chuyển động, mặt không biểu tình mà lặp đi

lặp lại nghiền ngẫm thân ảnh tinh tế kia. Ánh mắt sâu không thấy đáy đạm

mạc và hung ác, mang theo một loại sự chiếm hữu bất thường.

Bàn tay Ngu Chỉ đang kích thích mặt nước hơi khựng lại. Cảm giác bị mãnh thú

theo dõi kia lại tới nữa.

Không cần nói nhiều, tất nhiên là Lạc Đình Thời.

Ngu Chỉ nhấn mình chìm xuống đáy nước, ục ục phun ra một chuỗi bong bóng

nhỏ.

Y muốn xem Lạc Đình Thời sẽ dùng thủ đoạn gì.

Mười lăm phút sau, Ngu Chỉ chống cơ thể, đỡ mép thùng thận trọng đứng lên,

nói với Lạc Đình Thời: “Trẫm tắm xong rồi, ôm trẫm ra ngoài”

Dưới đất toàn là nước, y không thể ngã được.

“Tuân mệnh”

Lạc Đình Thời đáp lời trong miệng, nhưng bàn chân lại không hề nhấc lên. Đôi

mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn bóng dáng sau bình phong.

Khung xương của người thiếu niên không lớn, thân hình mảnh khảnh, mang

thai cũng không hiện mập mạp. Vô số bọt nước lăn xuống dọc theo ngực,

trôi tuột về phía cái bụng phồng lên, hơi chao đảo, rồi nhẹ nhàng rơi xuống, tí

tách xuống mặt nước.

“Ngươi đang làm gì? Còn không qua đây?” Ngu Chỉ chờ đợi đến mức có chút

mất kiên nhẫn.

“Tới ngay”

Giọng nam nhân trầm thấp, nghe có vẻ như đang cố kiềm chế điều gì đó.

Ngu Chỉ ngước mắt, Lạc Đình Thời chính thức bước ra khỏi bình phong đi về

phía y. Ánh mắt Ngu Chỉ không thể tránh khỏi mà rơi vào chỗ bất thường của

người đàn ông, hơi có chút vô ngữ.

Ngu Chỉ ghét bỏ nói: “Ôm trẫm lên cao một chút, đừng để chạm vào trẫm”

Lạc Đình Thời trầm giọng đồng ý. Cúi người bế thiếu niên lên, đặt y lên một

chiếc ghế tròn bên cạnh, cầm lấy vải lụa mềm mại lau đi vệt nước trên người y.

Mặc dù hai người đã làm tất cả, cơ thể này cũng đã bị nam nhân nhìn qua rất

nhiều lần, Ngu Chỉ vẫn có chút ngượng ngùng.

Huống hồ, nam nhân này…

Đôi mắt Ngu Chỉ hướng xuống, liếc nhìn Lạc Đình Thời, bĩu môi. Lạc Đình Thời

chẳng biết lúc này đang vũ nhục y trong đầu như thế nào.

Ngu Chỉ cảm giác mình bị mạo phạm.

Hắn nhấc chân đá đá cẳng chân Lạc Đình Thời, hung dữ nói: “Không được nảy

sinh ý niệm dơ bẩn với trẫm”

Động tác dưới tay Lạc Đình Thời không ngừng: “Đã biết”

Ngu Chỉ vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, thúc giục hắn: “Nhanh lên”

Lạc Đình Thời nghe vậy nhanh chóng lau khô Ngu Chỉ, cầm lấy quần áo sạch

sẽ hầu hạ y mặc vào. Người đàn ông tinh tế cài đai ngọc cho Ngu Chỉ, bế y lên

định đi về phía giường.

Ngu Chỉ trừng mắt nhìn Lạc Đình Thời một cái: “Đừng đi lên giường, dơ lắm.

Đặt trẫm lên sạp bên kia, triệu Trương thái y tới”

Lạc Đình Thời thay đổi bước chân, đổi hướng, đi đến chỗ sạp nhỏ ở phòng bên

buông Ngu Chỉ xuống, lấy gối mềm lót cẩn thận dưới đầu Ngu Chỉ.

An trí Ngu Chỉ thỏa đáng xong, hắn mới đứng dậy.

Ngu Chỉ quay đầu, cùng Lạc Đình Thời thẳng tắp đối diện.

Ngu Chỉ: “”

Hắn không chịu nổi: “Có thể làm cho cái thứ của ngươi này xẹp xuống không”

Giọng Lạc Đình Thời mang ý xin lỗi: “Ta cố gắng hết sức”

Ngu Chỉ đã chịu khổ vì thứ này, trong lòng biết nhất thời nó không thể trở lại

bình thường, bất đắc dĩ xua tay: “Đi sau bình phong xử lý một chút đi”

Lạc Đình Thời nghe lời đi sau bình phong.

Một lát sau, trong phòng vang lên tiếng quần áo cọ xát. Nam nhân cố ý hạ

giọng, nhưng thỉnh thoảng vẫn có mấy âm tiết không kìm chế được thoát ra,

chui vào tai Ngu Chỉ.

Khàn khàn, nhẹ nhàng quấn lấy, trêu chọc đến tai người nóng lên.

Khoảnh khắc này, Ngu Chỉ bỗng nhiên hiểu ra, giọng nói “gợi cảm” mà phụ

quân từng nói là như thế nào.

Ngu Chỉ che mặt, thầm mắng trong lòng.

Lạc Đình Thời đáng chết, đừng tưởng trẫm không nhìn ra ý đồ của ngươi…

Ngươi đang sắc dụ trẫm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.