Lạc Đình Thời ánh mắt theo bàn tay đang vỗ nhẹ gò má mình di chuyển lên
xuống. Đối với người khác mà nói, động tác này có lẽ mang theo vài phần ý vị
sỉ nhục.
Nhưng lực đạo của người thiếu niên cũng không nặng, nhẹ nhàng dừng lại ở
bên mặt hắn, dường như là đang vuốt ve hắn vậy.
Lạc Đình Thời thất thần nói: “Trẫm tùy ý Bệ hạ xử trí”
Ngu Chỉ thu tay lại, đỡ lấy eo chậm rãi đứng dậy. Ánh mắt lướt qua Lạc Đình
Thời đang quỳ trên mặt đất, nhìn về phía ánh trăng sáng ngoài hiên, âm thầm
suy tư.
Rốt cuộc nên trách phạt Lạc Đình Thời như thế nào đây?
Ngu Chỉ rất ít khi trừng phạt người khác. Quan lại triều thần hay cung nhân
phạm lỗi đều là xử trí theo pháp luật, y chưa từng can thiệp.
Ngu Chỉ gập khớp ngón tay gõ gõ cằm, có chút buồn rầu.
Y không hề thấy, trong đêm tối mờ ảo, cặp mắt đen sẫm của người trước mặt
đang xoay quanh ngón tay thon dài ở cằm y, ánh mắt trông có vẻ rất tiếc nuối.
Ngu Chỉ nghĩ nghĩ, không tự chủ được ngáp một cái, khóe mắt nổi lên giọt
nước mắt buồn ngủ. Hắn nâng mu bàn tay xoa xoa mắt, trong giọng nói mang
theo sự mệt mỏi nặng nề: “Chuyện trừng phạt để ngày mai tính, trẫm mệt rồi”
Lạc Đình Thời nghe vậy, lập tức nói: “Ta đỡ Bệ hạ lên giường nghỉ ngơi”
Ngu Chỉ liếc hắn một cái, vươn tay, ngầm đồng ý.
Lạc Đình Thời lập tức đứng dậy đỡ lấy cánh tay Ngu Chỉ, thuận thế nâng tay
kia ôm lấy vòng eo Ngu Chỉ. Ngu Chỉ lười biếng không muốn nói nhiều với hắn.
Cơn buồn ngủ sau khi mang thai luôn đến bất chợt, giờ y chỉ muốn ngủ.
Hai người vòng qua bàn ghế bình phong, đi đến trước giường.
Lạc Đình Thời thắp đèn, hầu hạ Ngu Chỉ cởi quần áo, dìu y lên giường nằm
xuống, cầm lấy chiếc chăn mỏng bên cạnh tinh tế đắp cho Ngu Chỉ.
Ánh đèn chiếu nghiêng từ phía sau, kéo cái bóng của Lạc Đình Thời thành một
con sông dài màu tối. Nửa thân mình của người trên giường rơi vào giữa dòng
sông, bị dòng nước sâu không thấy đáy nuốt chửng.
Lạc Đình Thời đứng ở mép giường, chăm chú nhìn khuôn mặt ngủ say điềm
tĩnh của người trước mắt. Một lát sau, xoay người rời đi.
“Ngươi đi đâu?”
Phía sau truyền đến một tiếng hỏi mơ hồ không rõ, mang theo vài phần ngái
ngủ nhập nhèm, âm cuối nhẹ nhàng trôi xuống, dường như bất cứ lúc nào cũng
có thể rơi vào giấc mộng.
Lạc Đình Thời quay đầu: “Ta qua sạp bên kia nghỉ ngơi”
“Ai cho phép ngươi đi ngủ ở sạp? Còn không mau cút lên giường, bồi trẫm an
giấc” Người trên giường khó khăn mở mắt, đôi mắt mèo hé ra một khe nhỏ. Lời
này rất có uy thế, nhưng sự mệt mỏi mềm nhũn kia lăn xuống theo giọng nói
của y, mỗi chữ phun ra đều dính dính mềm mềm, quấn lấy tai Lạc Đình Thời.
Không giống như đang răn dạy, lại tựa như đang làm nũng.
Lòng bàn chân Lạc Đình Thời mọc rễ, không nhịn được muốn nghe thêm vài
câu.
Người trên giường thấy hắn hồi lâu chưa động, mở miệng tức giận mắng: “Đồ
hỗn trướng! Trẫm bảo ngươi lên giường, ngươi đứng ngốc ở đó làm gì?”
Tiểu mỹ nhân làm nũng cầu hắn lên giường.
Lạc Đình Thời nghĩ thầm, đôi mắt ngậm ý cười, nghe lời bước lên giường chui
vào chăn, thấp giọng dỗ mỹ nhân: “Ngủ đi”
Ngu Chỉ: “Ôm trẫm ngủ”
Lạc Đình Thời hơi sửng sốt, tay nhanh hơn não, giành trước một bước ôm lấy
eo Ngu Chỉ ôm người vào lòng.
Trong lòng ngực ngọc mềm tỏa hương, Lạc Đình Thời ánh mắt nặng nề, hai
tay đỡ bụng bầu người trong lòng, cúi đầu dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ qua
mái tóc đen, lén lút đặt vài nụ hôn lên tóc.
“Sờ trẫm, hôn trẫm” Lời lẩm bẩm gần như không nghe thấy phát ra từ miệng
người trong lòng, như đang nói mớ.
Lạc Đình Thời không dám xem là thật, nhưng yêu cầu này thật sự khiến hắn
ngứa ngáy trong lòng. Khoảnh khắc do dự, người trong lòng quay đầu ngẩng
mặt. Lạc Đình Thời lập tức ngầm hiểu, cúi đầu hôn lấy đôi môi kia.
Hắn đại khái hiểu rồi.
Ngu Chỉ đột nhiên thay đổi tính nết, chịu để hắn ngủ chung, hôn môi vuốt ve,
tuyệt đối không phải vì Ngu Chỉ sinh hảo cảm với hắn, việc này mười phần tám
chín là có liên quan đến đứa bé.
Lạc Đình Thời nhẹ nhàng vuốt ve bụng người trong lòng, đôi mắt mỉm cười.
Con của trẫm thật là hiểu chuyện.
Còn chưa ra đời, đã biết cách tác hợp cha mẹ. Đợi các con ra đời, phụ hoàng
nhất định phải khen thưởng các con một phen.
Dưới sự trấn an của hắn, Ngu Chỉ dần dần ngủ say. Chỉ là hơi thở không được
thông thuận, lâu dài như người thường khi ngủ, mà mang theo vài phần dồn
dập.
Lạc Đình Thời không nỡ buông y ra, câu lấy đầu lưỡi mềm mại của Ngu Chỉ
quấn vài vòng, chậm rãi rời đi. Khóe môi người trong lòng bị ma sát đến đỏ lên,
ánh lên một tầng nước, dưới ánh nến ấm áp đặc biệt mê người. Lạc Đình Thời
không nhịn được lại lần nữa ngậm lấy môi dưới y nhẹ nhàng nghiền.
Đợi Ngu Chỉ ngủ say, Lạc Đình Thời nhẹ nhàng lật người y lại, hai người đối mặt
nhau ngủ.
Mái tóc đen như thác nước rũ xuống bên gáy Ngu Chỉ, hơn nửa khuôn mặt y bị
chôn trong tóc, chỉ có chiếc mũi cao thẳng lộ ra ngoài. Lạc Đình Thời áp sát,
môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào, hôn một đường từ chân mày xuống, nhẹ
nhàng cắn cắn chóp mũi Ngu Chỉ.
dich/chuong-16-hon-tramhtml]
Ngu Chỉ trong miệng chợt phát ra tiếng lẩm bẩm nhỏ: “Lạc Đình Thời đáng
chết, đồ hỗn đản!”
Lạc Đình Thời nhanh chóng rời khỏi chóp mũi Ngu Chỉ, há miệng xin lỗi: “Bệ”
Vừa thốt ra một chữ, Lạc Đình Thời liền im bặt.
Lạc Đình Thời duỗi tay vén mái tóc đen bên mặt Ngu Chỉ, cài ra sau tai y. Ánh
mắt sâu thẳm xoay quanh giữa đôi mắt nhắm nghiền của Ngu Chỉ, giọng nói
lạnh lùng nhiễm vài phần ý cười: “Em trong mộng đều là trẫm sao?”
Hoa Hải Đường
Bàn tay lớn sau cổ chậm rãi trượt về phía bên mặt Ngu Chỉ, ngón tay cái Lạc
Đình Thời dừng lại ở chỗ thịt mềm bên tai, nhẹ nhàng vuốt ve. Trong chốc lát,
từng mảng màu đỏ thấm ra từ khối da thịt trắng sứ kia.
Lạc Đình Thời lặng lẽ nhìn chăm chú khuôn mặt trước mắt này.
Không hề nghi ngờ, Ngu Chỉ là một mỹ nhân.
Khuôn mặt này từ nhỏ đã xinh đẹp.
Lạc Đình Thời vẫn còn có thể tìm thấy vài phần bộ dạng Ngu Chỉ khi còn bé
trên hàng mi và khóe mắt y. Ký ức xa xăm hiện lên trước mắt, Lạc Đình Thời
cười khẽ.
Lần đầu gặp nhau, hắn không thích Ngu Chỉ lắm.
Sau khi hắn đỡ Ngu Chỉ rơi từ giả sơn xuống, Hoàng đế Du quốc bảo hắn đưa
Ngu Chỉ đi chơi. Tiểu hài tử ríu rít bảo muốn dẫn hắn đi khu rừng gần giả sơn
chơi trốn tìm.
Đó là một khu rừng được tạo nên từ những tảng đá kỳ lạ, giữa rừng có một
hang đá. Ngu Chỉ trốn trong hang đá.
Ở bãi cỏ ngoài hang đá, Lạc Đình Thời vô tình phát hiện một chiếc mặt nạ Đào
Ngột bị người khác đánh rơi, răng nanh dài nhọn, hung thần ác sát. Lạc Đình
Thời nảy ra một kế, nhặt mặt nạ đeo lên, muốn dọa tiểu hài tử. Không có lý do
gì, chỉ là ác ý thuần túy.
Nghĩ đến bộ dạng tiểu hài tử bị dọa đến oa oa kêu to, hắn liền lòng đầy sung
sướng. Trong hang không phải hoàn toàn tối đen.
.. hắn tìm được tung tích Ngu Chỉ, tiểu hài tử chui vào giữa hai tảng đá, không
chú ý nhìn rất khó phát hiện. Lạc Đình Thời thả chậm bước chân, nhẹ nhàng đi
đến bên vách đá. Trong một trận yên tĩnh, hắn đột nhiên thò đầu vào, đôi mắt
đen nhánh xuyên qua mặt nạ chiếu thẳng vào người trong vách đá, đè thấp
giọng nói: “Tìm thấy ngươi rồi”
“A! Ô oa oa a. Cứu mạng! Ca ca” Không nằm ngoài dự liệu, tiểu hài tử lập
tức bị dọa khóc, co rúc thành một cục khóc thét. Lạc Đình Thời vô cùng hài
lòng.
Hắn vui vẻ rời khỏi hang đá, đi đến nơi xa chôn mặt nạ vào đất. Vừa quay lại
chỗ hang đá, một cục thịt vừa khóc vừa kêu “phanh” một tiếng đâm vào lòng
hắn. “Ca ca” Tiểu hài tử khóc đến thở hổn hển.
“Thái tử điện hạ đây là bị sao vậy? Đừng khóc đừng khóc, nói cho ca ca”
“Ca ca” Tiểu hài tử khóc lóc ngẩng đầu. Lạc Đình Thời tim bỗng run lên.
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kia khóc đến đỏ bừng, đôi mắt tròn như mèo ngậm
đầy nước mắt, nước mắt rơi lã chã, con ngươi được nước mắt rửa sạch trở nên
sáng lấp lánh chứa đầy sự tủi thân.
Lạc Đình Thời lần đầu tiên trong đời cảm thấy hoảng loạn.
Hắn hối hận.
Nhiều năm sau, sự áy náy đó vẫn luẩn quẩn trong lòng hắn.
Đêm hôm đó, ngoài Vọng Yên đình, một mỹ nhân chui vào lòng hắn. Lạc Đình
Thời vốn định lột người kia xuống ném ra.
Cho đến khi mỹ nhân ngẩng mặt lên, Lạc Đình Thời thấy được một đôi mắt
đẫm lệ ẩn sâu trong ký ức.
Khoảnh khắc đó, lý trí hắn bị dục vọng nuốt chửng ngay lập tức.
Lạc Đình Thời bế mỹ nhân lên, đi vào màn đêm.
Ngu Chỉ tỉnh lại, một khuôn mặt tuấn tú phóng đại đâm thẳng vào mắt y.
Không chút phòng bị, y hoảng sợ.
Giữa môi truyền đến từng trận hơi nóng. Ngu Chỉ theo bản năng há miệng,
cánh môi đột nhiên không kịp phòng ngừa cọ qua vật mềm ấm. Ngu Chỉ phản
ứng lại, trừng lớn đôi mắt, nhanh chóng ngửa ra sau rút lui với tốc độ như sét
đánh không kịp bưng tai.
Rời môi Lạc Đình Thời, Ngu Chỉ lăn đến mép giường gỗ, ngón tay từ trong tay
áo thò ra, nhẹ nhàng đè đè đôi môi hơi sưng.
Lạc Đình Thời là súc sinh sao?!
Cứ như vậy hôn y cả đêm.
Ngu Chỉ cáu giận không thôi, một chân đạp hướng Lạc Đình Thời.
Một luồng gió lạnh ập tới. Lạc Đình Thời mở mắt đột nhiên đứng dậy, giơ tay
muốn đè lại vật thể tấn công hắn. Đột nhiên, trong tầm mắt hắn xuất hiện một
chiếc chân thon dài trắng như tuyết.
Hắn vội vàng dừng thế công dưới tay, nhường cho chiếc chân kia đạp hắn
xuống giường.
“Rầm…”
Đầu gối Lạc Đình Thời va vào mép giường, truyền đến từng trận đau đớn. Hắn
mặc kệ những thứ đó. Xoay người ngồi ở mép giường, lời nói thấm thía đối với
Ngu Chỉ: “Sau này chớ đá ta, thân mình ngài càng ngày càng nặng, nhấc chân
không tiện, vạn nhất xảy ra chuyện thì làm sao?”
Ngu Chỉ tức giận trừng mắt Lạc Đình Thời: “Đêm qua còn chưa khiển trách
ngươi, ngươi hiện giờ lại phạm lỗi, hai tội cùng phạt!”
Lạc Đình Thời không hiểu gì: “Trẫm lại phạm lỗi gì?”
Ngu Chỉ giận mắng: “Trẫm bảo ngươi hôn trẫm, không bảo ngươi hôn cả một
đêm!”
Gần như ngay khoảnh khắc y mở miệng, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa,
giọng Lục Cảnh theo đó xuyên qua cánh cửa phòng: “Bệ hạ, thần có việc…”
Dừng lại rất lâu, hắn mới phun ra hai chữ cuối, “. muốn bẩm”