Trẫm Mang Thai Con Của Hoàng Đế Nước Địch

Chương 18: Nam sủng của trẫm



Sẵn sàng

Bị Lạc Đình Thời hôn từ trên xuống dưới, trong ngoài như vậy một hồi, thân

mình Ngu Chỉ ngược lại nhẹ nhàng đi không ít.

Cơn xao động do tình triều giày vò y mấy tháng nay thoáng giảm bớt.

Ngu Chỉ vô cùng rõ ràng cảm giác được mình cần Lạc Đình Thời, nhưng.

Y không muốn cùng Lạc Đình Thời làm chuyện đó.

Ngu Chỉ nhìn Lạc Đình Thời một bộ dạng mặc đánh mặc mắng, liền giận sôi

máu. Nam nhân này quen dùng thủ đoạn này, giả vờ giả vịt dẫn người ta mất

cảnh giác xong, vòng ra sau lưng lặng yên tập kích đối phương.

Vừa rồi y vừa lơ đãng liền mắc mưu Lạc Đình Thời.

Nam nhân này quá mức nguy hiểm.

Ngu Chỉ nghĩ vậy, ngước đôi mắt lên, lạnh băng nói: “Trẫm phải cho ngươi

mang còng tay xích chân, không có sự cho phép của trẫm không được chạm

vào trẫm”

“Điều này không được!” Lạc Đình Thời lập tức phản đối: “Bụng em càng lúc

càng lớn, ta phải thời khắc chăm sóc bảo vệ em. Mang còng tay xích chân, vạn

nhất có chuyện ngoài ý muốn ta còn không kịp cứu em”

Ngu Chỉ cười nhạo: “Ngươi bảo vệ trẫm? Nguy hiểm lớn nhất của trẫm chính là

đến từ ngươi”

Lạc Đình Thời: “Bệ hạ”

Ngu Chỉ: “Chính ngươi nói hình phạt gì cũng được, thế nào, lại không chịu nhận

ư?”

Lạc Đình Thời nâng khuôn mặt đang đáp trên vai Ngu Chỉ lên, tiến sát lấy lòng

hôn hôn Ngu Chỉ, lời nói khẩn thiết: “Em có thể đánh ta mắng ta, cho ta dùng

hình, nhưng cái này thì thật sự không được. Đeo nó lên, có nghĩa là đặt em vào

hiểm cảnh, ta không thể làm vậy”

Ngu Chỉ: “Bên cạnh trẫm lại không chỉ có mình ngươi”

Lạc Đình Thời sắc mặt hơi tối sầm, tay ôm ngang eo Ngu Chỉ nắm chặt lại,

giọng nói hơi lạnh: “Vợ con trẫm, trẫm tự nhiên phải tự mình chăm sóc, sao có

thể mượn tay người khác”

Hoa Hải Đường

“Lạc Đình Thời!” Ngu Chỉ tức đến bật cười: “Ngươi có xấu hổ không, ai là vợ

con ngươi”

Lạc Đình Thời bàn tay hơi hạ xuống, phủ lên bụng Ngu Chỉ: “Em ta đã có tình

nghĩa vợ chồng, lại có hai đứa con, chỉ còn thiếu một danh phận mà thôi.

Trước đây em giả trang Lục Cảnh, trẫm không biết tình hình. Sau này trẫm sẽ

lại một lần nữa hạ sính lễ cầu hôn em”

Ánh mắt Ngu Chỉ khẽ động, chống khuỷu tay nửa ngồi dậy, nhìn xuống Lạc

Đình Thời: “Lạc Đình Thời, ngươi cũng quá tự cho là đúng. Ngươi cho rằng điều

này liền bắt được nhược điểm của trẫm? Buồn cười.

“Bá tánh biết trẫm mang thai con của ngươi thì có thể làm sao? Trẫm vẫn

như cũ là Hoàng đế Đại Du. Nếu, trẫm không để bụng những lời đồn đại vớ vẩn

kia, thì chúng chẳng là gì cả”

Ngu Chỉ nhìn về phía đáy mắt đen nhánh của Lạc Đình Thời, cười nhạo một

tiếng: “Muốn dùng cái này để uy hiếp trẫm? Ngươi chết cái tâm đó đi”

Lạc Đình Thời nhếch môi, đáy mắt sinh ra vài phần ý thưởng thức, nhéo nhéo

gò má mềm mại của Ngu Chỉ, ngửa đầu hôn một cái lên đôi môi đỏ bừng bị

gặm đến sưng: “Tiểu Ngư trưởng thành rồi”

Thần sắc Ngu Chỉ bất biến.

Vừa rồi hắn đột nhiên nghĩ thông suốt. Lạc Đình Thời sở dĩ nhiều lần chiếm

thượng phong khi giao thủ với y, chẳng qua là vì y quá để ý mà thôi.

Y quá để ý những hư danh kia.

Lạc Đình Thời chém giếc huynh trưởng, lại có tin đồn giếc cha, bị triều

thần chỉ vào mũi mắng, tiếng xấu trong dân gian cũng rất tệ, hắn còn chẳng

phải vẫn làm theo ý mình, mặc sức làm bậy sao.

Đôi khi phải học theo Lạc Đình Thời, không biết xấu hổ một chút.

Thế nhân biết được y bị Lạc Đình Thời ngủ qua, y cũng sẽ không thiếu một

miếng thịt, cùng lắm là bị biến thành chuyện phiếm sau bữa ăn, biến tấu vào

các loại thoại bản mà thôi.

Lạc Đình Thời hôn môi y, vuốt ve y, trấn an thân thể trống rỗng của y, giải nỗi

khổ động dục của y, đây chẳng phải là đang phụng dưỡng nam sủng của y

sao?

Trong phút chốc, toàn bộ thế giới của Ngu Chỉ đều trở nên trống trải.

Ngu Chỉ khẽ cười, trong ánh mắt kinh ngạc của Lạc Đình Thời, cúi đầu hôn lấy

đôi môi mỏng kia.

Đầu lưỡi miêu tả hình dáng đôi môi mỏng, thỉnh thoảng khẽ liếm một chút.

Cả người Lạc Đình Thời cứng còng, không dám tin.

Ngu Chỉ đang hôn hắn ư?

Mấy chữ này lặp đi lặp lại trong đầu Lạc Đình Thời, chấn động đến tâm hồn

hắn tê dại. Mãi đến khi chiếc lưỡi mềm mại kia ý đồ cạy mở môi hắn, Lạc Đình

Thời mới ý thức được đây là sự thật.

Đôi mắt hắn trầm xuống, đột nhiên đứng dậy phản ấn Ngu Chỉ dưới thân, hung

ác và tàn nhẫn mà hôn xuống.

dich/chuong-18-nam-sung-cua-tramhtml]

Ngu Chỉ chịu đựng nụ hôn kịch liệt của Lạc Đình Thời, thầm nghĩ trong lòng.

Vô luận Lạc Đình Thời có mục đích gì, đề phòng hắn là được.

Ước chừng hôn mười lăm phút, môi Ngu Chỉ đều bị hôn đến tê dại. Y giơ tay

nhéo nhéo gáy con sói hoang phía trên, nhắc nhở hắn: “Đủ rồi, buông trẫm ra”

Lạc Đình Thời hơi khựng lại, mút lấy đầu lưỡi Ngu Chỉ rồi liếm thêm một lát,

mới lưu luyến không rời mà buông y ra.

Ngu Chỉ lười nhác nằm trong chăn mềm, tự nhủ trong lòng.

Ngươi xem, chỉ là môi chạm môi, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi, có gì mà phải thẹn

thùng.

“Bệ hạ”

Lạc Đình Thời không ngừng vuốt ve vai đơn bạc của Ngu Chỉ, giọng nói run rẩy

dán sát vành tai Ngu Chỉ. Ngu Chỉ cảm nhận được sự xao động của nam nhân,

nâng cằm lên, liếc nhìn bình phong phía sau.

“Đi xử lý một chút đi”

Lạc Đình Thời lập tức xoay người xuống giường.

Một lát sau, sau bình phong lại lần nữa truyền đến tiếng rên rỉ kìm nén của

nam nhân.

Ngu Chỉ rất là cạn lời.

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, số lần Lạc Đình Thời động dục còn nhiều hơn y,

thật là một con cầm thú.

Có một khoảnh khắc, Ngu Chỉ từng nghĩ đến một phương pháp trừng phạt cực

kỳ tàn nhẫn. Lạc Đình Thời chẳng phải luôn nảy sinh dục vọng với y sao?

Vậy thì cho Lạc Đình Thời uống xuân dược, trói hắn vào cột. Dục hỏa đốt người

mà không được giải thoát, trừng phạt loại người như hắn thật thích hợp không

gì bằng.

“Không được!” Khoảnh khắc ý niệm này xuất hiện, Ngu Chỉ lập tức phủ quyết.

Quá bỉ ổi.

Ngu Chỉ nâng lòng bàn tay che mặt mình lại, ảo não không thôi, hắn sao lại có

thể nghĩ ra thủ đoạn hạ cấp như vậy.

Đều do Lạc Đình Thời!

Gần mực thì đen, ở cùng Lạc Đình Thời, y thế mà cũng bị nhiễm trọc khí.

Ngu Chỉ âm thầm giận dỗi, trước mắt bỗng nhiên sáng bừng, một khuôn mặt

tuấn tú mang theo sự quan tâm xuất hiện trong tầm mắt.

Bàn tay hắn đang che mặt bị nam nhân dời đi.

“Tiểu Ngư sao vậy?” Lạc Đình Thời cúi người xuống, bàn tay vừa rửa qua còn

vương chút lạnh lẽo thấm vào trán Ngu Chỉ.

Ngu Chỉ không nói, chỉ trừng mắt nhìn hắn.

Lạc Đình Thời cười khẽ: “Trẫm lại chọc Tiểu Ngư giận ở chỗ nào?”

Hắn khép ngón tay lại, nhẹ nhàng nhéo nhéo, cười hỏi: “Vẫn còn giận trẫm vì

chuyện đó sao? Vừa rồi chẳng phải em được trẫm hầu hạ rất thoải mái sao?”

Ngu Chỉ hừ nhẹ.

Lúc ấy, y bị điểm huyệt đạo không thể động đậy, Lạc Đình Thời hoàn toàn có

thể thỏa sức phát tiết thú dục với y. Tuy nhiên, Lạc Đình Thời từ đầu đến cuối

đều một lòng hầu hạ y, chăm sóc thỏa đáng mọi chỗ trên cơ thể y, hoàn toàn

không màng đến cái vật chày sắt của chính mình.

Ngu Chỉ nhấc mí mắt lên, im lặng một lát, nói: “Không mang còng tay xích

chân cũng được, nhưng ngươi phải uống một viên thuốc phong bế nội lực”

“Được” Lạc Đình Thời trả lời không chút do dự.

Đôi mắt tròn của Ngu Chỉ hơi trừng lớn.

Không có công phu bảo vệ thân mình, liền tương đương với giao sinh mạng và

tất cả cho y. Hắn cho rằng Lạc Đình Thời sẽ không đồng ý, không ngờ Lạc Đình

Thời chớp mắt cũng không chớp liền đồng ý.

Lý do thoái thác Ngu Chỉ đã nghĩ kỹ chưa kịp nói ra, hàng mi dài khẽ run, trong

miệng thốt ra một tiếng “a” nhỏ.

Giờ phút này, Ngu Chỉ càng thêm tin chắc ý niệm của mình, Lạc Đình Thời

tuyệt đối có ý đồ khác.

Những lời yêu đương sâu đậm, chỉ muốn có y, thật sự quá giả dối.

Lạc Đình Thời không thể nào yêu y.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.