Trẫm Mang Thai Con Của Hoàng Đế Nước Địch

Chương 26: Có thể sờ mèo con không? (1)



Sẵn sàng

“Lạc Đình Thời, trẫm muốn ăn thu lộ trản” Nửa đêm, Ngu Chỉ bỗng nhiên nửa

ngồi dậy, đẩy đẩy nam nhân bên gối. Lạc Đình Thời tức thì mở mắt. Ánh trăng

như sương lọt qua khe hở màn trướng, chiếu rõ một đôi con ngươi sáng lấp

lánh. Ngu Chỉ đang mong chờ nhìn hắn, trong mắt tràn đầy khát vọng. Ánh mắt

Lạc Đình Thời dừng lại giữa đôi mắt kia một lát, chậm rãi cúi đầu xuống.

Mấy ngày nay, bụng Ngu Chỉ đã lớn lên không ít, áo trong trước kia đều không

mặc vừa. Hai ngày trước hắn sai người làm vài bộ y phục mới. Nghĩ sau này

bụng sẽ càng lúc càng lớn, Ngu Chỉ cố ý dặn dò họ phải làm rộng rãi một chút,

nên áo trong đưa tới rất rộng. Áo trong thuần trắng lỏng lẻo khoác trên người

Ngu Chỉ, để lộ hơn nửa bờ vai, màu da trắng như tuyết lóa mắt.

Hoa Hải Đường

Cổ họng Lạc Đình Thời nghẹn lại. Hắn vươn tay như không có việc gì kéo áo

Ngu Chỉ trượt xuống, tỉ mỉ quấn y lại kín mít, buộc chặt đai lưng. Hắn kiềm chế

mà dùng đốt ngón tay cọ cọ má Ngu Chỉ mềm mại, thì thầm: “Trẫm đi làm cho

em”

Lạc Đình Thời nói xong, lập tức xoay người xuống giường, nhanh chóng mặc

quần áo giày xong, đẩy cửa rời đi. Ngu Chỉ ngủ có chút mơ hồ, ngồi trên

giường ngơ ngẩn nhìn động tác của Lạc Đình Thời. Cho đến khoảnh khắc cửa

phòng đóng lại, y mới phản ứng kịp hỏi hắn: “Ngươi đi đâu” Lạc Đình Thời đã

không còn bóng dáng.

Ánh trăng chiếu rọi đầy mặt đất, đổ bóng của một cành hoa quế cô độc trong

bình bạch ngọc trước cửa sổ.

Ngu Chỉ thu tay về khỏi cửa phòng, nằm lại trên giường, nhắm hai mắt. Cách

một lát, Ngu Chỉ chậm rãi mở mắt. Vừa rồi còn buồn ngủ không mở nổi mắt,

lúc này y lại có chút ngủ không được. Trằn trọc, làm sao cũng không thể nhắm

mắt. Lòng Ngu Chỉ trống rỗng, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó. Thiếu cái gì?

Đương nhiên là người đàn ông kia.

Ngu Chỉ sinh ra vài phần tức giận, cúi đầu chọc chọc bụng mình: “Hai đứa nhỏ

không nghe lời, có Phụ Hoàng ở còn chưa đủ, lại cứ muốn hắn bầu bạn sao?”

Cái bụng im ắng.

Ngu Chỉ duỗi tay sờ về phía bên ngoài, trong chăn vẫn còn lưu lại độ ấm trên

người người nọ. Ngu Chỉ giống như một con sâu nhỏ, từng chút một nhích về

phía chỗ Lạc Đình Thời nằm, hít sâu một hơi. Hơi thở hắn xộc vào mũi, phảng

phất đang bị hắn ôm chặt trong lòng. Trong giây lát, một trận buồn ngủ ập

đến. Ngu Chỉ ngáp một cái, chôn mình trong chăn ngửi mùi Lạc Đình Thời rồi

ngủ thiếp đi. Trước khi ngủ, y mơ mơ màng màng nghĩ: Nửa đêm canh ba, Lạc

Đình Thời đi đâu làm ‘thu lộ trản’ cho hắn đây?

Sáng sớm, một trận chim sẻ “chip chip” hót truyền đến từ dưới hiên, đánh

thức Ngu Chỉ. Ngu Chỉ xoa xoa mắt, chậm rãi ngồi dậy, mí mắt sụp xuống

không có tinh thần. Tối qua Lạc Đình Thời không ở, y ngủ không được ngon

lắm. Y duỗi tay túm túm chiếc áo trong đang trôi tuột xuống, quay đầu nhìn

quanh trong phòng, không có dấu vết của Lạc Đình Thời. Lạc Đình Thời đến

giờ vẫn chưa về.

Ngu Chỉ ôm chăn nhíu mày, ngồi yên một lát, chầm chậm nhích về phía mép

giường, duỗi tay với lấy giày vớ bên mép giường.

“Bệ hạ đừng động, ta tới!” Giọng Lạc Đình Thời truyền đến từ cửa.

Ngu Chỉ ngẩng đầu nhìn lại. Lạc Đình Thời vội vàng đặt chiếc hộp trong tay lên

bàn, bước nhanh chạy tới, lấy ra một chiếc vớ sạch sẽ bên cạnh, ngồi xổm

trước mặt y tỉ mỉ mang vào chân cho y.

“Sao giờ mới về?” Mới vừa rời giường, giọng Ngu Chỉ mang theo vài phần khàn

khàn, chất vấn hắn: “Ngươi có biết trẫm và đứa bé cả đêm đều không ngủ

ngon không?”

Lạc Đình Thời tức khắc hoảng sợ, đôi mắt đen tinh tế lướt qua mặt Ngu Chỉ

một vòng, giơ tay tự vả mình một cái: “Đều tại ta suy nghĩ không chu toàn, để

em và đứa bé chịu khổ”

“Này ngươi” Ngu Chỉ bị hoảng sợ, chưa kịp ngăn hắn: “Đánh mình làm gì?”

Lạc Đình Thời nhìn chằm chằm Ngu Chỉ: “Trẫm đã làm sai, nên bị phạt”

Ngu Chỉ lắc đầu, dang rộng vòng tay. Đây là muốn ôm hắn.

Lạc Đình Thời hiểu ý, đứng dậy ôm Ngu Chỉ. Gương mặt Ngu Chỉ áp vào giữa eo

bụng Lạc Đình Thời, hít mạnh một hơi, để lộ nụ cười thỏa mãn.

Lạc Đình Thời nhìn chằm chằm hàng lông mày cong cong của Ngu Chỉ, đôi

mắt đen dần trầm xuống. Ngu Chỉ đối với hắn là giả vờ nghiện, qua 5 tháng

(sau sinh) liền có thể dứt hẳn. Hắn đối với Ngu Chỉ lại là thật sự nghiện, cả đời

khó cai.

“Hử? Mùi vị này” Ngu Chỉ ngửi thấy vài phần hơi thở chua ngọt trên người Lạc

Đình Thời. Hắn ngẩng đầu, lập tức nhìn về phía chiếc hộp gỗ Lạc Đình Thời vừa

đặt xuống, kinh ngạc nói: “Là thu lộ trản? Ngươi thế mà thật sự làm ra nó?”

Thu lộ trản là món ăn vặt dân gian của Du Quốc, không phải vật gì quý giá, chỉ

là cách làm rất rườm rà.

Lấy lê thô sơ, sơn tra, quất chua cùng các nguyên liệu khác tinh tế nấu thành

tương, rót vào vỏ bánh bạc, chưng nhỏ lửa mười lăm phút, rồi rưới lên đường

kéo sợi. Lượng nguyên liệu đều cực kỳ chú trọng, thừa một phần thì quá chua,

thiếu một phần thì quá ngọt. Lửa cũng không được sai lệch một phân một li,

hơi có sai sót, toàn bộ sẽ hỏng.

Ngay cả người quen tay cũng chỉ có nửa phần nắm chắc, đầu bếp bình thường

càng khó thành công mười lần cũng khó được một lần.

Bản thân làm ra đã không dễ, muốn nó bày biện ra phong vị tốt nhất, lại càng

khó thêm khó.

Lạc Đình Thời cười kéo Ngu Chỉ, dẫn hắn đến bồn rửa tay để rửa tay tịnh mặt:

“Mau, lát nữa sẽ nguội”

Một lát sau, Ngu Chỉ ngồi trước bàn. Trên bàn gỗ bày mười mấy chiếc ly, tương

bánh màu vàng cam bọc sợi đường màu vàng kim, dừng lại trong ly sứ trắng,

ánh lên ánh kim thanh thấu nhẹ nhàng.

Ngu Chỉ gắp vật trong ly lên, đưa vào miệng.

Răng khẽ phá vỡ vỏ ngoài, chất lỏng chua chua ngọt ngọt nháy mắt nổ tung

trong miệng. Một luồng mát lạnh thơm ngọt bao bọc lấy đầu lưỡi, từng tầng

lớp chua và ngọt đan xen vào nhau, miệng đầy sinh hương.

Hai tròng mắt Ngu Chỉ sáng ngời, nhanh chóng gắp thêm một viên nữa.

Không lâu sau, tất cả ly trên bàn trống không.

Ngu Chỉ ngẩng đầu nhìn Lạc Đình Thời, hỏi hắn: “Đây là đầu bếp nhà ai làm?

Sao có thể trong một đêm làm ra nhiều thu lộ trản như vậy? Ngự trù trong

cung trẫm còn không làm được”

dich/chuong-26-co-the-so-meo-con-khong-1.html]

Lạc Đình Thời nhẹ nhàng bâng quơ: “Đầu bếp toàn thành cùng nhau nấu chế,

mỗi mẻ luôn có một hai cái thành công”

Ngu Chỉ kinh ngạc vô cùng: “Ngươi làm sao có thể gọi động nhiều người như

vậy trong nửa đêm?”

Lạc Đình Thời: “Có tiền có thể sai khiến quỷ thần”

Ngu Chỉ không khỏi truy vấn: “Ngươi đã tốn bao nhiêu bạc?”

Lạc Đình Thời duỗi tay so một con số. Ngu Chỉ nhất thời trừng lớn đôi mắt, hít

hà một hơi: “Phá của, quá phá của!”

Cho dù là hoàng đế, hắn cũng không nỡ tiêu ngàn vàng chỉ để thỏa mãn cơn

thèm ăn.

Lạc Đình Thời cười nói: “Có thể để em ăn được món muốn ăn, vung tiền như

rác thì đã sao?”

Ngu Chỉ liếc hắn một cái, thầm thì: “Đại địa chủ phong kiến vạn ác”

“Đây là ý gì?” Lạc Đình Thời khó hiểu.

Ngu Chỉ nghiêm trang nói: “Phụ quân nói, cường hào là tiểu địa chủ, hoàng đế

là đại địa chủ. Chính là các ngươi từng tầng lột da hút tủy dân chúng, bá tánh

mới sống nghèo khổ như vậy”

Lạc Đình Thời nhíu mày: “Thịnh Quốc là của trẫm, ruộng đất tài bảo Thịnh

Quốc tự nhiên cũng nên hoàn toàn quy về trẫm”

Ngu Chỉ nhìn hắn một cái, không nói chuyện.

Lạc Đình Thời giơ tay nhéo nhéo gương mặt Ngu Chỉ: “Sao vậy? Trẫm dùng bạc

Thịnh Quốc nuôi em, em còn không vui sao?”

“Đúng vậy, ngươi không phải người Du Quốc chúng ta” Ngu Chỉ lập tức vui vẻ,

hứng thú bừng bừng nhìn về phía Lạc Đình Thời: “Vậy ngươi tốt nhất dùng

nhiều tiền một chút, đem tiền Thịnh Quốc đều cho bá tánh Du Quốc chúng ta,

hắc hắc”

Lạc Đình Thời bật cười: “Ngươi trong lòng đánh loại bàn tính nhỏ này, lại vẫn

không hề kiêng dè trẫm?”

Ngu Chỉ đuôi mày nhếch lên: “Đây là ngươi tự nguyện, trẫm đâu có cưỡng bức

ngươi”

Ngu Chỉ xua tay, đỡ eo đứng dậy: “Thôi bỏ đi, loại nam nhân như ngươi không

đáng tin cậy”

Lạc Đình Thời nhanh chóng vòng qua cái bàn, nắm lấy tay phải Ngu Chỉ, dìu y

hướng ra ngoài đi. Bước ra khỏi ngưỡng cửa, chậm nửa nhịp hắn tức giận cười:

“Cái gì gọi là loại người như trẫm? Trẫm là loại người như vậy sao?”

Ngu Chỉ: “Âm hiểm xảo trá, hung ác tàn bạo, thích đùa bỡn người”

Lạc Đình Thời quay đầu nhìn lại.

Ánh sáng mặt trời mùa thu xán lạn xuyên qua mây tía, nghiêng nghiêng lọt qua

cây mai trong đình, rơi xuống ánh sáng lốm đốm trên bên mặt Ngu Chỉ. Lớp

lông tơ nhỏ phảng phất ánh sáng vàng nhạt, mềm mại rúc vào má hắn. Làn da

trắng như tuyết thấm ánh sáng thu ôn nhuận, như một khối ngọc ấm tốt nhất.

Lạc Đình Thời sững sờ hồi lâu, cho đến khi Ngu Chỉ nghi hoặc quay đầu lại.

Đôi mắt đen nhánh bị ánh nắng gọt giũa, dường như có chút chói mắt. Ngu Chỉ

nửa nheo mắt lại.

Lạc Đình Thời cúi đầu: “Bệ hạ, trẫm muốn hôn em”

Ngu Chỉ: “?”

Thật sự không nghĩ ra đề tài sao lại đột nhiên chuyển hướng đến đây. Hắn

ngước mắt trừng hướng Lạc Đình Thời: “Giữa chốn đông người, còn thể thống

gì!”

Trong đôi mắt sáng ngời trong suốt kia, Lạc Đình Thời nhìn thấy chính mình.

Lạc Đình Thời giọng thấp nói: “Em không cự tuyệt”

Ngu Chỉ kinh hãi: “Trẫm. ô. ưm ha”

Nụ hôn Lạc Đình Thời đổ xuống, dán lên cánh môi hơi lạnh của thiếu niên, ôn

nhu mài mài, tinh tế tìm kiếm chỗ phù hợp nhất.

Bàn tay Lạc Đình Thời nâng lấy phần eo của thiếu niên, nơi vốn đã mẫn cảm

hơn do mang thai. Bàn tay kia áp lên bên mặt thiếu niên, lòng bàn tay có vết

chai mỏng nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông tơ mịn màng trên má. Ngón trỏ thò đến

sau tai, không nặng không nhẹ mà đánh vòng ở chỗ thịt mềm bên tai. Mỗi

khi đầu ngón tay lướt qua vành tai, đều dẫn tới người trong lòng một trận rùng

mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.