Trẫm Mang Thai Con Của Hoàng Đế Nước Địch

Chương 33: Trẫm chỉ có một nam nhân



Sẵn sàng

Lạc Đình Thời sẽ vì tư tình nhi nữ mà từ bỏ quyền lực?

Ngu Chỉ không tin.

Ngu Chỉ từ trước đến nay không phải người đa nghi, nhưng mà, khi đối mặt Lạc

Đình Thời, y không thể không suy nghĩ nam nhân này theo hướng tồi tệ nhất.

Y thừa nhận, Lạc Đình Thời có lẽ thật sự có tình cảm với y, nhưng tình ý này

không đủ để Lạc Đình Thời đem giang sơn chắp tay tặng người.

Tuyệt đối không phải Ngu Chỉ không tự tin.

Y tin tưởng, chỉ cần y nguyện ý, tự sẽ có nam nhân vì y hái sao hái ánh trăng.

Nhưng người này không nên là Lạc Đình Thời.

Ngôi vị này là Lạc Đình Thời đã trải qua trăm cay ngàn đắng, hao tổn tâm cơ

mới có được. Dễ dàng tặng người như vậy, chớ nói người khác, ngay cả Ngu

Chỉ cũng phải bóp cổ tay thở dài.

Dùng lời Phụ Quân nói, người này quá yêu đương đến mù quáng.

Lạc Đình Thời không nên là loại nam nhân yêu đương mù quáng này.

“Ngu Chỉ, em đang nghi ngờ cái gì? Em vẫn không muốn tin tưởng trẫm sao?”

Lạc Đình Thời cúi đầu, nhẹ nhàng nâng cằm Ngu Chỉ, “Nhìn vào mắt trẫm, trả

lời trẫm”

“Ta” Ngu Chỉ chần chừ, không biết nên đáp lại thế nào. Một lát sau, y phản

ứng lại tức thì trừng mắt, giận dữ: “Ai cho ngươi cái gan, dám ép hỏi trẫm?”

Đôi mắt đen Lạc Đình Thời sâu hun hút: “Được, trẫm không bức em, em từ từ

nghĩ”

Hắn chậm rãi cúi đầu, ấn lên giữa mày Ngu Chỉ một nụ hôn nhẹ nhàng, thanh

thoát.

Nụ hôn giữa mày cực nhẹ, cực nhu, nó là một nụ hôn thuần khiết, không có sự

mãnh liệt nồng nhiệt của tình dục thường ngày, chỉ có sự quý trọng vô

cùng.

Lòng Ngu Chỉ hơi hoảng, dường như bị gió xuân nhẹ nhàng vuốt ve. Cảm giác

ngứa ngáy nhè nhẹ chui ra từ tâm hồn, lan tràn theo kinh lạc.

Hắn quay đầu đi, cách quần áo ấn lên ngực, cảm nhận sự cảm xúc không rõ

tên trong lòng.

Lạc Đình Thời ôm lấy lưng mỏng của Ngu Chỉ ôm người vào lòng, cằm đáp lên

vai Ngu Chỉ, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Ngư cần nghỉ ngơi một lát không, vừa rồi làm

lâu như vậy, chắc em cũng mệt rồi”

Ngu Chỉ gật đầu.

Hai người dựa sát vào nhau nằm xuống. Ngu Chỉ đang mang thai, Lạc Đình

Thời chỉ có thể ôm y từ phía sau.

Lạc Đình Thời nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của người trong lòng.

“Lại hôn trộm trẫm” Người trong lòng giọng mang sự bất mãn.

“Được, không hôn trộm” Lạc Đình Thời cười hỏi: “Bệ hạ, trẫm muốn hôn em,

được không?”

“Không được” Ngu Chỉ lập tức trả lời.

Lạc Đình Thời mắt hàm vẻ ôn hòa, bàn tay lớn khẽ vuốt bụng nhỏ Ngu Chỉ, ôn

nhu nói: “Không quấy Tiểu Ngư nữa, ngủ đi”

Không thể vội vàng, phải từng bước từng bước chậm rãi tiến tới, trước tiên tiêu

trừ sự hận ý của Ngu Chỉ đối với hắn.

Ngu Chỉ rõ ràng có chút uể oải, nhưng làm sao cũng không ngủ được.

Lời nói của Lạc Đình Thời quá mức chấn động, đến giờ y vẫn thấy khó tin.

Nhắm mắt lại, mãn đầu óc đều là thần sắc người nọ khi nói chuyện. Lạc Đình

Thời chuyên chú, nhìn sâu vào y, dường như y chính là tất cả của hắn.

Đáng giận!

Cút ra khỏi đầu trẫm.

Ngu Chỉ che lại đầu, hy vọng có thể đuổi người này ra ngoài.

Nhưng càng không muốn thấy Lạc Đình Thời, cảnh tượng kia lại càng rõ ràng,

phảng phất bén rễ trong đầu y, lặp đi lặp lại tái diễn trước mắt hắn.

“Bệ hạ nguyện gả cho trẫm?”

Lạc Đình Thời một lần lại một lần hướng y cầu hôn, làm Ngu Chỉ tâm phiền ý

loạn.

Y cắn cắn môi, ấn vào cánh tay Lạc Đình Thời đang ôm quanh y, chậm rãi

xoay người trong lòng nam nhân.

Lạc Đình Thời dường như đã ngủ, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở bằng phẳng.

Ngu Chỉ lần đầu tiên tỉ mỉ dùng mắt nhìn hắn.

Không hề nghi ngờ, Lạc Đình Thời là một người nam nhân anh tuấn, cao lớn uy

mãnh, khí vũ bất phàm. Ném hắn ra đường, chắc chắn khiến vô số nam nữ nảy

sinh ái mộ chi tâm.

Ngu Chỉ cũng không thể không thừa nhận, khuôn mặt này hợp nhãn với y.

Đôi mắt từ xương lông mày nhô cao của nam nhân trượt xuống, dừng lại trên

đôi mắt đang khép. Trong ký ức, cặp mắt kia rất đẹp, con ngươi hẹp dài, đuôi

mắt nhếch lên gọn gàng, tròng đen cực kỳ đen, tựa hai khối ngọc mực. Nó

thường ngày luôn mang theo vẻ hung ác, tăng thêm vài phần hung tướng.

Chỉ có khi nhìn hắn.

Ánh mắt sói yên lặng rút đi tất cả sát khí, hóa thành hai vũng hồ sâu tĩnh lặng,

chất chứa đầy hồ tình yêu.

Y ngẫu nhiên vô tình nhìn lại, trùng hợp bắt gặp cặp mắt đang chăm chú nhìn

y. Đáy mắt ánh lên sóng triều ôn nhu, bên trong là sự ái mộ và quý trọng không

hề che giấu.

Lòng Ngu Chỉ ngũ vị tạp trần.

Hoa Hải Đường

Rũ mắt đi xem đôi môi mỏng kia, khuôn môi này góc cạnh rõ ràng.

.. Hôn hắn rất thoải mái.

Ngu Chỉ ánh mắt theo bản năng nhìn về phía khóe miệng hắn. Mấy tháng qua

đi, nơi đó sớm đã mọc ra thịt mới, chỉ là màu sắc hơi nhạt hơn, không nhìn kỹ

sẽ không nhận ra.

Y vô thức giơ tay nhẹ nhàng xoa vết thương đã lành kia.

Mấy tháng nay, Lạc Đình Thời kỳ thật đối với y cực kỳ tốt.

Làm việc giường chiếu, Lạc Đình Thời cũng không làm theo thú tính. Mặc dù

miệng luôn nói thô tục, thực tế động tác cực kỳ ôn nhu. Mọi thứ hoàn toàn lấy

y làm đầu. Y hơi không khỏe, Lạc Đình Thời liền lập tức dừng lại mọi động tác,

ôm y, trấn an y. Chủ ý trước đây của y đối với Lạc Đình Thời không nghi ngờ gì

là một thử thách lớn. Vào khoảnh khắc Lạc Đình Thời hưng phấn nhất, bắt hắn

dừng lại.

Định lực hơi không đủ, liền sẽ hóa thành dã thú.

Đúng là nam nhi huyết khí phương cương, dục vọng Lạc Đình Thời lại còn

nặng hơn người khác, mấy tháng này hắn nhịn thật sự vất vả.

Ngu Chỉ nhìn thấy trong mắt, biết rõ hắn không dễ dàng.

Nhưng y lại không thích Lạc Đình Thời, trái tim ngẫu nhiên nổi lên vài tia gợn

sóng cũng chẳng qua là chịu ảnh hưởng của việc mang thai.

..

Phiền.

Không muốn.

dich/chuong-33-tram-chi-co-mot-nam-nhanhtml]

Ngu Chỉ ném những ý niệm lung tung rối loạn kia ra sau đầu, rướn lên vùi đầu

vào cổ Lạc Đình Thời, dùng mặt cọ cọ hắn, nhắm hai mắt.

Mười lăm phút sau, hơi thở y trở nên vững vàng, lâu dài.

Lạc Đình Thời đang “ngủ say” lại lặng yên mở to mắt.

Đôi mắt đen nhánh định vào khuôn mặt thiếu niên trong lòng. Thiếu niên ngủ

say sưa, hơn nửa khuôn mặt dán vào cổ hắn, chỉ lộ ra một mảng da thịt trắng

ngần nhỏ. Làn da dưới mu bàn tay cực kỳ mềm mại. Lạc Đình Thời ngón tay

khẽ nhúc nhích, đốt ngón tay lướt qua mảng trắng ngần kia.

Mềm ấm, mềm mại như bông.

Tựa một khối bạch ngọc Côn Sơn tốt nhất.

Lạc Đình Thời khẽ cong khóe môi, đôi mắt đen nhánh nhiễm ý cười ôn nhu.

Ngu Chỉ, em đối với ta cũng có tình ý, đúng không?

Hắn “ngủ rồi”, lại không bỏ qua ánh mắt phức tạp lẩn quẩn trên khuôn mặt

mình.

Có thống hận, có oán hận, có giãy giụa, có thương tiếc, và còn có. sự rung

động gần như không thể phát hiện.

Lạc Đình Thời tầm mắt hướng xuống, nhìn về phía bụng Ngu Chỉ nhô cao, khóe

môi tươi cười càng sâu.

Trẫm rất nhanh liền sẽ là cha danh chính ngôn thuận của các con.

Sau nửa canh giờ, hai người lần lượt tỉnh lại. Ngu Chỉ ghé vào lòng Lạc Đình

Thời, không muốn nhúc nhích.

Y lẩm bẩm: “Mấy tháng không lo triều chính, thân mình trẫm càng thêm lười

nhác. Nếu sinh hạ long thai xong vẫn cứ như vậy, phải làm sao đây!”

Lạc Đình Thời đầu ngón tay mơn trớn mái tóc đen thuận của người trong lòng,

cười nói: “Đến lúc đó trẫm giúp em xử lý”

“Hay lắm Lạc Đình Thời, nói ra lời thật lòng của ngươi đi!” Ngu Chỉ bỗng nhiên

ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén: “Nói gì lấy giang sơn làm sính lễ, chẳng qua là

muốn không tốn một binh một tốt thôn tính Đại Du ta đúng không?” Lời nói thô

tục, nói gì muốn làm hắn chết trên giường.

Thực tế động tác cực kỳ ôn nhu.

Lạc Đình Thời thành thật nói: “Nghĩ tới”

Không đợi Ngu Chỉ phát hỏa, hắn nhanh chóng bổ sung một câu: “Nhưng trẫm

sẽ không làm như thế, Tiểu Ngư trời sinh coi như ngồi ở vị trí kia, để người

trong thiên hạ vì em cúi đầu xưng thần”

Ngu Chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Lạc Đình Thời đột nhiên cười, bàn tay ái muội vuốt ve eo Ngu Chỉ, chậm rãi

trượt xuống phía dưới.

Ngu Chỉ tức thì xù lông, mở tay hắn ra: “Không được sờ mông trẫm”

Lạc Đình Thời cười lớn một tiếng, tiếng vang như kim loại: “Em là chủ nhân

thiên hạ, trên vạn người. Thiên tử nổi giận, thây phơi ngàn dặm, máu chảy

ngàn dặm, nhưng mà”

Giọng hắn chuyển thấp, âm cuối cố ý nhếch lên, cố ý thổi qua vành tai Ngu

Chỉ: “Lại chỉ có dưới tay ta, ta mới có thể thấy em khóc lóc xin tha. Bệ hạ, em

nói đây chẳng phải là càng thêm khiến người ta khuây khỏa?”

“Ngươi” Ngu Chỉ vừa kinh vừa giận, nghẹn họng nhìn trân trối Lạc Đình Thời

nửa ngày, hung dữ giận mắng: “Vô sỉ!”

Lạc Đình Thời nắm lấy hai bàn tay đang nắm chặt thành quyền của Ngu Chỉ,

từng chút kiên nhẫn bẻ ra, mạnh mẽ cắm vào, cùng y mười ngón tay đan vào

nhau: “Em ta thành hôn, Du Thịnh liền hợp thành một thể, Đại Du từ nay cũng

là gia quốc của trẫm, vi phu thay thê tử ta xử lý triều chính, có gì không thể?”

“Ai là thê tử của ngươi, Lạc Đình Thời ngươi có xấu hổ không!”

Ngu Chỉ thở phì phì trừng mắt Lạc Đình Thời, duỗi tay đi bẻ bàn tay đang giao

nắm cùng y, tốn nửa ngày sức vẫn không bẻ ra.

Hệt như một con mèo nhỏ hung dữ đang phân cao thấp với hắn.

Lạc Đình Thời thấy thú vị, không nhịn được lại dùng thêm chút lực.

Ngu Chỉ đã nhận ra, ngẩng đầu lên án hắn: “Lạc Đình Thời, ngươi đồ hỗn xược”

Người trước mặt trề môi, một bộ dạng tủi thân muốn khóc. Lòng Lạc Đình Thời

mềm nhũn, lập tức buông tay, ôm lấy Ngu Chỉ xin lỗi y: “Đừng nóng giận, Bệ hạ,

là trẫm sai rồi”

“Lần này trẫm sẽ không tha thứ cho ngươi nữa!”

Ngu Chỉ trừng Lạc Đình Thời một cái, dùng sức bẻ ra cánh tay đang vắt ngang

trước ngực mình, giận dữ chui ra khỏi lòng Lạc Đình Thời, ngồi ở mép sạp

duỗi tay đi với lấy chiếc vớ bên cạnh.

Lạc Đình Thời giành trước một bước, nhanh chóng mặc giày vớ và quần áo cho

Ngu Chỉ, cười hỏi: “Bệ hạ muốn đi đâu?”

Ngu Chỉ tức giận đứng dậy: “Đừng đi theo, trẫm không muốn thấy ngươi”

Trẫm chán ghét Lạc Đình Thời!

Ngu Chỉ rời khỏi phòng ngủ, một đường đi thẳng đến Tây viện.

Đi đến nhà Trương thái y, Ngu Chỉ ngồi phịch xuống, rót một ngụm trà lạnh trên

bàn.

Trương thái y hiểu rõ: “Hắn lại chọc Bệ hạ sinh khí?”

Ngu Chỉ nghiến răng nghiến lợi: “Hắn là đồ hỗn đản”

Trương thái y buông giỏ dược liệu, cười tủm tỉm nhìn tiểu hoàng đế đang nổi

trận lôi đình, ôn hòa nói: “Bệ hạ đừng chấp nhặt với hắn”

Ngu Chỉ ngồi trên ghế, một mình giận dỗi một lúc lâu.

Cách một lúc sau, hắn ngẩng đầu, do dự nói: “Trương thái y, có một chuyện

trẫm muốn thỉnh giáo ngươi”

“Bệ hạ xin cứ nói”

Ngu Chỉ mím môi, nhẹ giọng mở lời: “Lạc Đình Thời lấy Thịnh Quốc làm sính lễ

cầu cưới trẫm, ngươi nói trẫm nên lựa chọn thế nào? Trẫm có nên cùng hắn

thành hôn không?”

Trương thái y sắc mặt biến đổi: “Hắn thật sự nói như thế?”

Ngu Chỉ gật đầu.

“Điều này. Bệ hạ làm khó lão thần rồi. Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, lời người

mai mối. Bệ hạ không bằng viết thư dò hỏi Thánh Thượng cùng Diệp đại nhân”

Ngu Chỉ vẻ mặt đau khổ: “Trẫm không dám nói cho họ, họ biết rồi chắc chắn

sẽ hung hăng giáo huấn trẫm”

Đáng thương tấm lòng cha mẹ thiên hạ a.

Trương thái y thở dài một hơi trong lòng. Ông cũng có con cái, nếu con gái ông

bị nam nhân khác làm bụng to mà ông không hề hay biết, ông khẳng định sẽ

làm thịt nam nhân kia.

Nhưng Trương thái y không dám kích thích tiểu hoàng đế, chỉ nói: “Họ từ trước

đến nay yêu thương Bệ hạ, sẽ không làm gì Bệ hạ đâu, Bệ hạ yên tâm”

“Thật vậy chăng?” Ngu Chỉ mắt mong chờ nhìn Trương thái y.

Trương thái y nghiêm túc gật gật đầu.

Đang nói, một tên hầu bỗng nhiên gõ cửa, cung kính nói: “Bệ hạ, bên ngoài có

hai người tìm ngài”

Ngu Chỉ đứng lên, nghi hoặc mà xuyên qua hành lang, chuyển hướng sảnh

ngoài.

Ai sẽ tìm đến y đây?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.