Trẫm Mang Thai Con Của Hoàng Đế Nước Địch

Chương 35: Trẫm sắp sinh rồi



Sẵn sàng

Ngu Chỉ sắc mặt hơi tái, Phụ Quân khi mang thai y cũng không có sữa, cho

nên y chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Nhưng Phụ Quân là người, không phải yêu. Lạc Đình Thời hỏi như vậy, lòng

Ngu Chỉ sinh ra lo lắng ngấm ngầm, lập tức nói: “Sai người đi thỉnh Trương thái

y”

“Bệ hạ yên tâm, ngài không cần lo lắng nhiều” Trương thái y nghe xong Ngu

Chỉ dò hỏi, cười ngâm ngâm trả lời.

Ngu Chỉ thoáng yên lòng, liếc nhìn Lạc Đình Thời bên cạnh. Y có chút khó mở

miệng, lắp bắp nói: “Vậy ngực trẫm vì sao sẽ”

Trương thái y hiểu ý, hướng hắn giải thích: “Đợi Bệ hạ sinh hạ long thai, liền sẽ

chậm rãi khôi phục như thường”

Ngu Chỉ hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trương thái y hướng Ngu Chỉ cẩn thận giảng giải những việc khi mang thai,

chờ Ngu Chỉ hiểu rõ mới lui ra. Ngu Chỉ nhìn theo Trương thái y rời đi, khi quay

đầu lại, bất ngờ bắt gặp ánh mắt đầy tiếc nuối của Lạc Đình Thời.

Ngu Chỉ xụ mặt: “Trẫm không có thứ đó, ngươi rất thất vọng ư?”

“Điều đó thì không phải”

Ánh mắt Lạc Đình Thời trượt xuống, qua lại lăn lộn trên ngực Ngu Chỉ, ánh

mắt kia tựa như có thực chất. Thân thể Ngu Chỉ tê dại, ngực hăng hái phập

phồng vài cái, nâng tay áo che khuất bộ ngực hơi nhô lên, lạnh giọng giận

mắng:

“Lạc Đình Thời, nhắm mắt ngươi lại!”

Lạc Đình Thời khẽ cười một tiếng, thu hồi tầm mắt nói: “Canh giờ không còn

sớm, Bệ hạ cũng nên nghỉ ngơi”

Ban ngày ngủ hơi lâu, nằm trên giường Ngu Chỉ không hề buồn ngủ, nửa ngày

cũng không ngủ được. Quay đầu nhìn thấy Lạc Đình Thời đã ngủ say, y bất

mãn nắm lấy mũi Lạc Đình Thời, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Trẫm còn chưa ngủ,

ngươi không được ngủ”

Vừa chạm vào Lạc Đình Thời, một đôi mắt đen nhánh chợt lóe lên, đáy mắt

người nọ toát ra sát ý nồng đậm. Ngu Chỉ lại không sợ hãi, dùng sức nhéo

nhéo mũi đối phương, ngữ khí hung hăng: “Trẫm không cho phép ngươi ngủ”

Âm cuối Lạc Đình Thời câu lấy ý cười, thêm vào đêm thu hiu quạnh này vài

phần ái muội: “Không ngủ được thì làm gì, ngủ em sao?”

“Ngươi. vô lại” Miệng mắng, Ngu Chỉ lại càng rúc sâu vào lòng nam nhân, hai

tay câu lấy cổ đối phương, chui đầu vào ngực hắn rầu rĩ nói: “Trẫm ngủ

không được”

Lạc Đình Thời giơ tay, vỗ nhẹ lưng Ngu Chỉ như dỗ trẻ con, ôn hòa nói: “Ta ở

bên em”

Bàn tay dừng trên lưng Ngu Chỉ vô cùng mềm nhẹ. Ngu Chỉ lôi mình ra khỏi

ngực Lạc Đình Thời, chậm rãi ngửa đầu, không chút ngoài ý muốn chạm phải

một đôi tròng mắt ôn nhu.

Bốn mắt nhìn nhau, tim Ngu Chỉ bỗng nhiên đập nhanh hơn.

Toàn thân hắn đều bị Lạc Đình Thời bao bọc, mỗi tấc da thịt đều còn sót lại

hơi ấm của đối phương, mỗi lần hô hấp đều là mùi hương của hắn.

Đó là một mùi hương dã tính.

Một mùi hương dụ phát xúc động của y.

Bên tai Ngu Chỉ văng vẳng tiếng tim đập của chính mình, ma xui quỷ khiến, y

rướn người lên, trong độ ấm dần lên, hôn lên môi Lạc Đình Thời.

Đây không phải lần đầu tiên Ngu Chỉ chủ động hôn Lạc Đình Thời.

Nhưng Lạc Đình Thời cảm thấy lần này không giống.

Hắn nén xuống sự kích động trong lòng, cùng Ngu Chỉ ôn nhu cọ xát giữa môi.

Nụ hôn này cực kỳ ôn hòa, khi tách ra hơi thở hai người cũng không loạn. Lạc

Đình Thời cúi đầu dùng trán tựa vào trán Ngu Chỉ, giọng nói thấp thoáng bao

bọc lấy y: “Bệ hạ, ta yêu em”

“Trẫm biết”

“Ngu Chỉ”

“Ừm?”

Lạc Đình Thời từng câu từng chữ mở miệng: “Ta muốn quang minh chính đại

nắm tay em, tuyên cáo người trong thiên hạ ta là nam nhân của em. Ta muốn

cả đời ở bên cạnh em, chăm sóc hai cha con em. Ta muốn cùng em sinh cùng

khâm, chết cùng huyệt”

Ngu Chỉ rũ mắt xuống, im lặng không nói.

“Bệ hạ, em suy xét đến đâu rồi, nguyện ý cùng trẫm thành thân không?”

Ngu Chỉ nhìn về phía Lạc Đình Thời, đôi mắt đen trắng rõ ràng chứa đựng cảm

xúc phức tạp: “Đợi hài tử sinh hạ xong rồi hãy nói”

Lạc Đình Thời: “Được, ta chờ em”

Năm nay trời lạnh đến bất thường, vừa vào đông liền đổ một trận tuyết lớn.

Một giấc ngủ dậy, bên ngoài trắng xóa một mảnh. Ngu Chỉ có chút hưng phấn,

khoác chiếc áo lông chồn dày cộm đứng trước cửa sổ, nhìn tuyết lớn như lông

ngỗng đầy trời, thò tay ra.

Một nhúm bông tuyết dừng lại ở lòng bàn tay hắn, trong chớp mắt liền tan

thành nước, tí tách rơi xuống khỏi tay.

“Hồ đồ, trời lạnh như vậy sao có thể đứng trước cửa sổ chịu lạnh” Một tiếng

quát lớn truyền đến từ phía sau. Bàn tay lớn đóng chặt cửa sổ lại, cách ly

phong tuyết đầy trời bên ngoài. Ngu Chỉ rơi vào một vòng ôm ấm áp.

Ngay sau đó thân mình Ngu Chỉ đột nhiên treo không, y bị nam nhân cao lớn

ôm lấy đi thẳng về phía giường.

Cằm Lạc Đình Thời căng thẳng lọt vào mắt Ngu Chỉ. Ngu Chỉ cười nói: “Một

chút cũng không lạnh”

Lạc Đình Thời mặt lạnh tanh, không nói một lời buông Ngu Chỉ xuống trước

sạp, động tác cực kỳ mềm nhẹ. Khoảnh khắc hai tay rời đi, chợt chạm phải chỗ

mềm mại. Ngón tay Lạc Đình Thời khựng lại, ánh mắt lướt qua cái bụng nhô

cao của Ngu Chỉ, đến hai chân trần.

Đôi mắt hắn đột nhiên trầm xuống: “Sao có thể chân trần chạy trong phòng,

hàn tà nhập thể thì làm sao?”

“Nhất thời hưng phấn, quên mất” Ngu Chỉ rụt rụt cổ. Việc này thật sự là lỗi của

y, y cũng ngại không dám quá mức lý lẽ.

Y duỗi tay câu lấy đai lưng Lạc Đình Thời, kéo người đến trước mặt mình, ngửa

đầu hôn một cái lên môi nam nhân.

“Trong phòng đốt hỏa long, không lạnh”

Lạc Đình Thời: “”

Hắn siết chặt song quyền, mắt nhìn thẳng: “Chớ nghĩ dùng mỹ nhân kế, trẫm

liền”

“Ai dùng mỹ nhân kế, trẫm chỉ là đơn thuần muốn hôn ngươi thôi” Ngu Chỉ

ngắt lời Lạc Đình Thời, cởi bỏ chiếc áo lông chồn trên người, để lộ thân hình

trong chiếc trung y trắng như tuyết.

Sắc mặt Lạc Đình Thời càng khó coi hơn: “Mặc đơn bạc như vậy còn ra ngoài

thổi gió lạnh”

Ngu Chỉ ngửa đầu: “Vậy ngươi nói muốn như thế nào?”

Đôi mắt Lạc Đình Thời tức thì dâng lên sắc tối sầm, hắn cố ý đồ dời mắt đi,

nhưng đôi mắt lại như dính chặt ở chỗ đó, không tài nào nhúc nhích.

Dưới cổ áo lỏng lẻo, dày đặc toàn là dấu hôn đỏ tươi.

dich/chuong-35-tram-sap-sinh-roihtml]

Hoa Hải Đường

Khoảng thời gian này nhu cầu của Ngu Chỉ càng tăng lên, Lạc Đình Thời không

nỡ thấy y khó chịu. Mỗi khi Ngu Chỉ rầm rì ôm hắn nói muốn, hắn đều sẽ đáp

ứng Ngu Chỉ.

Đêm qua có chút điên cuồng, trong chốc lát cả hai đều không kiểm soát được.

Cổ họng Lạc Đình Thời cuộn lên: “Chỉ còn hơn một tháng nữa là lâm bồn, em

cần phải cẩn thận”

Ngu Chỉ cười nói: “Chẳng phải là có ngươi ở đây sao?”

Lạc Đình Thời giờ phút này quả thực coi y như một búp bê sứ, ngày ngày nâng

niu trong lòng bàn tay, không ai được đụng vào. Mọi việc như mặc quần áo,

rửa mặt, dùng bữa. tất cả đều do Lạc Đình Thời ôm đồm.

Nếu không phải Trương thái y nói y mỗi ngày tốt nhất nên đi lại một chút, Lạc

Đình Thời ngay cả đi cũng không muốn cho y đi.

Y đi đâu, Lạc Đình Thời cũng phải ôm y.

Ngu Chỉ cảm thấy Lạc Đình Thời quá mức căng thẳng.

Trương thái y lại nói điều này là bình thường: “Rất nhiều nam nhân khi nương

tử nhà mình mang thai đều sẽ như hắn, từ lạ thành quen. Đợi Bệ hạ

mang thai lần nữa, hắn sẽ không như thế nữa”

Ngu Chỉ nhất thời nổi giận: “Cái gì lại lần nữa mang thai? Trẫm mới sẽ không

lại mang thai con của hắn! Đợi hài tử sinh ra, trẫm liền đuổi hắn khỏi Du

Quốc, hắn đừng hòng chạm vào trẫm nữa, hừ”

Trương thái y vội nói: “Lão thần lỡ lời, xin Bệ hạ thứ tội”

Chẳng qua, mỗi ngày đều được Lạc Đình Thời chăm sóc cẩn thận như vậy, Ngu

Chỉ ngược lại thả lỏng. Sự sợ hãi và bất an giấu kín trong lòng kể từ khi

mang thai dường như cũng giảm đi chút ít.

Ngu Chỉ dựa vào trên giường, hỏi Lạc Đình Thời: “Lục Cảnh đâu? Vật chống

lạnh đã phát hết cho bá tánh chưa”

Lạc Đình Thời nói: “Vừa rồi ta vừa gặp hắn, hắn nói đã phát hết cho bá tánh rồi.

Hiện giờ hắn đang cùng người phủ nha nấu cháo ở cửa thành”

Ngu Chỉ cách cửa sổ nhìn tuyết lớn bên ngoài: “Vậy thì tốt, đáng tiếc trẫm giờ

không thể ra khỏi cửa, không thể đi ra ngoài xem họ”

Lạc Đình Thời: “Bệ hạ có tấm lòng này là đủ rồi”

Ngu Chỉ dựa vào lòng Lạc Đình Thời, mày mắt nặng nề.

“Đừng lo lắng, bá tánh Cổ Việt dưới sự che chở của em nhất định có thể an ổn

qua mùa đông” Lạc Đình Thời nâng tay vén mái tóc đen bên mặt Ngu Chỉ, nhẹ

nhàng hôn lên giữa mày hắn: “Hiện giờ đối với em mà nói quan trọng nhất là

dưỡng thai, dưỡng tốt thân mình, thuận lợi sinh hạ đứa bé”

Lặng lẽ ôm nhau một lúc lâu, Ngu Chỉ nhẹ giọng mở miệng: “Lạc Đình Thời,

trẫm sợ”

Lạc Đình Thời nắm chặt tay Ngu Chỉ, giọng nói nặng nề: “Ta sẽ luôn ở bên

cạnh em bầu bạn với em”

“Lạc Đình Thời,” Ngu Chỉ ngước mắt nhìn hắn, “Vạn nhất”

Lạc Đình Thời duỗi tay che miệng Ngu Chỉ: “Không có vạn nhất”

Ngu Chỉ mở to đôi mắt mèo nhỏ mượt mà, nhẹ nhàng gật đầu trong lòng bàn

tay hắn. Y nghiêng đầu, khuôn mặt mềm mại chủ động dán lên tay Lạc Đình

Thời, cọ cọ.

Quả thật là một chú mèo nhỏ.

Lạc Đình Thời áp sát lên, mềm nhẹ hôn lên mắt y.

Khi Ngu Chỉ mang thai chín tháng, toàn bộ phủ đệ như lâm đại địch, quận

thủ cũng mỗi ngày tới vấn an Ngu Chỉ.

Đêm đông tuyết rơi, trong phòng ngủ lại ấm áp như ngày xuân.

Lạc Đình Thời nhẹ nhàng đặt từng nụ hôn lên gáy Ngu Chỉ. Ngu Chỉ hai tay

cắm vào mái tóc đen của nam nhân, dùng sức ấn xuống. Cánh môi của y đột

nhiên ấn vào làn da trắng tuyết mềm mại, mạch máu đang chảy dưới cổ in rõ

lên môi hắn.

“Lạc Đình Thời, đêm nay ngươi có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn”

Giọng nói thanh mềm của thiếu niên truyền đến từ đỉnh đầu. Lạc Đình Thời

chợt ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt ôn nhuận.

Tim Lạc Đình Thời đột nhiên trùng xuống.

Hắn nghĩ, hắn đã biết câu trả lời của Ngu Chỉ.

“Bệ hạ”

Ngu Chỉ nâng ngón tay ấn lên môi hắn: “Chớ lại trì hoãn, tối nay”

Là lần cuối cùng của ngươi và ta.

Lời y chưa nói ra, Lạc Đình Thời đã hiểu.

“Vì sao? Em vẫn là không tin ta?” Đôi mắt đen trầm Lạc Đình Thời gắt gao

khóa chặt mắt hắn. Đáy hồ sâu không lường được ngày xưa nổi lên từng mảng

lớn đau thương và tuyệt vọng.

Trong khoảnh khắc đó, Ngu Chỉ thấy được sự yếu ớt ẩn sâu của hắn. Khi y nhìn

kỹ lại, nó đã biến mất không còn dấu vết.

Ngu Chỉ trầm mặc.

Lạc Đình Thời cười thảm: “Lừa em một lần, cái giá là vĩnh viễn mất đi em sao?”

Ngu Chỉ dời ánh mắt đi: “Mau làm đi”

Một lát sau, trong phòng vang lên giọng nói oán hận của người đàn ông:

“Được, ta làm”

Ngu Chỉ nghĩ, trên đời này không có bạn giường nào tốt hơn Lạc Đình Thời.

Mặc dù y chỉ cùng duy nhất Lạc Đình Thời.

Y cũng chỉ sẽ cùng Lạc Đình Thời, sẽ không lại có nam nhân khác.

Ngu Chỉ nâng cánh tay ôm lấy cơ thể cường tráng của nam nhân, thở dốc thấp

bên tai hắn: “Lạc Đình Thời. Trẫm rất thích”

Trong đêm tối, tuyết rơi càng lúc càng dày, gió tuyết trầm luân, dây dưa trên

không trung.

Trong trướng lộ ra từng trận thở dài.

Nước ối vỡ là vào buổi trưa ngày hôm sau, chảy ra không hề có dấu hiệu nào.

Lúc đầu Ngu Chỉ còn tưởng rằng là tình triều của mình, khoảng thời gian này,

gần như y phải thay quần dưới bốn năm lần một ngày.

Cho đến khi có một luồng hơi ấm không giống bình thường tích lại trong giày, y

bỗng nhiên phát hiện không đúng. Ôm bụng đỡ màn giường khó khăn ngồi

xuống, hướng nam nhân đang đổ nước cho y gọi:

“Lạc Đình Thời! Mau đi gọi Trương thái y tới, trẫm sợ là sắp sinh”

“Rầm…”

Tay Lạc Đình Thời run lên, chiếc ly sứ chợt tuột khỏi tay, rơi xuống vỡ tan tành.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.