Trẫm Mang Thai Con Của Hoàng Đế Nước Địch

Chương 49: Trẫm cùng chàng về Thịnh quốc



Sẵn sàng

Sau đại hôn, Ngu Chỉ ghi tên lại vào sổ sách hoàng tộc cho hai đứa nhỏ, chiêu

cáo thiên hạ.

Hai đứa trẻ đã được hơn bảy tháng, đã có thể thuận lợi hóa hình. Mỗi ngày

Ngu Chỉ xử lý triều chính, Lạc Đình Thời liền mang theo hai đứa nhỏ, ở bên bầu

bạn và chơi với chúng.

Ngu Chỉ gác bút ngự, ánh mắt chuyển hướng Lạc Đình Thời.

Lạc Đình Thời đã ở Du Quốc vài tháng, tuy có mật thám Thịnh Quốc thường

xuyên lui tới truyền lại việc trong triều cho hắn xem qua và quyết đoán, nhưng

rốt cuộc điều này không tiện. Huống chi, hắn vốn đăng cơ chưa lâu, căn cơ còn

non, ở Du Quốc lâu dài e rằng không ổn.

Nghĩ như vậy, Ngu Chỉ đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh Lạc Đình Thời.

Lạc Đình Thời lập tức ngẩng đầu: “Tiểu Ngư có phải phê duyệt tấu chương mệt

mỏi rồi không? Vậy mau nghỉ ngơi một chút, lại đây, ta giúp em xoa vai”

Ngu Chỉ cúi người, khoanh cổ Lạc Đình Thời từ phía sau, nửa bò lên lưng hắn,

dán vào tai Lạc Đình Thời nhẹ giọng nói: “Khi nào chàng về Thịnh Quốc?”

Hơi thở ấm áp xuyên qua một tầng quần áo mỏng manh thấm vào lưng Lạc

Đình Thời. Quần áo Đế Vương vương lại hương huân, người trên lưng toàn thân

da thịt cũng bị ủ ra hương thơm, cánh tay ôm quanh cổ thấm ra khí hương hơi

ngọt, len lỏi thẳng vào đáy lòng Lạc Đình Thời.

Tròng mắt đen Lạc Đình Thời sụp xuống, hắn đè cánh tay trên vai mình, một

tay thăm dò về phía sau.

“A nha!” Ngu Chỉ kinh hô.

Y chỉ cảm thấy hoa mắt, chưa kịp phản ứng, cả người đã nằm trọn trong lòng

Lạc Đình Thời. Khuôn mặt tuấn mỹ kia ở khoảng cách gần, Ngu Chỉ mở miệng:

“Chàng……”

Âm thanh còn lại hoàn toàn bị bao phủ trong môi răng dán chặt của hai

người.

Hai tay Ngu Chỉ không có chút sức lực nào chống đẩy hắn, lầm bầm nhắc nhở:

“Hài tử……”

Lạc Đình Thời nắm lấy đầu ngón tay Ngu Chỉ, ấn chặt vào ngực mình, hạ

giọng nói: “Yên tâm. Chúng ta quay lưng lại với hai đứa, chúng không nhìn

thấy”

Sức phản kháng của người trong lòng nhỏ đi chút.

Hương ấm từng trận, tay Lạc Đình Thời nắm lấy eo thon Ngu Chỉ từ từ di

chuyển, lòng bàn tay thô ráp miết mạnh ở vùng eo sau, người trong lòng nức

nở một tiếng, dùng sức nhéo quần áo hắn và củng người dậy.

Lạc Đình Thời nhếch môi.

Mèo nhỏ của hắn quá mức mẫn cảm.

Chỉ bị chạm nhẹ vào eo, liền chịu không nổi.

Lạc Đình Thời buông tay, chậm rãi ngẩng đầu. Một khuôn mặt giận đùng đùng

nhảy vào tầm mắt, mỹ nhân trong lòng thở phì phì mà quở trách hắn: “Hỗn

trướng, ai bảo chàng sờ loạn!”

Lạc Đình Thời mặt mày mỉm cười: “Trẫm không biết eo Bệ hạ lại mẫn cảm đến

thế”

“Chàng không biết?” Ngu Chỉ nghe hắn cãi chày cãi cối, tức muốn hộc máu:

“Thân thể trẫm sớm đã bị chàng sờ thấu, chỗ nào mẫn cảm chàng lại không

biết?”

Nụ cười bên môi Lạc Đình Thời càng lớn hơn, trong giọng nói là ý cười không

thể ngăn cản: “Cũng vẫn chưa hoàn toàn sờ thấu, chỗ sâu nhất của cửa ải kia,

trẫm còn chưa ghé thăm qua”

Ngu Chỉ cáu giận trừng mắt nhìn hắn: “Nguyên bản trẫm tính đi theo chàng về

Thịnh Quốc, ngươi làm càn như vậy, trẫm còn sao mà đi đến địa bàn của

chàng?”

Sắc mặt Lạc Đình Thời khẽ biến: “Cùng ta đi Thịnh Quốc?”

Ngu Chỉ túm chặt cánh tay Lạc Đình Thời, mượn lực đứng dậy, hừ lạnh một

tiếng nói: “Thân là vua một nước, sao có thể mãi ở nước khác? Hành vi của

chàng như vậy, tất sẽ gây ra sự bất mãn của rất nhiều triều thần, triều đình

Thịnh Quốc rung chuyển, đối với chàng và ta đều không phải chuyện tốt,

chàng cần phải trở về”

Ngu Chỉ quay đầu, hai đứa nhỏ đang quỳ rạp trên mặt đất ôm đồ chơi nhỏ chơi

vui vẻ vô cùng, hoàn toàn không rảnh để ý đến bọn họ. Đôi mắt y hơi cong, vẻ

giận dữ trên mặt hơi giảm bớt.

“Hài tử còn nhỏ, không thể rời xa chàng, tự nhiên phải đi theo chàng về Thịnh

Quốc”

Ánh mắt u ám của Lạc Đình Thời bắt lấy Ngu Chỉ, giọng nói hơi trầm xuống:

“Bệ hạ có phải thiếu một câu rồi không?”

Ngu Chỉ không đáp lại hắn.

Lạc Đình Thời: “Em cũng không rời xa ta”

Ngu Chỉ liếc xéo Lạc Đình Thời, bĩu môi: “Biết rõ còn cố hỏi”

“Tiểu Ngư……” Lạc Đình Thời áp sát ôm lấy eo Ngu Chỉ. Ngu Chỉ liếc nhìn hắn

một cái, nhưng không hề kháng cự, để nam nhân kéo mình vào lòng.

Lạc Đình Thời cảm thán: “Có được minh quân như thế, vi phu còn cầu mong gì

nữa!”

Ngu Chỉ nâng bàn tay đang nắm chặt với Lạc Đình Thời lên, lặng lẽ nhìn

chăm chú, giọng nói nhẹ nhàng mà chậm rãi: “Chàng vì ta trả giá quá nhiều, ta

lại chưa làm gì được cho chàng”

Lạc Đình Thời lập tức nói: “Em yêu ta là đủ rồi, không cần vì ta làm bất cứ

chuyện gì”

“Chỉ dựa vào một cái miệng nói ra tình ái, tính là yêu gì?” Ngu Chỉ ngồi dậy,

quay đầu lại nhìn nhau với Lạc Đình Thời, thần sắc nghiêm túc.

“Yêu một người chẳng phải là cam nguyện trả giá mọi thứ vì đối phương sao?

Lạc Đình Thời, chính vì ta yêu chàng, cho nên ta cũng muốn che chở chàng,

chăm sóc chàng, thỏa mãn chàng”

Ngu Chỉ giơ tay, nhẹ nhàng xoa mặt mày Lạc Đình Thời. Ngón tay chạm vào

chỗ lông mày sắc bén dựng đứng phía trên, di chuyển xuống đến đuôi mắt thì

chợt có thêm vài phần mềm mại.

Nam nhân trước mặt bị lời nói của y chấn động, đang ngây ngốc nhìn t.

Ngu Chỉ ôn tồn nói: “Du Quốc có Phụ Hoàng ở đây, mấy ngày nữa chàng và ta

liền dọn dẹp một chút, mang theo Đoàn Đoàn và Viên Viên đi Thịnh Quốc”

Dứt lời, một luồng cự lực chợt ập đến eo lưng Ngu Chỉ.

Lạc Đình Thời dùng sức ôm chặt y, hai tay từ từ siết lại, cổ họng như bị tắc

một cục bông, phải qua một lúc lâu mới thốt ra một chữ: “Được”

dich/chuong-49-tram-cung-chang-ve-thinh-quochtml]

“Đi Thịnh Quốc? Ta còn định ở lại chơi với hai chú mèo nhỏ một thời gian nữa

chứ” Diệp Khương thở ngắn than dài.

Ngu Chỉ: “Đây cũng là hành động bất đắc dĩ, ai bảo hắn là Hoàng đế một nước

đâu? Thịnh Quốc không thể thiếu hắn”

Diệp Khương: “Các con khi nào trở về?”

Ngu Chỉ: “Đợi đến khi Du – Thịnh hợp quốc”

Diệp Khương: “Vậy chẳng phải là một hai năm cũng chưa về sao?”

Hắn kêu khổ không ngừng, thở ngắn than dài.

Ngu Chỉ không nhịn được cười, ôm lấy cánh tay Diệp Khương nói: “Con bảo

đảm, cố gắng kết thúc chuyện này trong vòng một năm”

Thời tiết đầu hạ đã có vài phần nóng bức. Sáng sớm, xe giá Đế Vương liền rời

thành trong sự cung tiễn của các quan lại.

Chuyến đi này muốn cho người trong thiên hạ đều biết chuyện hai vị Hoàng đế

Du – Thịnh đã thành hôn, cho nên bọn họ hành sự vô cùng phô trương. Loan

giá Thiên Tử bị bao vây kín mít, đội danh dự kéo dài mấy chục dặm, biến mất

trong bóng râm đậm đặc.

Hành trình đi qua, lúa mạch đã chín, quả hạnh đã béo, ngày cũng càng lúc

càng nắng.

“Đừng ôm trẫm, nóng” Ngu Chỉ đẩy Lạc Đình Thời đang áp sát ra, kéo cổ áo

xuống, lộ ra một đoạn cổ thon trắng nõn.

Ánh mắt Lạc Đình Thời dán vào chỗ trắng sứ đó, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói

hơi trầm xuống: “Trong xe ngựa cũng không có người ngoài, Bệ hạ có thể cởi

áo ngoài, chỉ mặc trung y thôi”

Ngu Chỉ liếc hắn: “Đừng tưởng trẫm không biết chàng đang đánh chủ ý gì, áo

ngoài đã cởi, còn lại kiện kia có thể giữ được sao? Ta cảnh cáo chàng, đây là ở

bên ngoài, chàng mà làm trẫm mất hết thể diện trước mặt mọi người, trẫm

cùng chàng không xong đâu”

Lạc Đình Thời kêu oan to tiếng: “Trẫm chỉ là đau lòng Tiểu Ngư, không muốn

làm em chịu nóng bức oi ả của mùa hè. Tiểu Ngư yên tâm, tiếng kêu của em

trên giường vũ mị câu hồn như vậy, làm sao trẫm có thể để tiện cho bọn họ

nghe được chứ”

“Lạc Đình Thời!” Ngu Chỉ lập tức đỏ mặt, y đứng dậy đá một cú vào cẳng chân

Lạc Đình Thời, hung hăng nói: “Nói nữa. Nói nữa thì sau này trẫm trên giường

sẽ là người câm”

Lạc Đình Thời cười lớn một tiếng, kéo cánh tay Ngu Chỉ túm người vào lòng,

thong thả ung dung rút dây thắt lưng Ngu Chỉ ra, miệng ngậm ý cười: “Người

câm cũng có một hương vị khác, không nói được lời nào, chỉ có thể mắt đỏ hoe

trừng trẫm, bị hành hạ tàn nhẫn cũng chỉ biết khóc lóc vùi vào lòng trẫm, cắn

trẫm mấy cái”

Ngu Chỉ: “……”

Phàm là nhắc đến chuyện giường chiếu, y luôn luôn thua.

Y quá sĩ diện.

Mà nam nhân này cứ như không có da mặt vậy.

Ngu Chỉ ôm cục tức, quay đầu cắn một miếng vào cổ Lạc Đình Thời.

Lạc Đình Thời híp mắt, động tác cởi quần áo Ngu Chỉ không ngừng, một bộ

dáng cực kỳ hưởng thụ: “Mèo nhỏ phải cắn tàn nhẫn một chút, cắn như thế

này thì có gì khác liếm hôn đâu”

Ngu Chỉ nghe vậy, hàm răng dùng sức cắn xuống. Nhưng đúng lúc răng nhọn

xuyên qua da thịt, hắn lại luyến tiếc.

Ngu Chỉ dừng một lát, từ từ buông miệng ra, vùi vào cổ Lạc Đình Thời, dán vào

cổ người đó, giọng hắn rầu rĩ: “Chàng bắt nạt trẫm”

Nghe thì tủi thân vô cùng.

Lạc Đình Thời vội vàng cầm lấy quạt xếp trong xe, vừa phe phẩy quạt gió cho

Ngu Chỉ, vừa vuốt ve lưng hắn dỗ dành: “Tiểu Ngư đừng giận, ta không nói

nữa”

Gió mát theo giọng nói ôn nhu của nam nhân cùng lúc đưa tới. Ngu Chỉ ngước

mắt nhìn Lạc Đình Thời, chậm rãi mở miệng: “Cũng không phải là không thể

nói. Nhưng ta đều xấu hổ, chàng không được nói”

Mặt đỏ ửng của y chưa rút đi, tươi tắn thấm vào cốt tủy, hết sức động lòng

người.

Hoa Hải Đường

Giọng nói cũng mềm mại, giống như chú mèo nhỏ đang “meo meo” làm nũng.

Lạc Đình Thời hận không thể hôn chết y một ngụm, kiềm chế cảm xúc trong

lòng, Lạc Đình Thời cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên má Ngu Chỉ: “Được,

sau này lúc Tiểu Ngư xấu hổ thì trẫm sẽ ngậm miệng không nói”

Ngu Chỉ dựa vào lòng Lạc Đình Thời. Giữa mùa hè, hai người dính lấy nhau thật

sự rất nóng, chỉ là ai cũng không muốn tách ra.

Ánh mắt Ngu Chỉ thoáng nhìn thấy một vệt trong suốt, hắn nâng tay lau mồ hôi

trên trán Lạc Đình Thời, ngay sau đó giật lấy chiếc quạt xếp trong tay Lạc Đình

Thời, quạt cho hắn.

Lạc Đình Thời cười nhìn hành động của Ngu Chỉ.

Hai đứa nhỏ ở xe ngựa phía sau, có Lâm Sơn và thị nữ chăm sóc.

Trời quá nóng, bọn chúng cũng lười biếng, phần lớn thời gian ban ngày đều

ngủ. Sau khi tỉnh lại liền được đưa đến xe ngựa của Đế Vương, do Phụ thân tự

mình chăm sóc.

Hiện giờ, Ngu Chỉ đã rất quen thuộc với việc ôm con. Đứa trẻ trong lòng bĩu

môi, phun ra một chuỗi bong bóng về phía Ngu Chỉ.

Ngu Chỉ ghét bỏ mà đưa nó cho Lạc Đình Thời: “Hai ta đổi chỗ, ta chăm sóc

muội muội”

Muội muội vào lòng Ngu Chỉ, nhếch miệng cười, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ,

Ngu Chỉ không khỏi mỉm cười theo.

Ánh mắt Lạc Đình Thời dừng lại trên hai cha con, khóe miệng khẽ dương lên.

Đứa trẻ trong lòng hắn mở to đôi mắt đen láy nhìn Lạc Đình Thời, rồi lại quay

đầu nhìn Ngu Chỉ và muội muội, cười ngây ngô một tiếng không rõ nguyên do,

ùng ục lại phun ra liên tiếp bong bóng.

Ngu Chỉ nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu: “Con lại không phải cá, suốt ngày

phun bong bóng làm gì?”

Lạc Đình Thời phụ họa: “Đúng vậy, Phụ Hoàng con mới là Tiểu Ngư (cá nhỏ)”

Ngu Chỉ: “……”

“Lạc Đình Thời, chàng thật là……”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.