Trẫm Mang Thai Con Của Hoàng Đế Nước Địch

Chương 51: Ta lại có rồi (hết)



Sẵn sàng

Kể từ khi hai nước Du – Thịnh thi hành luật mới, trong triều đình tuy có không ít

sức cản, nhưng rốt cuộc không thể ngăn cản được chút nào.

Luật mới làm thương mại phồn vinh, dân chúng giàu có, mọi người thấy vậy vui

mừng. Bá tánh hai nước qua lại ngày càng thường xuyên, việc kết hôn, di dời

hộ khẩu cũng diễn ra hàng ngày, sự ngăn cách cũng dần tiêu tan.

Mùa xuân năm sau, hai nước hợp tác tổ chức một lễ hội long trọng mang tên

“Lễ hội Phá Băng Vạn Dân” tại Cổ Cương, tất cả bá tánh đều có thể tham gia.

Đây là ý kiến của Diệp Khương.

Hai ngày trước lễ hội, Ngu Chỉ và Lạc Đình Thời tới Cổ Cương, tính toán xem

xét hiệu quả.

Nếu kế hoạch này thành công, Lễ hội Phá Băng có thể định kỳ tổ chức.

Diệp Khương đã đến Cổ Cương từ hai tháng trước. Hắn cực kỳ hứng thú với

việc này, hăm hở cùng Quận thú và mọi người thương nghị công việc tỉ mỉ.

Lúc Ngu Chỉ đến, Diệp Khương đang chống eo vẻ đắc ý: “Ta cũng đã lập kế

hoạch cho một hoạt động vạn người rồi đấy, sơ yếu lý lịch của ta đã đánh bại

một trăm phần trăm người cả nước”

Ngu Chỉ nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng Ngu Hoành, liền hỏi: “Phụ

Hoàng không đi cùng người sao?”

“Đừng nhắc nữa” Diệp Khương thấy con trai nửa năm không gặp, vốn rất vui

sướng, nghe thấy câu hỏi của y, sắc mặt lập tức khó coi, mắt hạnh nén giận:

“Bảo hắn đừng đi theo, hắn thật sự không đến, ngày thường cũng chẳng thấy

hắn nghe lời như vậy”

Ngu Chỉ ngạc nhiên: “Hai người cãi nhau à?”

Trong ấn tượng, y hầu như chưa từng thấy hai người cha cãi nhau. Chủ yếu là

không cãi nổi, Phụ Quân mà giận, Phụ Hoàng liền lập tức cúi đầu xin lỗi, cho

dù là Phụ Quân sai.

“Còn, còn không phải là……” Diệp Khương muốn nói lại thôi, xoắn xuýt một hồi

lâu, xua xua tay: “Thôi, chuyện người lớn trẻ con đừng hỏi”

Nói rồi, hắn dời tầm mắt, ánh mắt liếc thấy Lạc Đình Thời đang ôm hai đứa trẻ

trong sân. Mắt Diệp Khương sáng lên, chạy nhanh tới, vui vẻ sờ sờ khuôn mặt

nhỏ nhắn của đứa trẻ: “Hài tử đã lớn như vậy rồi, chúng nó biết nói chưa? Ta

nhớ Tiểu Ngư biết đi biết nói rất sớm”

Ngu Chỉ đi tới, cười khúc khích mở lời: “Biết nói một vài câu đơn giản”

Hắn quay đầu nhìn hai đứa nhỏ, nói: “Đoàn Đoàn, Viên Viên, gọi gia gia”

“Gia gia!” Đứa trẻ nhếch miệng cười, gọi thanh thúy.

Khóe miệng Diệp Khương hơi co giật, khó khăn tiêu hóa cái xưng hô này. Hắn

ôm lấy muội muội từ lòng Lạc Đình Thời, xoa nắn bàn tay nhỏ bụ bẫm của nó,

hỏi Ngu Chỉ: “Các con có muốn tham quan nơi tổ chức hoạt động với ta

không?”

Ngu Chỉ vui vẻ đồng ý: “Được”

Tại nơi tổ chức Lễ hội Phá Băng, các loại hạng mục hoa mỹ loè loẹt, khiến Ngu

Chỉ hoa cả mắt.

Có thi đấu, có trò chơi, có món ngon.

Diệp Khương lần lượt giải thích cho bọn họ.

Mấy người đi đến một khoảng đất trống rất lớn, Ngu Chỉ thấy trên đó bày

không ít đá nhỏ, y khó hiểu nói: “Đây là cái gì?”

Diệp Khương cười nói: “Cầu Hữu Nghị. Ta tính toán để mỗi người đều tiến lên

đặt một cục đá, hợp lực của bá tánh hai nước cùng nhau xây một cây cầu. Ta

tin rằng, cây Cầu Hữu Nghị này sau này khẳng định sẽ thành một điểm check-

in nổi tiếng”

Ngu Chỉ cảm thán: “Ý kiến của Phụ Quân thật sự rất hay, tình nghĩa giữa tất cả

bá tánh đã đến tham gia Lễ hội Phá Băng chắc chắn sẽ thêm sâu đậm”

“Đó là dĩ nhiên! Cha con ta tham gia nhiều hoạt động phá băng như vậy cũng

không phải là vô ích” Diệp Khương ngẩng đầu, lộ ra vẻ kiêu ngạo. Ánh mắt lướt

qua đôi phu thê đang cầm tay nhau, hắn hạ mắt, lẩm bẩm nhỏ giọng: “Ngu

Hoành, lần này chàng dám không tới, ta không tha cho chàng”

Ngu Chỉ không bỏ qua vẻ cô đơn trên mặt Diệp Khương, nhưng y cũng không

có cách.

Phụ Quân cần là nam nhân của hắn, không phải con trai.

Ngu Chỉ thở dài một hơi trong lòng, đôi mắt vô thức nhìn về Lạc Đình Thời, liếc

thấy con trai trong lòng hắn, tròng mắt Ngu Chỉ khẽ động.

“Đoàn Đoàn, con còn nhớ không, lúc con còn nhỏ đều là gia gia chăm sóc con,

con nên nói gì với gia gia?”

Đứa trẻ mồm miệng không rõ mở lời, một đoạn lời nói dài nhảy ra khỏi miệng:

“Đoàn Đoàn cảm ơn gia gia, gia gia đại ân đại đức Đoàn Đoàn suốt đời khó

quên……”

Đứa trẻ ngay cả lời nói còn chưa rõ ràng mà nói ra một đống lời như vậy, tất cả

mọi người ở đó đều vô cùng vui sướng.

Diệp Khương vui vẻ: “Nó học từ đâu ra thế?”

Ngu Chỉ cười nói: “Mấy hôm trước, Lạc Đình Thời tiếp kiến triều thần, con cùng

hai đứa nhỏ cũng ở đó. Vị đại thần kia đối với Lạc Đình Thời mang ơn đội

nghĩa, nói một chuỗi dài lời nịnh hót ca tụng, không ngờ, tiểu gia hỏa này lại

ghi nhớ hết tất cả, đợi hắn đi rồi còn nói lại nguyên văn cho con nghe một lần”

Hoa Hải Đường

“Trời sinh trí nhớ siêu phàm, đứa nhỏ này không phải người bình thường” Diệp

Khương không khỏi cảm thán: “Đầu óc người với người, có khi khác biệt còn

lớn hơn so với heo”

Biểu tình Lạc Đình Thời sinh ra vài phần vi diệu.

Sao lại có cảm giác giống như bị mắng nhỉ?

Lễ hội Phá Băng kéo dài 5 ngày, mấy ngày này toàn bộ Cổ Cương chưa từng

náo nhiệt đến thế, bá tánh thôn xóm lân cận đều chạy đến, còn có không ít

người từ ngàn dặm xa tới. Ngu Chỉ và Lạc Đình Thời đuổi tới hội trường, dòng

người chen chúc xô đẩy, chỉ có thể từng bước dịch đi về phía trước.

Họ nắm chặt tay nhau, chậm rãi di chuyển trong đám đông.

Ban đầu Ngu Chỉ còn định mang hai đứa bảo bối đến chơi, vừa thấy quá nhiều

người liền lập tức từ bỏ, quăng chúng cho Diệp Khương.

Đi được một hồi lâu, Ngu Chỉ thoáng thấy một cái cây cột lụa đỏ, người dưới

gốc cây không nhiều, hắn vội vàng kéo Lạc Đình Thời chen ra ngoài.

Ngu Chỉ biết cái cây này, đó là cây nhân duyên.

Cây xanh lụa đỏ, gió xuân phất qua. Ngu Chỉ nhìn những dải lụa bay lượn dưới

gốc cây, quay đầu nhìn về phía Lạc Đình Thời.

Không cần hắn phải nói, Lạc Đình Thời liền mở miệng: “Ta đi viết”

Lạc Đình Thời đi đến bàn nhỏ dưới gốc cây, đè lụa đỏ, chấm mực đề bút, liền

mạch lưu loát.

“Ngu Chỉ Lạc Đình Thời kim thạch cùng kiên, sinh tử bất ly (tình yêu bền

chặt như vàng đá, sống chết không rời)”

Ngu Chỉ thăm dò, ánh mắt dừng lại trên nét chữ phiêu dật phóng khoáng một

hồi lâu, trong mắt tràn ra ý cười chậm rãi.

Tự nhìn vào tâm trạng, xem ra tâm tình Lạc Đình Thời lúc này cực kỳ tốt.

Hai người cùng nhau treo dải lụa đỏ kia lên, tiếp tục đi tới.

Có rất nhiều trò chơi cần hai người cùng hợp tác, ví dụ như hai người ba chân,

quay lưng kẹp bóng, chạy tiếp sức. Diệp Khương quy định, mỗi đội cần phải

có một người Du và một người Thịnh, người thắng đều có phần thưởng bạc

lương.

Ngu Chỉ thú vị nhìn một lúc lâu, lướt qua những nụ cười rạng rỡ trên mặt mọi

người, cười khẽ: “Xem ra sau này có thể thường xuyên tổ chức Lễ hội Phá

Băng”

Trong lúc quan sát, Ngu Chỉ còn kéo Lạc Đình Thời tham gia một số hoạt động.

Ngu Chỉ hứng thú cực cao, Lạc Đình Thời bầu bạn với y chơi hơn nửa ngày.

Gió xuân nhẹ nhàng quất vào mặt, cuốn đi một chút khô nóng.

Đôi mắt Lạc Đình Thời từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi Ngu Chỉ một lát.

Khuôn mặt trắng nõn kia giờ phút này nhuốm màu đỏ, trên trán phủ đầy mồ

hôi li ti, lồng ngực phập phồng hơi mang chút dồn dập.

Lạc Đình Thời nắm chặt tay Ngu Chỉ, lấy khăn ra tinh tế lau đi mồ hôi trên

trán y, đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh kia: “Có phải hơi mệt rồi không?”

Ngu Chỉ còn muốn tiến lên chơi thêm một vòng, nghe thấy Lạc Đình Thời hỏi

chuyện, y lúc này mới nhận thấy cả người rã rời.

Ngu Chỉ gật gật đầu: “Đúng là hơi mệt”

Lạc Đình Thời ôn tồn dỗ Ngu Chỉ: “Lễ hội Phá Băng còn mấy ngày nữa, ngày

mai chúng ta lại đến chơi có được không?”

Ngu Chỉ bật cười, giơ ngón tay chạm vào ngực Lạc Đình Thời: “Ngữ khí của

chàng sao lại giống như dỗ trẻ con vậy?”

Lạc Đình Thời giơ tay nắm lấy ngón tay Ngu Chỉ, thuận thế khóa bàn tay đó

vào lòng bàn tay mình, cười hỏi: “Cần phải trở về không?”

“Cũng được”

Hai người chen ra khỏi đám đông, đang định rời đi, giữa đám người ồn ào cãi

cọ chợt truyền đến một giọng nói kinh ngạc mừng rỡ: “Tiểu lang quân”

Ngu Chỉ quay đầu lại, một khuôn mặt ngăm đen quen thuộc xuất hiện trước

mắt.

Lý Đại Ngưu hưng phấn nhìn hai người bọn họ: “Thật là các ngươi! Thê tử ta

mấy tháng trước sinh một thằng cu béo ú, ta đi phủ các ngươi chia sẻ niềm

vui, hạ nhân trong phủ nói các ngươi đã đi rồi, không ngờ lại vẫn có thể gặp

các ngươi”

Ngu Chỉ lập tức chắp tay nói: “Chúc mừng Lý đại ca, mấy ngày này chúng ta

vẫn trú ở phủ đó, Lý đại ca có thể ghé thăm bất cứ lúc nào”

Lý Đại Ngưu nhìn đôi tay đang nắm chặt của hai người, trên mặt sinh ra vẻ

vui mừng, cười tủm tỉm nhìn về phía Lạc Đình Thời: “Tiểu huynh đệ cuối cùng

không còn chọc thê tử mình giận nữa”

Lạc Đình Thời nghiêng đầu, đối diện nhìn Ngu Chỉ, giọng nói ôn nhu cười nói từ

môi hắn chảy ra.

“Còn phải đa tạ Lý đại ca chỉ điểm”

Liễu xanh lả lướt, suối nước róc rách.

Hai người trở lại trong phủ, đi qua cầu đá nhỏ, giọng giận đùng đùng của Diệp

Khương xông thẳng vào tai: “Chàng đừng chạm vào ta!”

Nam nhân ăn nói khép nép xin tha: “Lỗi tại ta, lần sau trước kỳ động dục, ta

sẽ đi tìm Thái y kê chút thuốc ức chế……”

Ngu Chỉ nghe vậy, vội vàng đẩy Lạc Đình Thời nhanh chân về phía trước, thúc

giục: “Đi mau đi mau!”

Khó trách hôm qua Phụ Quân ấp úng, hóa ra.

Đi thẳng đến Đông Viện, Ngu Chỉ và Lạc Đình Thời bước vào Tây Sương Phòng.

Lâm Sơn đang tựa vào mép giường ngủ gật, nghe thấy động tĩnh tức khắc tỉnh

giấc, đứng dậy hành lễ, hạ giọng nói: “Bệ hạ, bọn họ ngủ rồi”

Ngu Chỉ thò người lên, hai đứa trẻ đang nằm dang tay chân hình chữ X ngủ say

sưa trên giường. Muội muội đang giơ hai cánh tay lên đỉnh đầu, chiếc áo nhỏ

bị kéo lên, lộ ra chút bụng trắng nõn, tròn trịa, đang khẽ phập phồng theo hơi

thở.

Ý cười sinh ra trong mắt Ngu Chỉ, y vuốt phẳng quần áo muội muội, lấy chiếc

chăn mỏng bên cạnh đắp lên cơ thể nhỏ bé của hai đứa trẻ, lặng lẽ nhìn chúng

một lát, rồi cầm tay Lạc Đình Thời rời đi.

Vừa vào chính phòng, Lạc Đình Thời đột nhiên ôm ngang Ngu Chỉ lên. Cơ thể

chợt treo lơ lửng, Ngu Chỉ kinh hô một tiếng, ngửa đầu nhìn hắn: “Chàng làm

gì?”

Lạc Đình Thời cúi đầu nhìn hắn: “Hôm nay em mệt mỏi, ta ôm em đi nằm trên

sập để xoa bóp một chút, tránh cho ngày mai đau nhức mệt mỏi”

Ngu Chỉ cong đôi mắt: “Vẫn là chàng nghĩ chu đáo”

Lạc Đình Thời cởi áo ngoài cho Ngu Chỉ, cách lớp áo xuân mỏng chậm rãi xoa

bóp đôi chân rã rời của Ngu Chỉ, thư giãn gân cốt cho hắn.

Lò hương Bác Sơn lan tỏa hương thơm ngọt ngào, gió nhẹ đưa tới một trận

tiếng chim sẻ du dương dễ nghe. Ngu Chỉ nhắm mắt ghé trên sập, sắp ngủ gật.

“Kỳ động dục của em khó chịu lắm không?” Lạc Đình Thời đột nhiên mở lời.

“Ô……” Ngu Chỉ nhấc mí mắt nặng trịch lên, nhíu mày suy tư một lát: “Lúc động

dục thì khó chịu, có chàng ở đây thì không khó chịu”

“Chầng thực mãnh liệt, có thể giải tình triều trong cơ thể ta. A!” Cẳng chân

trái đột nhiên truyền đến một trận đau đớn khó chịu đựng, Ngu Chỉ đột nhiên

bật người dậy, kinh hô một tiếng, buồn ngủ lập tức tiêu tan.

Lạc Đình Thời vội vàng xin lỗi, mềm nhẹ đè cẳng chân Ngu Chỉ xuống xoa boa,

mắt đầy áy náy: “Không chú ý, xuống tay mạnh rồi, Tiểu Ngư có đau lắm

không?”

Ngu Chỉ từ từ nằm sấp xuống, ôm gối ngọc nằm yên, nói: “Hiện tại không quá

đau”

Lạc Đình Thời dùng sức hơn một chút, dùng đốt ngón tay miết cơ bắp chân

Ngu Chỉ đang căng chặt, rồi hỏi tiếp: “Nghe nói, lúc động dục của em và

Phụ Hoàng em dường như hoàn toàn khác biệt, đây là vì sao?”

Ngu Chỉ đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gối ngọc, giải đáp thắc mắc cho Lạc Đình

Thời: “Lần đầu tiên của người tộc chúng ta đặc biệt quan trọng. Phụ Hoàng là

người ngủ Phụ Quân, còn ta là bị chàng. Ta những ngày sau đó lại lần nữa

động dục khi, liền sẽ khát vọng bị, bị tiến vào, cơ thể cũng sẽ” Ngu Chỉ

không nói tiếp được nữa.

“Sinh ra ngọc lộ (chất lỏng ngọt)” Lạc Đình Thời tiếp lời y nói, hiểu rõ nói: “Khó

trách lần đầu tiên của chúng ta lại khó khăn như vậy, lần sau đến thăm liền

cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đúng là bên kia bờ đê”

“Lạc Đình Thời” Giọng Ngu Chỉ mang theo vài phần bất mãn.

“Tiểu Ngư lại ngượng ngùng sao?” Lạc Đình Thời cười nhẹ, lại hỏi: “Vậy nam tử

trong tộc các em chẳng phải cả đời đều sẽ bị lần đầu tiên khống chế sao?”

Ngu Chỉ lắc đầu: “Cũng không phải, nếu một người lần đầu vị trí phía trên,

nhưng sau đó thường xuyên bị người khác đè, cơ thể cũng sẽ dần dần chuyển

sang phía chấp nhận và chịu đựng”

Lạc Đình Thời không khỏi cảm thán: “Khó trách có được huyết mạch yêu thú

thượng cổ, quả thực không bình thường”

Ngu Chỉ than nhẹ: “Cũng không biết Đoàn Đoàn sau này……”

“Hài tử mới một tuổi rưỡi, Tiểu Ngư lo lắng quá sớm rồi”

Ngu Chỉ hừ nhẹ: “Ta không muốn Đoàn Đoàn lặp lại vết xe đổ của hai cha con

chúng ta, không hiểu ra sao đã bị nam nhân ngủ, mang thai con của đối

phương. Ta phải bảo vệ tốt Đoàn Đoàn Viên Viên, nhìn chúng bình an cưới thê

gả phu”

“Ngô! Lạc Đình Thời, chàng sờ chỗ nào đấy……” Ngu Chỉ quay đầu lại trừng hắn.

Đầu ngón tay Lạc Đình Thời vòng quanh eo Ngu Chỉ đang sụp xuống mà

đánh vòng, ánh mắt sâu thẳm: “Bệ hạ, trẫm đã bảy ngày chưa được nếm

quỳnh tương (mật ngọt) của ngài”

dich/chuong-51-ta-lai-co-roi-hethtml]

Ngu Chỉ kêu lên một tiếng, âm cuối vô thức mềm nhũn: “Lạc Đình Thời……”

Đúng như lời hắn nói, Lạc Đình Thời sớm đã sờ thấu cơ thể y. Không bao lâu,

Ngu Chỉ liền nhão nhoẹt dính sát vào, mắt ngập nước mượt mà: “Chàng cũng

đừng quá đáng, ngày mai chúng ta còn phải đi Lễ hội Phá Băng”

Lạc Đình Thời cười nhẹ: “Tuân theo ý chỉ của Bệ hạ”

Ngày cuối cùng của Lễ hội Phá Băng, Diệp Khương dặn dò Ngu Chỉ mang theo

hai đứa nhỏ đến.

Đợi đến khi tòa Cầu Hữu Nghị chưa thành hình kia xuất hiện trước mặt Ngu

Chỉ, y tức khắc hiểu rõ ý đồ của Diệp Khương.

Vạn dân tề tựu, ngày hôm nay, náo nhiệt hơn cả ngày đầu tiên.

Giờ Thân (khoảng 3-5 giờ chiều), hoạt động cuối cùng của lễ hội bắt đầu.

Từng người nối tiếp nhau đi lên, đống đá ban đầu đã dần có hình dáng cây

cầu.

Ngày dần nghiêng, trên bãi cỏ chỉ còn lại cục đá cuối cùng, ánh mắt mọi người

đồng thời nhìn về phía cục đá cô độc đó.

Diệp Khương nhìn về phía đôi phu thê đang ôm con, hai người hiểu ý nhau,

buông hai đứa trẻ xuống.

Diệp Khương một tay nắm một đứa trẻ, dẫn chúng đến bên cạnh cục đá, dùng

giọng cực kỳ ôn nhu nói với chúng: “Bảo bối, hai con có thể nhấc cục đá nhỏ

này lên, đặt nó vào chỗ trống kia không?”

Cục đá không tính là lớn, nhưng đối với hai đứa trẻ hơn một tuổi, thì khó như

lên trời.

Mọi người bàn tán xôn xao, có người lớn tiếng hô: “Hay là ta tôi làm đi, cẩn

thận đá làm bị thương đứa trẻ”

“Hắn nói đúng!”

“Nguy hiểm quá”

Tiếng phản đối như thủy triều ập đến. Ngu Chỉ tiến lên một bước, cất cao

giọng: “Mọi người yên lặng một chút, xin hãy tin tưởng chúng”

Sau đó Ngu Chỉ ngồi xổm xuống, ôn nhu mở miệng với hai đứa nhỏ: “Đoàn

Đoàn Viên Viên, cho các huynh đệ tỷ muôik, thẩm, thúc, đại thần, đại nương

xem bản lĩnh của hai con”

Lạc Đình Thời cũng ôn tồn nói: “Đừng sợ, hai Phụ Hoàng đều ở đây, chúng ta

sẽ bảo vệ các con”

“Dạ!” Hai đứa trẻ gật đầu mạnh, đồng thời duỗi tay, sờ sờ mặt Ngu Chỉ, rồi lại

sờ sờ mặt Lạc Đình Thời: “Tiểu Phụ Hoàng, Tổ Phụ Hoàng, Đoàn Đoàn Viên

Viên làm được!”

Những người đứng gần nghe thấy cuộc đối thoại của cha con, hoảng sợ thất

sắc: “Bọn chúng lại là……”

Dưới sự chú mục của vạn người, hai đứa trẻ phấn điêu ngọc trác cố sức nhấc

cục đá trên mặt đất lên, bước chân ngắn ngủn, đi về phía cạnh cầu.

Đến chỗ cầu đá, hai người gặp khó khăn, chiều cao của chúng quá thấp, không

với tới.

Ngu Chỉ và Lạc Đình Thời nhìn nhau cười, bước nhanh tới, mỗi người bế một

đứa trẻ, cả nhà hợp lực đem cục đá cuối cùng khảm chặt vào đỉnh cao nhất

của cầu đá hình vòm.

Cầu Hữu Nghị hoàn thành.

Lạc Đình Thời mở lời, mượn nội lực hùng hậu, đem giọng nói rõ ràng truyền

đến tai mỗi người có mặt tại đây.

“Cây cầu này tên là ‘Cầu Hữu Nghị’, do bá tánh Du – Thịnh hợp lực xây dựng, nó

ngưng tụ tâm huyết của hai nước Du – Thịnh. Cục đá cuối cùng trên cầu này,

càng là do con cái của hai Hoàng Đế Du – Thịnh ta tự tay khảm hợp. Cây cầu

này cũng như huyết mạch của Du – Thịnh, tương dung tương hợp. Kể từ nay về

sau, Du – Thịnh không còn biên giới, chỉ còn đất đai cùng nhau cày cấy, nước

uống chung!”

Vạn người tức khắc cùng quỳ xuống, đồng thanh lễ bái: “Bái kiến Tiểu Hoàng

Tử, Tiểu Công Chúa”

Những người đứng gần hô lớn: “Thảo dân bái kiến Du Hoàng, Thịnh Hoàng”

Mọi người càng thêm kinh ngạc, vội vàng hô vang vạn tuế.

Lý Đại Ngưu sợ đến ngây người, ngây ngốc đứng tại chỗ. Người khác vội vàng

kéo hắn quỳ xuống: “Không muốn sống nữa hả, thấy Hoàng thượng còn không

bái kiến”

Lý Đại Ngưu theo bản năng đi theo người khác cùng lễ bái.

Cả người đều bị dọa choáng váng, trong đầu quẩn quanh mãi âm thanh “Bọn

họ là Hoàng đế”.

Ông trời!

Hoàng đế đã giúp bọn họ gặt lúa mạch, ngủ giường nhà hắn, ăn cá hắn tặng.

Lý Đại Ngưu cúi đầu dập đầu thật sâu, trong miệng run run rẩy rẩy lẩm bẩm:

“Thảo dân cảm tạ Bệ hạ……”

Lễ hội Phá Băng Vạn Dân theo lời thương nhân qua lại mà truyền khắp mọi

ngóc ngách của Du – Thịnh, người nghe đến chuyện này đều hâm mộ không

thôi.

Mà những người chưa tham dự lễ hội thì ngưỡng mộ danh tiếng mà tìm đến,

Cổ Cương tức khắc trở thành nơi mậu dịch phồn vinh.

Các quan phủ ở các nơi rầm rộ dâng tấu lên Hoàng đế, thỉnh cầu được tổ chức

Lễ hội Phá Băng một lần tại châu quận mình cai trị.

Lễ hội Phá Băng không nên quá thường xuyên, hai vị Hoàng đế thương nghị

xong, quyết định mỗi quý (xuân, hạ, thu, đông) tổ chức một lần. Mùa hè sẽ đi

đến nơi cực bắc của hai nước, mùa đông thì đi về phía nam nhất. Nghe Diệp

Khương nói phía nam nhất vào mùa đông giống như mùa xuân, bọn họ còn

chưa từng đi qua đâu.

Ngu Chỉ và Lạc Đình Thời căn cứ các châu quận thỉnh mệnh, trước tiên định ra

nơi tổ chức các quý trong năm nay, đồng thời đem phương án kế hoạch của

Diệp Khương cùng nhau gửi đến các châu quận đảm nhiệm tổ chức Lễ hội Phá

Băng.

Từ đó về sau, Lễ hội Phá Băng đến các nơi, lại kết hợp với phong tục dân gian

địa phương, thêm không ít kiểu dáng mới.

Vào mùa thu năm thứ hai sau khi hai vị Hoàng đế Du – Thịnh thành hôn, quốc

quân hai nước cùng nhau hạ lệnh dời đô.

Ngu Chỉ dời kinh đô tới Nhữ Quận của Du Quốc, Lạc Đình Thời dời kinh đô tới

Trần Châu của Thịnh Quốc.

Nhữ Quận và Trần Châu liên kết với nhau, bước chân bất quá nửa ngày là tới.

Dù hai vị Hoàng đế chưa nói rõ, nhưng văn võ bá quan trong lòng hiểu rõ mồn

một.

Mùa thu năm thứ ba, tại chỗ giao giới Nhữ – Trần, một tòa cung điện to lớn

hoàn thành.

Mùa xuân năm thứ tư, Hoàng đế hai nước Du – Thịnh ban hạ ý chỉ, hai nước

hợp hai làm một, quốc hiệu mới là “An”.

Mong lê dân được bình an trọn vẹn, thế gian không còn ưu hoạn.

Nhữ – Trần hợp thành một châu, đổi tên thành Càn, nguyên Hoàng đế Du –

Thịnh đều là chủ của nước An, vào ở Hoàng Cung Càn Châu.

Từ đây, hai vị vua cùng cai trị.

Bốn năm qua, Du – Thịnh liên kết thương mại, bá tánh hòa thuận qua lại. Ngay

cả đồng dao các nơi cũng biến thành những câu như “Mạch Du Quốc, lúa

Thịnh Quốc, mạch lúa cùng nấu một nồi thơm”, người kể chuyện cũng bốn phía

tuyên truyền giảng giải bí văn Du – Thịnh—

Truyền thuyết, Thiên Đế thấy Du – Thịnh trăm năm giao chiến không thôi,

thương xót thiên hạ, cố ý sai một đôi Tiên Đồng đã thành hôn dưới tòa giáng

sinh xuống Du – Thịnh, nhất thống thiên hạ.

Đương nhiên, những ca dao và truyền thuyết này đều xuất phát từ bút tích

của Ngu Chỉ và Lạc Đình Thời.

Mấy năm mưa dầm thấm đất, bá tánh hai nước vui mừng thấy việc hợp quốc,

việc thành lập đất nước vốn dĩ là lòng dân hướng về, cho nên vẫn chưa có

nhiều tiếng nói phản đối.

Trong đó, không thiếu có người mượn danh nghĩa phục quốc mà khởi nghĩa,

nhưng rất nhanh liền bị trấn áp, không gây được ảnh hưởng.

Ngày hè nắng chang chang, ve kêu từng trận.

Vương Mãn vội vàng đi vào trong điện, khom người nói: “Thánh Thượng, Ngu

Hoàng thỉnh ngài đi một chuyến Bồng Lai Các”

Khoảng cách giữa hai hàng lông mày nhíu lại của Lạc Đình Thời giãn ra, mỉm

cười bước ra khỏi đại điện.

Ngu Chỉ sợ nóng, mùa hè thích ở gác mái giữa hồ, Bồng Lai Các này là phỏng

theo tòa gác giữa hồ trong phủ ở Cổ Cương của bọn họ mà xây nên.

Lạc Đình Thời tự mình chèo thuyền nhỏ xuyên qua tầng tầng sen biếc, sắp đến

đình giữa hồ thì chợt nghe một tiếng: “Lạc Đình Thời?”

Âm thanh này không giống truyền ra từ trong các.

Lạc Đình Thời tinh tế phân biệt, theo tiếng mà đến, trên một chiếc thuyền con

nhìn thấy một con mèo trắng như tuyết.

Nó đang ôm một đóa hoa sen, nằm dưới lá sen hóng mát.

Lạc Đình Thời bỏ thuyền lại, mũi chân nhẹ nhàng dẫm lên mặt hồ, nhảy lên

chiếc thuyền nhỏ của mèo đang ngủ. Lạc Đình Thời ôm phắt lấy con mèo nhỏ,

vuốt lông cho nó.

“Bệ hạ gọi ta tới làm gì?”

“Nhớ chàng, không được sao?”

Khóe môi Lạc Đình Thời nhếch lên: “Đương nhiên được”

Mèo nhỏ vòng lấy cổ Lạc Đình Thời, không vui nói: “Đoàn Đoàn Viên Viên còn

chưa đầy năm tuổi, đã có người đánh chủ ý đến chúng, muốn đưa cháu trai

cháu gái nhà mình vào cung”

Lạc Đình Thời nghe vậy, cân nhắc mở lời: “Hài tử cũng đến tuổi bắt đầu học, là

lúc cần tìm một ít thư đồng. Nếu em không yên tâm, có thể tự mình lựa chọn

cho chúng”

Mèo nhỏ gật đầu: “Cũng được”

Nó vươn vai trong lòng Lạc Đình Thời, lăn vài vòng, lười biếng mở miệng: “Nằm

dưới lá sen này, từng đợt hương sen thơm ngát, ngược lại rất có ý vị”

Lạc Đình Thời cười khẽ: “Không bằng Bệ hạ biến thành người, em ta làm một

vài việc càng thêm sung sướng”

Đầu tai mèo nhỏ run lên, trừng mắt nhìn Lạc Đình Thời: “Giữa ban ngày ban

mặt, chàng muốn ở chỗ này……”

“Trời tối nước trong, sen biếc làm chăn, chẳng phải là có một hương vị khác

biệt sao”

Giọng nói mê hoặc truyền vào tai mèo nhỏ, hắn cũng có vài phần do dự. Một

lát sau, hắn nhìn sâu Lạc Đình Thời một cái.

Giây tiếp theo, Lạc Đình Thời không khỏi nín thở.

“Bệ hạ, ngài thật đẹp”

Đầu ngón tay chậm rãi trượt xuống dọc theo xương bướm của Ngu Chỉ, nhẹ

nhàng nhấn vào chỗ eo.

Ngu Chỉ than nhẹ một tiếng, cổ tay rũ xuống, chạm vào nước hồ lạnh băng.

Gió nhẹ thổi qua, sen biếc giãn ra, chân trời một mảnh xanh lam.

Đột nhiên, giữa lá sen dao động nhẹ, con chuồn chuồn đứng trên đầu hoa sen

đột nhiên bay lên, biến mất trong bầu trời quang đãng.

……

……

Một chiếc cẳng chân thon dài trắng nõn trượt xuống từ chiếc thuyền nhỏ.

Cá xung quanh bị giật mình mà tứ tán chạy trốn.

……

Rất lâu sau, mặt hồ gợn sóng dần lặng.

Lạc Đình Thời nhẹ nhàng mút hôn vai Ngu Chỉ, ấn xuống một chuỗi nụ hôn tại

chỗ đôi xương bướm xinh đẹp kia.

Ngu Chỉ nằm trong lòng Lạc Đình Thời, duỗi ngón tay đùa nghịch nước hồ.

“Bệ hạ, có phải có một hương vị khác biệt không?”

Ngu Chỉ: “Thì cũng so với ngày thường. Oẹ……”

Đang nói chuyện, bụng Ngu Chỉ bỗng nhiên cuồn cuộn không có dấu hiệu báo

trước, một luồng nước chua xộc thẳng lên cổ họng. Y đột nhiên đứng dậy, bám

chặt mép thuyền mà nôn khan.

Lạc Đình Thời bị hoảng sợ, vội vàng dùng áo ngoài bọc lấy Ngu Chỉ, bay về

phía gác mái giữa hồ. Đặt người lên sập, hắn bước nhanh đến trước bàn, rót

chén nước đỡ Ngu Chỉ uống.

“Có phải hôm nay ăn hỏng bụng rồi không?” Lạc Đình Thời lo lắng không thôi.

“Lạc Đình Thời……”

Ngu Chỉ nâng lên đôi mắt rưng rưng nước bị ép chảy ra, nhẹ giọng mở lời.

“Ta hình như lại có rồi”

Lạc Đình Thời choáng váng, chiếc ly trong tay đột nhiên rơi xuống đất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.