Lạc Đình Thời khoanh tay đứng trước giường, ánh mắt xoay quanh trên đống
quần áo giữa giường, môi mỏng hơi nhấp.
Mới vừa rồi, mặt đá mèo nhỏ lăn đến một góc bên phải gầm giường. Khi hắn
mò mẫm tìm viên đá, mu bàn tay chợt cọ phải một vật mềm mại không rõ tên.
Ngay sau đó, hắn liền tìm thấy đống quần áo này.
Lạc Đình Thời nhìn xuyên qua, áo trong của người kia cũng nằm trong này.
Hắn lúc ấy là trần truồng chạy trốn ư?
Lạc Đình Thời lãnh mắng giọng thấp: “Còn thể thống gì!” Nếu bị người khác
nhìn thấy hắn với bộ dạng ngập trong tình dục…
Sắc mặt Lạc Đình Thời xanh mét, trong lòng chợt dâng lên sát ý nồng đậm.
Hắn trầm mặt duỗi ngón tay đẩy lớp quần áo bên trên ra, lấy ra chiếc áo trong
bị khóa ở giữa, đưa đến chỗ tay áo bên phải ngửi kỹ.
Một làn hương rượu nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi.
Môi mỏng Lạc Đình Thời nhếch lên nụ cười lạnh băng, lộ ra vẻ hiểu rõ: “Quả
nhiên là ngươi”
Ngày ấy trong tiệc, hắn tận mắt thấy Lục Cảnh vô ý làm đổ rượu vào tay áo bên
phải. Chiếc áo trong này non nửa tay áo bên phải đều bị rượu thấm ướt, người
cùng hắn mây mưa chính là Lục Cảnh không còn nghi ngờ gì nữa.
Trên mặt Lạc Đình Thời mang theo vài phần đắc ý của kẻ nắm chắc phần
thắng, không kìm lòng được đưa áo trong đến gần, ngửi sâu hơn.
Chóp mũi chìm vào sự mềm mại, một làn hương u nhàn nhạt như có như
không chui vào mũi.
Mùi hương này rất quen thuộc.
Đêm đó, hắn hôn người trong lòng, chóp mũi từ từ cọ xuống cái cổ trơn bóng
của người nọ, môi răng nhẹ nhàng nghiền nát lớp thịt cổ trơn mềm. Đối
phương khó nhịn mà ngửa cổ, ôm chặt lấy hắn, dán sát vào lòng hắn.
“Đừng cắn ta…”
Giọng nói mềm như bông, đang làm nũng.
Lạc Đình Thời khẽ cười một tiếng, ôm lấy tấm lưng mảnh khảnh của người
trong lòng, vùi sâu vào ngực đối phương, nhẹ nhàng ngửi.
Hương ngọt không tên chui vào mũi.
Dường như là tỏa ra từ da thịt người kia.
…
Ánh mắt quét qua một khuôn mặt si mê say đắm trong gương, Lạc Đình Thời
giật mình, nhất thời tỉnh táo lại, ý thức được mình đang làm gì. Hắn vứt kiện
quần áo kia đi như khoai lang nóng bỏng tay.
Lạc Đình Thời đen mặt.
Hắn lại trầm mê vào quần áo của người khác, thật sự quá tổn hại uy nghi đế
vương.
Lạc Đình Thời mặt lạnh, đẩy đống quần áo kia vào sâu hơn, xoay người lên
giường, cởi bỏ y phục tắt đèn.
Nằm trên chiếc giường quen thuộc này, từng đoạn ký ức nhỏ vụn bay qua trước
mắt. Toàn thân Lạc Đình Thời trào ra vài phần khô nóng.
Sau đó không lâu, một bàn tay lớn lặng yên dò ra, chọn một kiện áo lót trong
đống quần áo, cuộn vào trong chăn.
Gần đây Ngu Chỉ rất bực bội. Y càng cố quên đi trận hoan lạc kia, hình ảnh hồi
ức lại càng rõ ràng.
Đêm nay, Ngu Chỉ lại trằn trọc, khó lòng đi vào giấc ngủ.
“Hô…”
Ngu Chỉ thở ra sự ấm ức trong lòng, ngồi dậy. Y xuống giường, dẫm trên ánh
trăng đi đến trước tủ gỗ đỏ trong tẩm điện, mở khóa bạc của cánh tủ, từ bên
trong lấy ra một con gấu bông nhỏ lông xù.
Hồi nhỏ, y đêm nào cũng ôm nó đi vào giấc ngủ. Khi lớn lên, y ngại không dám
ôm gấu ngủ nữa, liền khóa nó vào trong tủ.
Ôm con gấu bông quen thuộc lên giường, Ngu Chỉ dựa vào đầu giường, nhẹ
nhàng đặt cằm lên vai gấu bông, lẩm bẩm nói.
“Ba ba nói, không cần cả đời treo cổ trên một cái cây, chẳng sợ có da thịt thân
mật với người khác, nếu không thích hợp cũng có thể chia tay. Huống hồ, trẫm
cùng hắn chỉ là xuân phong nhất độ, theo nhu cầu. Hắn giúp trẫm vượt qua
nguy cơ động dục, trẫm thay hắn giải dược, cần gì cứ mãi vướng bận trong
đó?”
Vừa nói, Ngu Chỉ khẽ hừ một tiếng: “Lạc Đình Thời đáng ghét như vậy, trẫm
mới không cần cùng hắn cột vào nhau. Tài tử Du quốc nhiều không kể xiết,
trẫm muốn tìm một hôn phu có gì khó? Hừ! Chờ phụ hoàng bọn họ trở về, trẫm
liền tự mình an bài tuyển tú”
Đêm hôm đó tuy rằng rất tệ, nhưng cũng khiến Ngu Chỉ nghĩ thông suốt một
chuyện.
Y thích nam nhân, hơn nữa ở phía dưới cũng rất thoải mái. Mặc dù lúc mới bắt
đầu rất đau, nhưng sau đó…
“Ai nha!”
Ngu Chỉ che mặt đang nóng lên, ôm gấu nhỏ lăn vào trong chăn, để lộ một đôi
mắt sáng lấp lánh.
Ngu Chỉ càng thêm cảm thấy tuyển tú là một ý kiến hay.
Trẫm muốn tuyển một hôn phu ôn nhu lại săn sóc, tuyệt đối không cần cái tên
khốn nạn ngang ngược thô bạo như kia.
Hạ quyết tâm, khóe môi Ngu Chỉ ngậm cười, chìm vào mộng đẹp.
Lạc Đình Thời để tránh ngoài ý muốn, cố ý ra lệnh cho thám tử ở kinh đô Du
quốc vẽ một bức chân dung Lục Cảnh cho hắn.
Nửa tháng sau, bức họa đó được đưa đến trước mặt Lạc Đình Thời.
dich/chuong-6-be-ha-nguoi-co-hi-roihtml]
Lạc Đình Thời nhìn chằm chằm người trong tranh, mơ hồ cảm thấy không đúng
lắm. Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng hắn lại cảm thấy đây không phải
“Lục Cảnh” mà hắn đã thấy.
Đôi mắt Lạc Đình Thời từng tấc lướt qua người trong tranh, so sánh với khuôn
mặt trong trí nhớ, xác nhận họ là cùng một người.
Hắn thầm nghĩ, có lẽ họa sư này giỏi về hình thức, khó họa được thần vận?
Tướng mạo của Lục Cảnh kia bình thường, nhưng hơn ở khí chất tự phụ. Chỉ
cần đứng dưới bậc liền khiến người ta tim ngứa, muốn đánh vỡ kiêu ngạo
của hắn, làm hắn ngã xuống mây xanh.
Lạc Đình Thời cười nhẹ một tiếng.
Hắn xắn ống tay áo, đề bút lưu loát viết một phong thư dài, gấp lại nhét vào
phong bì, niêm phong cẩn thận, phân phó xuống: “Ra roi thúc ngựa đưa phong
thư này đến tay Du Hoàng”
Chính lúc hè oi bức, Ngu Chỉ ngồi trong Phi Vân đình xử lý chính sự.
Chiếc đình này là phụ hoàng cố ý sai cung nhân chế tạo, dùng cơ quan đưa
nước trong hồ lên đỉnh đình. Mở cơ quan, liền có màn nước tự trên đỉnh đình
rơi xuống.
Lưu lượng nước cũng có thể khống chế, Ngu Chỉ chỉnh nó đến mức lớn nhất.
Mưa lớn trút xuống từ đỉnh đình, tiếng bọt nước bùm bùm rơi vào hồ, khiến
những con vịt đầu xanh trong hồ bơi nhanh nháo nhác.
Ngồi trong đình vô cùng mát mẻ, sự bực bội trong lòng Ngu Chỉ cũng giảm bớt
vài phần.
Khoảng thời gian này Du quốc mưa thuận gió hòa, các nơi không gặp thiên tai,
tấu chương trên bàn đa phần là những việc nhỏ lông gà vỏ tỏi. Hàng mày Ngu
Chỉ giãn ra, bút son viết xuống một chữ “Duyệt”, nội thị bên cạnh từng cái thu
hồi tấu chương đã được hoàng đế phê duyệt.
Ngu Chỉ mở ra một cuốn tấu chương, ánh mắt khẽ động, đây là do quận thủ
Linh Xuyên dâng lên.
“Bệ hạ, gần đây quận Linh Xuyên có dị động. Có người ý đồ tiếp cận thần,
trong lời nói sắc bén giảo hoạt, thần phát hiện bọn họ có ý đồ khác. E rằng là
người biệt quốc phái tới, thần chưa dám đánh rắn động cỏ”
Quận thủ Linh Xuyên thuật lại chi tiết quá trình những người đó tiếp cận hắn
trong tấu chương. Trong mắt Ngu Chỉ ngưng tụ ánh sáng lạnh.
Hoa Hải Đường
Thân ở trong cuộc, quận thủ Linh Xuyên khó có thể phân biệt, nhưng Ngu Chỉ
nhìn rõ ràng ý đồ hành động của những người này…
Bọn họ muốn lôi kéo quận thủ Linh Xuyên.
May mà quận thủ thông tuệ chính trực, không mắc mưu của bọn họ.
Ngu Chỉ nghiến răng nghiến lợi: “Lạc, Đình, Thời” Không cần đoán, cũng biết
những người này là ai phái tới, Ngu Chỉ phẫn nộ đến cực điểm.
Trừ Linh Xuyên, những quận huyện khác liền kề Thịnh quốc e rằng cũng không
được yên ổn. Ngu Chỉ lập tức triệu tập ám vệ dưới quyền, mệnh họ bí mật chạy
tới vùng Linh Xuyên điều tra.
Sự việc sắp xếp ổn thỏa, đã gần đến chính ngọ.
Lâm Sơn đem hộp thức ăn đến, lấy ra thức ăn bày từng món lên bàn bên cạnh,
ôn hòa nói: “Bệ hạ, ngài nửa ngày chưa dùng cơm, ăn một chút gì lót dạ đi”
Ngu Chỉ cũng cảm thấy hơi đói.
Y buông tấu chương trong tay, lấy món mì lạnh lá hòe, nâng đũa gắp một sợi
mì lên, đang muốn đưa vào miệng, trong bụng quặn lại, cổ họng đột nhiên
dâng lên một trận buồn nôn.
Ngu Chỉ bật dậy, vội vàng chạy đến một bên trụ cột, khom lưng nôn khan một
trận.
Lâm Sơn đại kinh thất sắc, chạy nhanh đến bên cạnh Ngu Chỉ đỡ lấy y, quay
đầu hướng tiểu nội thị bên cạnh kêu: “Mau đi mời thái y!”
Hoàng đế nôn không ngừng, Lâm Sơn lo lắng, nhẹ nhàng vỗ lưng y, đôi mắt
vẫn luôn nhìn về phía con đường nhỏ bên đình.
Trương thái y mau đến đây đi!
Nửa ngày chưa ăn cơm, trong bụng Ngu Chỉ trống rỗng, trừ một ít nước chua
chẳng nôn ra được gì.
Trong miệng vừa chua vừa đắng.
Ngu Chỉ nhíu mày. Sáng sớm y đã luôn cảm thấy ghê tởm, thấy đồ ăn sáng
cũng không muốn ăn, liền sai cung nhân rút đi.
Thời tiết hè nóng bức, Ngu Chỉ nghĩ có lẽ là mấy ngày nay quá mức oi bức, y bị
cảm nắng, mới không có khẩu vị, choáng váng đầu và ghê tởm. Nghỉ tạm một
lát sau, thân thể khôi phục như thường, y liền không thỉnh ngự y đến khám.
Giờ này khắc này, Ngu Chỉ đột nhiên ý thức được một khả năng khác.
Ngón tay y khẽ run, nương theo sức của Lâm Sơn đứng dậy.
“Bệ hạ!” Lâm Sơn kêu sợ hãi. Hoàng đế trước mắt sắc mặt tái nhợt như tờ giấy,
thân thể hơi hơi lay động, dáng vẻ như sẽ té xỉu bất cứ lúc nào. Lâm Sơn sợ
hãi, vội vàng đỡ Ngu Chỉ đi về phía ghế dài trong đình, “Ngài mau ngồi xuống
nghỉ ngơi một chút”
Ngu Chỉ được Lâm Sơn đỡ ngồi tựa vào ghế, trong lòng dấy lên sự khủng
hoảng tột độ.
Vạn nhất, vạn nhất…
Khoảnh khắc này, tất cả âm thanh xung quanh Ngu Chỉ đều rút đi, chỉ còn lại
tiếng nước ầm ầm.
Ngu Chỉ nâng lên đôi mắt, Lâm Sơn quỳ gối trước mặt y, đầy mặt nôn nóng,
miệng nhanh chóng mấp máy, nhưng tai Ngu Chỉ bị tiếng nước chiếm cứ,
không nghe thấy gì cả.
Không bao lâu, thân ảnh Trương thái y xuất hiện ở con đường nhỏ bên đình.
Ông chạy suốt đến đây, mồ hôi đầy đầu, hơi thở chưa kịp hồi phục, liền vội
vàng nắm lấy tay phải hoàng đế, bắt mạch cho y.
Tròng mắt Ngu Chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm người trước mặt, thần sắc đờ
đẫn.
Giây tiếp theo, tròng mắt Trương thái y đột nhiên chấn động, đầy mặt kinh hãi,
trong miệng thốt ra mấy chữ.
Tiếng nước ồn ào vô cùng, Ngu Chỉ miễn cưỡng ghép lại một câu từ miệng
đang mấp máy của người đó…
“Bệ hạ, ngài có hỉ!”