Trong phòng họp lớn,
Viện trưởng Đinh của bệnh viện quân khu ngồi ở vị trí chủ tọa, mái tóc hoa râm
lấp lánh ánh bạc dưới nắng, những nếp nhăn trên mặt hằn sâu hơn vì biểu cảm
nghiêm túc. Chính ủy Liêu của quân khu Đại Liêu ngồi bên tay phải ông, huân
chương trên quân phục tỏa sáng lấp lánh. Các lãnh đạo liên quan khác ngồi hai
bên, cả phòng họp bao trùm bởi bầu không khí áp suất thấp đến ngạt thở.
Có kẻ muốn hãm hại người nhà quân nhân, đây không phải chuyện nhỏ. Huống
chi, thế lực đứng sau Bùi Chính Năm cũng không đơn giản.
“Liễu Yến, chuyện này cô có gì muốn giải thích không?”
Giọng nói của Lưu Hiểu Tĩnh phá vỡ sự im lặng. Bà nhìn Liễu Yến đang đứng
giữa phòng, đáy mắt hiện lên vẻ thất vọng sâu sắc. Liễu Yến là bác sĩ ưu tú do
chính tay bà tuyển chọn từ vô số thực tập sinh. Bà không hiểu tại sao Liễu Yến lại
tự tay chôn vùi tiền đồ tốt đẹp như vậy?
Lúc này, Liễu Yến vô cùng căng thẳng, cô ta có thể cảm nhận tim mình đang đập
như trống bỏi. Lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, dính nhớp nháp vào áo blouse
trắng. Nhưng cô ta cố tỏ ra bình tĩnh, giọng nói cố giữ vẻ vững vàng:
“Chủ nhiệm Lưu, tôi không hiểu mọi người đang làm gì. Tôi chỉ làm theo quy định
của bệnh viện, khi phát hiện vợ Đoàn trưởng Bùi mang thai dị dạng, tôi
khuyên cô ấy bỏ đứa bé. Tôi làm thế cũng có lỗi sao?”
Liễu Yến chủ trương sống chết không nhận. Dù sao chưa bị bắt quả tang tận
tay thì chưa phải lỗi của cô ta. Cô ta tính toán trong lòng, chỉ cần không có bằng
chứng xác thực, những người này sẽ chẳng làm gì được cô ta.
Lưu Hiểu Tĩnh tức giận không thôi, ngực phập phồng kịch liệt, mắt đỏ lên vì giận
dữ.
“Cô có biết không?” Giọng bà đột nhiên cao vút, vang vọng khắp phòng họp: “Thứ
cô muốn bỏ đi là một sinh mạng sống sờ sờ đấy!”
Bà đập bàn đứng dậy, chén trà trên bàn nảy lên kêu lanh canh.
“Những tấm hình này đều do cô động tay chân” Lưu Hiểu Tĩnh trải những tấm
hình siêu âm bị Liễu Yến chỉnh sửa ra bàn họp. Ngón tay bà chỉ vào những chỗ bị
sửa chữa rõ ràng trên hình: “Nếu không phải tại cô, đứa bé này có cần phải bỏ đi
không?”
Trong giọng nói của bà chứa đầy sự phẫn nộ bị kìm nén và nỗi thất vọng sâu sắc.
Dù bằng chứng bày ra trước mắt, Liễu Yến vẫn không nhận.
“Sao có thể nói là tôi động tay chân được chứ?” Giọng cô ta cố làm ra vẻ vô tội:
“Máy móc hỏng hóc, tôi biết làm sao được?”
Đối mặt với sự lì lợm của Liễu Yến, Lưu Hiểu Tĩnh tức đến không nói nên lời.
Không khí trong phòng họp ngày càng căng thẳng.
Thẩm Nam Sơ với tư cách là đương sự, ngồi im không nói một lời. Tay cô nhẹ
nhàng vuốt ve bụng bầu, ánh mắt bình tĩnh quan sát tất cả. Cô biết ngay mà, con
ả Liễu Yến này tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Bắt trộm phải bắt tận tay. Chỉ dựa
vào mấy tấm hình siêu âm này và lời khai của họ, chưa đủ để định tội Liễu Yến
hoàn toàn.
Bùi Chính Năm cũng biết điều này. Biểu cảm trên mặt anh lạnh lùng như băng.
Ánh mắt anh thỉnh thoảng liếc về phía cửa phòng họp, dường như đang chờ đợi
điều gì.
Không lâu sau, Trần Khải xuất hiện ở cửa phòng họp. Trên trán cậu ta còn lấm
tấm mồ hôi. Cậu ta lắc đầu với Bùi Chính Năm, trong mắt lộ vẻ xin lỗi và bất lực.
Bùi Chính Năm thoáng hiểu ra, gật đầu thật khẽ.
Trần Khải được Bùi Chính Năm phái đi lục soát văn phòng và ký túc xá của Liễu
Yến, kết quả không thu được gì. Điều này cũng nằm trong dự đoán. Liễu Yến rõ
ràng đã chuẩn bị từ trước, sẽ không để lại sơ hở rõ ràng.
“Thế nhưng, bác sĩ Liễu, trước đó không phải cô thề thốt đảm bảo là máy móc sẽ
không hỏng sao?”
Thẩm Nam Sơ đột nhiên mở miệng, giọng cô nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, thu hút
sự chú ý đặc biệt trong phòng họp yên tĩnh.
“Tôi sợ máy móc sai sót, nên đã nhờ cô kiểm tra cho tôi ba lần” Cô giơ ba ngón
tay lên, trông thật mảnh khảnh dưới ánh nắng: “Không phải một lần, mà là ba lần
đấy nhé!” Giọng cô hơi cao lên: “Cả ba lần cô đều nói máy móc không có vấn đề”
roi/chuong-156-anh-khong-tim-thay-khong-co-nghia-la-no-khong-ton-taihtml]
Sở dĩ Thẩm Nam Sơ không quản phiền phức mà làm ba lần chính là vì lý do này.
Ánh mắt cô nhìn thẳng vào Liễu Yến: “Hơn nữa, theo tôi được biết, cái máy này
từ khi về bệnh viện quân khu chưa từng xảy ra sai sót, lại là hàng mới nhập năm
nay”
Giọng cô không nhanh không chậm, nhưng từng chữ đều như đâm vào tim gan
người nghe.
Đáy mắt Liễu Yến thoáng qua tia hoảng loạn. Yết hầu cô ta chuyển động lên
xuống, trán rịn mồ hôi.
“Cái này, nói không chừng đúng lúc kiểm tra cho cô thì nó bị lỗi thì sao? Tôi sao
mà nói chắc được”
Thẩm Nam Sơ cười. Nụ cười của cô rạng rỡ dưới ánh nắng nhưng lại khiến Liễu
Yến cảm thấy ớn lạnh.
“Rốt cuộc là máy móc bị lỗi hay là cô cố ý làm sai, thực ra rất dễ phán đoán. Máy
siêu âm thực ra có lưu trữ dữ liệu” Cô nhấn mạnh từng chữ thông tin quan trọng
này: “Rốt cuộc ai đúng ai sai, nhờ nhân viên kỹ thuật kiểm tra một chút là biết
ngay”
Mọi người tức khắc sửng sốt. Họ cũng không biết máy siêu âm này có chức năng
lưu trữ. Viện trưởng Đinh và Chính ủy Liễu trao đổi ánh mắt ngạc nhiên, lông mày
Chính ủy Liễu nhướng cao.
Tôn Học Lâm vội vàng lên tiếng phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi: “Thưa các vị lãnh
đạo, tôi đi liên hệ nhân viên kỹ thuật kiểm tra ngay đây”
“Ừ!” Chính ủy Liễu gật đầu.
Liễu Yến hoảng loạn trông thấy. Sắc mặt cô ta tái nhợt trong nháy mắt, môi run
lẩy bẩy.
Rất nhanh, nhân viên kỹ thuật đã mang kết quả đến. Cậu ta đẩy gọng kính, giọng
có chút ngập ngừng: “Xin lỗi các vị lãnh đạo, tôi không tìm thấy dữ liệu lưu trữ”
Nhân viên kỹ thuật làm sao biết máy này có lưu trữ được, dù sao đây cũng là
hàng nhập ngoại.
Liễu Yến nghe xong, cả người thả lỏng hẳn, khóe miệng thậm chí còn nhếch lên
nụ cười khó phát hiện.
Thẩm Nam Sơ cười cười, nụ cười mang theo vẻ thong dong của người nắm chắc
phần thắng.
“Anh không tìm thấy không có nghĩa là nó không tồn tại”
Giọng cô nhẹ nhàng nhưng tràn đầy sức mạnh. Về nơi nó tồn tại, đó là bí mật
máy móc nước ngoài.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thẩm Nam Sơ đứng dậy, ánh nắng tạo
thành vầng hào quang sau lưng cô.
“Xin mời đi theo tôi”
Cô khẽ nói, sau đó đi về phía phòng siêu âm. Bước chân cô vững vàng, dáng
người đĩnh đạc, hoàn toàn không giống tư thái của một thai phụ.
Đoàn người đi vào phòng siêu âm, máy móc lóe ánh kim loại lạnh lẽo dưới nắng.
Dưới cái nhìn của nhân viên kỹ thuật, ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Nam Sơ
nhanh chóng tìm được vị trí con chip của máy siêu âm. Động tác của cô thành
thạo đến kinh ngạc, như thể đã thao tác vô số lần. Sau đó cô kết nối màn hình với
vị trí con chip, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím, phát ra chuỗi âm thanh lách
cách.
Sau một hồi thao tác, màn hình nhanh chóng hiện lên hình ảnh siêu âm hôm nay.
Thẩm Nam Sơ tìm ra ba tấm hình của mình, tấm nào cũng như tấm nấy, đều là
hình ảnh đứa trẻ khỏe mạnh tứ chi kiện toàn.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên màn hình, những hình ảnh rõ nét ấy như
đang âm thầm tố cáo hành vi phạm tội của Liễu Yến.
..