Vừa ăn vừa nói chuyện, Thẩm Nam Sơ và Mã đại tỷ nhanh chóng giải quyết xong
bữa trưa. Mã đại tỷ đi làm việc, Thẩm Nam Sơ tự mình về toa giường nằm mềm.
Đúng giờ cơm, mùi thức ăn bay khắp các toa tàu. Nhiều người đi lại lấy nước ở
lối đi nhỏ. Thẩm Nam Sơ thỉnh thoảng phải dừng lại nép vào bên cạnh nhường
đường.
Đột nhiên, phía trước vang lên tiếng hét. Một bà bác suýt bị xô ngã, chửi ổng
lên: “Mẹ mày sinh mày ra không có mắt à? Vội đi đầu thai hay gì?”
Gã thanh niên kia không đáp lại, tiếp tục chen lấn, ngày càng gần Thẩm Nam Sơ.
Chà chà! Mặt tròn, mắt hí, mũi tẹt, môi dày, nốt ruồi hạt vừng bên mép. Chẳng
phải là tên đặc vụ Mã đại tỷ đang tìm sao? Dù thay quần áo, đội mũ, Thẩm Nam
Sơ vẫn nhận ra ngay.
Phát tài rồi! Thẩm Nam Sơ không chút do dự, tung chân đá thẳng vào hạ bộ gã
đàn ông. Cú đá này dồn toàn lực. ┌༼ ᗜ ༽┘
ಥ ಥ
Gã đàn ông đau đớn ngã quỵ, hai chân kẹp chặt. Một gã to con bên cạnh làm rơi
quả trứng gà xuống đất, vỡ nát. “Đồng chí giúp một tay, chặn hắn lại. Hắn là tội
phạm bỏ trốn” Thẩm Nam Sơ kêu gọi sự giúp đỡ.
“Không thành vấn đề, để tôi” Gã to con là người nhiệt tình, lao tới đè nghiến tên
kia xuống. Bốp! Gã đàn ông không chỉ “vỡ trứng” bên dưới mà mặt cũng suýt bị
đè bẹp.
“Tôi giúp một tay!”, “Tôi nữa!”, “Cả tôi nữa!” Mấy người đàn ông khác cũng lao
vào đè chồng lên nhau.
Khi Lưu Quốc Đống dẫn người chạy tới, gã nốt ruồi đen như thấy cứu tinh. Hắn bị
đè dưới ba bốn người đàn ông, chẳng khác gì Tôn Ngộ Không dưới núi Ngũ Hành
Sơn.
Lưu Quốc Đống còng tay tên nốt ruồi đen lại, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng
rơi xuống. Hắn ở lại cảm ơn Thẩm Nam Sơ và quần chúng nhiệt tình. Mọi người
miêu tả sinh động cú đá thần sầu của Thẩm Nam Sơ khiến cô nghe mà cũng thấy
mình ngầu bá cháy.
“Đồng chí Thẩm, cảm ơn cô! Nếu không có cô, chúng tôi tốn không biết bao nhiêu
công sức mới bắt được hắn” “Khách sáo rồi, là công dân ai cũng nên làm thế thôi
ạ” Thẩm Nam Sơ không hề khiêm tốn: “Nếu các anh thấy tôi làm tốt, liệu có thể
tặng tôi một lá cờ thi đua ‘Người tốt việc tốt’ không?”
Lưu Quốc Đống sững người. Lần đầu thấy cô gái nào thật thà thế này. Hắn sảng
khoái đồng ý: “Được chứ. Cô cho tôi xin địa chỉ liên lạc” “Thẩm Nam Sơ, thôn
Vương Gia, trấn Ninh An, huyện Vĩnh Tu, thành phố Đại Liêu” (Địa chỉ nơi nhà họ
Bùi bị đày tới).
Lưu Quốc Đống ghi nhớ địa chỉ, dù thắc mắc cô gái này trông không giống người
nông thôn. “Đồng chí Thẩm yên tâm, bằng khen của tổ chức sẽ sớm gửi đến”
“Vâng, cảm ơn tổ chức!”
roi/chuong-16-tranh-cai-mong-ra-cho-cua-bahtml]
..
Hai ngày một đêm sau, tàu đến thành phố Đại Liêu. Thẩm Nam Sơ chia tay Mã
đại tỷ trong bịn rịn. Xe khách về huyện Vĩnh Tu mỗi ngày chỉ có một chuyến. Thẩm
Nam Sơ xuống tàu buổi sáng, thời gian vừa đẹp.
Vừa lên xe khách, cô gặp ngay bốn gương mặt quen thuộc: Tống Thanh Dương,
Lý Mai, Phương Khiết và Tô Kiến Châu. Oan gia ngõ hẹp.
Thẩm Nam Sơ đi thẳng vào ghế giữa xe. Tống Thanh Dương đon đả chạy tới:
“Trùng hợp quá! Để tôi giúp em” Thẩm Nam Sơ lách người, chui vào ghế ngồi,
đặt vali bên cạnh, động tác mượt mà như nước chảy mây trôi, lờ tịt Tống Thanh
Dương đang giơ tay ra hụt hẫng.
“Á, anh có việc gì à?” Thẩm Nam Sơ giả ngu. “Không, không có” Tống Thanh
Dương xấu hổ thu tay về nhưng mặt dày ngồi xuống ghế trước cô. “Cũng đi huyện
Vĩnh Tu à? Có duyên thế, hay là kết bạn đồng hành nhé?”
Thẩm Nam Sơ ngáp một cái, nhắm mắt giả vờ ngủ. Tống Thanh Dương cứ lải
nhải làm cô phát bực, mở choàng mắt ra: “Đây là chỗ ngồi của anh à? Không phải
thì ngồi đây làm gì?”
Tống Thanh Dương chai mặt: “Chúng ta có duyên mà” Thẩm Nam Sơ mặt lạnh
tanh: “Giả Thụy trong Hồng Lâu Mộng thấy Vương Hi Phượng cũng bảo có duyên,
sau đó hắn chết đấy”
Tống Thanh Dương chết trân tại chỗ. Tô Kiến Châu giải thích điển tích cho mọi
người: Giả Thụy háo sắc mê chị dâu, cuối cùng chết vì “tương tư cục” do
Vương Hi Phượng thiết kế. Mặt Tống Thanh Dương đỏ hơn đít khỉ.
Các bà các mẹ trên xe cười rộ lên: “Cậu kia, không soi gương xem mình có xứng
với con gái người ta không?”, “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”
“Thằng công tử bột kia, tránh cái mông mày ra, chiếm chỗ của bà” Một cô gái
giọng nói hào sảng, vác cái bao tải to tướng quát lên. Tống Thanh Dương dù mặt
dày đến đâu cũng không chịu nổi, lủi thủi về chỗ cũ.
Tai Thẩm Nam Sơ cuối cùng cũng được yên tĩnh. “Em gái, em có muốn ngồi vào
trong không?” “Em nhiều đồ lắm, ngồi ngoài này đỡ chật chị ạ”
Vương Tú Mỹ nhe hàm răng trắng bóc cười với Thẩm Nam Sơ. “Chỗ của chị
không phải ở đây à? Vừa nãy chị lừa hắn sao?” Thẩm Nam Sơ nhận ra. Vương
Tú Mỹ ghét cay ghét đắng mấy gã đàn ông bắt nạt phụ nữ: “Đúng thế, hắn cứ vo
ve như con ruồi nhặng, phiền chết đi được”
..