[“Điểm Chán Ghét +1”]
“Em cẩn thận một chút, bên trong chị đựng toàn đồ quý giá đấy” Khương Thư Ý
có chút xót của. Bên trong là đồ hộp và sữa mạch nha, nếu bị móp méo hay vỡ thì
biết làm sao?
“Xin lỗi chị Khương, đều tại em chân tay vụng về, định giúp mà thành ra phá
hoại” Thẩm Nam Sơ đỏ hoe đôi mắt, trông như một chú thỏ con bị bắt nạt, tội
nghiệp vô cùng.
Nhiều hành khách trên xe nhìn thấy cảnh này không khỏi động lòng thương xót.
“Này cô đồng chí, cô bé đó cũng đâu cố ý” “Đúng đấy, người ta vốn có ý tốt muốn
giúp cô mà” “Cô không cảm ơn thì thôi lại còn mắng người ta, quá đáng thật” ..
[“Điểm Chán Ghét +2”]
Sắc mặt Khương Thư Ý cực kỳ khó coi. “Có phải tôi nhờ cô ta xách đâu, là cô ta
tự đòi giúp, giờ trách tôi à?”
Vẫn còn dám cãi? Thẩm Nam Sơ cúi đầu, hai vai khẽ run lên như đang nức nở.
Mỹ nữ rơi lệ, càng chọc người ta thương tiếc. Tinh thần trọng nghĩa của các đồng
chí thời đại này vẫn còn dạt dào lắm.
“Cô này, tư tưởng của cô có vấn đề rồi đấy!” “Đúng vậy, không biết ơn huệ gì cả”
“Trông thì ra dáng con người mà cư xử chẳng ra sao”
[“Điểm Chán Ghét +5”] [“Điểm Chán Ghét +10”] [“Điểm Chán Ghét +15”] ..
Vương Tú Mỹ trừng mắt nhìn Khương Thư Ý một cái rồi quay sang bảo Thẩm
Nam Sơ: “Em gái, chúng ta đi nhanh thôi! Kẻo lỡ chuyến xe về trấn”
Thẩm Nam Sơ thấy đủ rồi thì thu liễm lại, ngoan ngoãn đi theo sau Vương Tú Mỹ.
Khương Thư Ý cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến những lời chỉ trỏ của
hành khách, xách hành lý vội vã đi theo.
Phía sau, nhóm Lý Mai, Phương Khiết, Tống Thanh Dương và Tô Kiến Châu đã
chứng kiến toàn bộ quá trình.
Lý Mai bĩu môi khinh thường, có mỗi cái vali bé tí mà xách không nổi, về đến thôn
kiểu gì cũng chỉ kiếm được điểm công điểm (đơn vị tính công lao động) thấp nhất
cho mà xem.
Tống Thanh Dương thì càng thêm mê mẩn Thẩm Nam Sơ. Mỗi cái nhíu mày, mỗi
nụ cười của cô đều đẹp đến nao lòng. Vừa rồi hắn suýt chút nữa đã không kìm
được mà lao lên bênh vực kẻ yếu.
Phương Khiết nhìn ánh mắt nóng bỏng Tống Thanh Dương dành cho Thẩm Nam
Sơ, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.
Còn Tô Kiến Châu, người vốn ít nói và mờ nhạt nhất nhóm, không khỏi tặc lưỡi.
Hắn cảm thấy cô gái này thật đáng sợ. Chỉ cần có cô ta ở đâu là y như rằng ở đó
có chuyện.
Từ huyện Vĩnh Tu về trấn Ninh An mất khoảng ba tiếng đi xe khách. Thời gian đổi
xe buổi trưa khá gấp gáp. May nhờ Vương Tú Mỹ nhanh chân lẹ tay mới cướp
được hai tấm vé ngồi cuối cùng. Tuy là hàng ghế cuối nhưng có chỗ ngồi vẫn hơn
phải đứng.
Nhóm Khương Thư Ý và Tống Thanh Dương vận khí không tốt bằng, đành ngậm
ngùi đứng suốt quãng đường về trấn Ninh An.
Thẩm Nam Sơ vừa ngồi ấm chỗ thì xe cũng bắt đầu lăn bánh. Bữa trưa đành phải
giải quyết ngay trên xe.
Cô lôi từ trong vali (thực ra là lấy từ không gian) ra mấy cái bánh bao thịt “nhập
lậu”. Dù bánh bao đã nguội, nhưng vừa mở lớp giấy dầu ra, mùi thơm nức mũi
vẫn lan tỏa khắp khoang xe chật hẹp.
Thẩm Nam Sơ đưa bánh bao cho Vương Tú Mỹ: “Chị Vương, mỗi người hai cái
lót dạ nhé”
Những chiếc bánh bao thịt trắng trẻo mập mạp nằm gọn trong lớp giấy dầu vàng
ươm, cách một đoạn mà Vương Tú Mỹ vẫn ngửi thấy mùi thơm quyến rũ. Cô nuốt
nước miếng ực một cái, bận rộn cả buổi sáng, cô cũng đói meo rồi.
“Em gái, em ăn đi! Chị không đói!” Ọt ọt ọt ~~~ Cái bụng của Vương Tú Mỹ lại
phản chủ, kêu lên biểu tình.
“Chị Vương, chị ăn đi! Không tí nữa phải leo đường núi, ai xách hành lý giúp em?”
Lời này của Thẩm Nam Sơ khiến chút do dự của Vương Tú Mỹ tan biến ngay tức
khắc. “Được! Tí nữa về đến trấn, chị sẽ tiếp tục xách hành lý giúp em”
Bánh bao thịt này không hổ danh là đặc sản của tiệm cơm quốc doanh. Cắn một
miếng, nước thịt trào ra, nhân thịt tươi ngon chắc nịch, vỏ bánh mềm xốp ngọt
nhẹ, Thẩm Nam Sơ ăn một miếng mà thấy thỏa mãn vô cùng!
roi/chuong-18-tai-sao-co-ta-duoc-ngoihtml]
Vương Tú Mỹ chưa bao giờ được ăn cái bánh bao thịt nào ngon đến thế, ăn mà
cứ tiếc rẻ không nỡ nuốt.
[“Điểm Chán Ghét +3”]
Khương Thư Ý chờ mãi, chờ mãi mà chẳng thấy Thẩm Nam Sơ mời mình miếng
nào. Tức chết cô ta mất. Đồ keo kiệt, cho cô ta uống nước lạnh mà sống!
[“Điểm Chán Ghét +2”] [“Điểm Chán Ghét +1”]
Nhìn bộ dạng tức tối của Khương Thư Ý, trong lòng Thẩm Nam Sơ sướng rơn. Cô
cố ý đấy. Bánh bao của tiệm cơm quốc doanh làm rất đầy đặn, một cái to bằng
nắm tay người lớn. Thẩm Nam Sơ ăn một cái là no rồi.
“Chị Vương, còn thừa một cái, chị ăn nốt đi!” “Thôi, chị ăn hai cái là đủ rồi”
Vương Tú Mỹ đã ăn của Thẩm Nam Sơ hai cái bánh bao thịt, mặt mũi nào mà lấy
thêm cái nữa?
“Chị Vương, bụng em no căng rồi” Thẩm Nam Sơ xoa xoa cái bụng nhỏ hơi nhô
lên trước mặt Vương Tú Mỹ. “Bánh bao này em mua từ lúc ở trên tàu hỏa, để lâu
sợ hỏng mất” “Vậy được rồi”
Lời đã nói đến mức này, Vương Tú Mỹ từ chối nữa thì không hay. Cô thầm quyết
tâm sau khi về thôn Vương Gia nhất định phải chăm sóc Thẩm Nam Sơ thật tốt.
Thẩm Nam Sơ không hề biết rằng màn “vỗ béo” này đã giúp cô lôi kéo được một
hậu phương cực kỳ vững chắc ở thôn Vương Gia.
Ăn no xong Thẩm Nam Sơ bắt đầu buồn ngủ, cô vốn có thói quen ngủ trưa. Dựa
lưng vào ghế, theo nhịp lắc lư của xe khách, mí mắt cô dần sụp xuống. Vương Tú
Mỹ sợ Thẩm Nam Sơ đập đầu vào cửa kính xe nên còn hào phóng cho cô mượn
bờ vai để dựa.
Ăn no ngủ kỹ. Không có so sánh thì không có đau thương. Không chỉ Khương
Thư Ý mà cả đám Tống Thanh Dương nhìn thấy cảnh này, trong mắt tràn đầy
ghen tị.
[“Điểm Chán Ghét +5”] [“Điểm Chán Ghét +4”] [“Điểm Chán Ghét +3”]
Trong giấc mơ, nghe thấy tiếng thông báo cộng điểm leng keng vui tai, Thẩm Nam
Sơ càng ngủ ngon hơn.
..
Đến trấn Ninh An đã là hơn bốn giờ chiều. Muốn về đến thôn Vương Gia còn phải
đi bộ hai tiếng đường núi nữa. Phải tranh thủ thời gian, nếu không trời tối đường
càng khó đi.
Vương Tú Mỹ và Thẩm Nam Sơ vừa ra khỏi bến xe đã thấy một chiếc xe bò đậu
bên đường. Ngồi xổm cạnh xe bò là Vương mặt rỗ của thôn Vương Gia.
Vương mặt rỗ khoảng hơn 40 tuổi, tên thật là Vương Phú Quý, hồi nhỏ bị thủy
đậu để lại sẹo rỗ đầy mặt nên chết danh Vương mặt rỗ. Ông phụ trách việc
chăn và đánh xe bò cho thôn. Trưởng thôn biết hôm nay có thanh niên trí thức
về nên bảo Vương mặt rỗ đánh xe ra đón.
“Chú Vương, chú ở đây may quá!” Vương Tú Mỹ hớn hở chất hết hành lý lên xe
bò.
“Con bé Tú Mỹ đấy à, đi thành phố thăm bác cả về rồi hả?” Vương mặt rỗ rít một
hơi thuốc lào, cười hỏi.
Thì ra là người quen. Thế thì dễ rồi. Thẩm Nam Sơ móc trong túi áo ra một nắm
kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, đưa cho Vương mặt rỗ. “Chú ơi, cháu là thanh niên trí
thức mới đến tên là Thẩm Nam Sơ, mời chú mấy cái kẹo ngọt miệng ạ. Lát nữa
phiền chú đưa chúng cháu về với nhé”
“Không dám, không dám” Vương mặt rỗ chẳng khách khí chút nào nhận lấy ngay.
Lũ trẻ ở nhà thèm kẹo này lâu lắm rồi. “Hai đứa lên xe trước đi” “Dạ vâng, chú
Vương”
Thẩm Nam Sơ và Vương Tú Mỹ vừa yên vị thì nhóm Khương Thư Ý, Tống Thanh
Dương cũng đi ra tới. Lý Mai nhìn thấy cái xe bò bé tẹo, mặt xị xuống. “Xe bò bé
thế này, chúng tôi đông người như vậy ngồi làm sao?”
Vương mặt rỗ gõ gõ cái tẩu thuốc. “Nhiều đồ đạc thế kia, xe bò chở được đồ là
may rồi, còn đòi ngồi à?”
Lý Mai không phục, chỉ tay vào Thẩm Nam Sơ và Vương Tú Mỹ. “Thế tại sao các
cô ấy lại được ngồi?”
Vương mặt rỗ nhướng mắt lên: “Có mỗi hai chỗ ngồi được thôi, ai đến trước thì
được ngồi”