Nhà Vương Tú Mỹ cũng đông người. Ông nội cô sinh được bốn người con trai,
vẫn chưa ở riêng. Trừ gia đình chú út sống trên thành phố, ba gia đình còn lại
chen chúc trong một cái sân. Đừng nhìn sân nhà họ Vương to, ba đại gia đình
cộng thêm hai ông bà già, ở vẫn chật chội lắm.
May mà bố Vương Tú Mỹ từng học nghề mộc, lại chỉ có mỗi mụn con gái là cô,
nên ông dựng cho cô một cái nhà trên cây bằng ván gỗ. Nhờ thế Vương Tú Mỹ
mới có phòng riêng. Chứ đông người như nhà họ Vương, cô cũng ngại mời Thẩm
Nam Sơ về ở.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nam Sơ được Vương Tú Mỹ dẫn đến nhà trưởng thôn
Vương Kiến Quốc. Nhà trưởng thôn nằm ngay giữa làng, cũng tường đất đỏ mái
ngói đen.
Chưa thấy trưởng thôn đâu, Thẩm Nam Sơ đã thấy một bác gái tóc ngắn ngang
tai đang ngồi nhặt rau giữa sân. “Đây là vợ trưởng thôn” Vương Tú Mỹ nhắc nhỏ.
“Thím Hoa Lan, chào buổi sáng ạ!” “Thím Hoa Lan, cháu chào thím ạ!” Thẩm Nam
Sơ nở nụ cười tươi rói.
“Ui cha mẹ ơi, ở đâu ra cô bé xinh thế này, cứ như người bước ra từ tranh vẽ ấy”
Với Hoa Lan (vợ trưởng thôn) chú ý ngay đến Thẩm Nam Sơ. “Đây là thanh niên
trí thức mới đến thôn mình, tên là Thẩm Nam Sơ ạ” Vương Tú Mỹ giải thích.
“Chúng cháu đến tìm trưởng thôn”
“Thím Lan, đây là chút đặc sản cháu mang từ Bắc Kinh, mời thím nếm thử” Thẩm
Nam Sơ đưa cái giỏ tre cho thím Hoa Lan. Thím lật tấm vải bông vụn lên, bên
trong là hai gói đường trắng, dưới hai gói đường còn đè lên một bao thuốc lá
Song Hỷ đỏ chót.
Đường trắng là đồ quý, chưa kể bao thuốc Song Hỷ bên dưới. Cô bé này tuy
trẻ tuổi mà biết điều ghê. Thím Hoa Lan lập tức nở hoa trong lòng. Chồng bà làm
trưởng thôn, người đến nhờ vả thì nhiều, nhưng hào phóng như Thẩm Nam Sơ thì
đúng là hiếm.
“Cháu đợi tí, thím gọi ông ấy ra ngay” Thím Hoa Lan xách cái giỏ, hớn hở vào
nhà. “Ông nó ơi, có người tìm”
Một lát sau, Vương Kiến Quốc vội vàng khoác cái áo sơ mi đi ra. “Các cô tìm tôi
à?” Thấy Thẩm Nam Sơ và Vương Tú Mỹ, ông ngạc nhiên. Sáng sớm tinh mơ tìm
ông làm gì nhỉ?
“Trưởng thôn chào buổi sáng, cháu muốn mua căn nhà của ông Năm Vương ở
chân núi ạ” Thẩm Nam Sơ nói thẳng ý định. “Cái gì? Cô nói lại xem nào?” Vương
Kiến Quốc ngoáy ngoáy tai, tưởng mình nghe nhầm. Thím Hoa Lan đi theo sau
cũng tưởng tai mình có vấn đề.
“Cháu muốn mua nhà ông Năm Vương” Lần này Vương Kiến Quốc nghe rõ mồn
một. “Đồng chí Thẩm này, theo chính sách thì cô không phải người thôn Vương
Gia, không có tư cách mua nhà đất trong thôn đâu”
Thẩm Nam Sơ biết thừa chính sách này. Cô nói mua chỉ là để làm nền cho câu
tiếp theo. “Trưởng thôn, không mua được thì cháu thuê có được không ạ? Trong
thời gian ở thôn Vương Gia, cháu thuê lại nhà ông Năm Vương, sau khi cháu đi,
nhà lại trả về cho thôn”
Vương Kiến Quốc trầm ngâm. Cho thuê thì thôn có thêm khoản thu nhập. Nhưng
ông cũng không thể hại người ta được. “Cái con bé Tú này, cháu đã kể cho đồng
chí Thẩm nghe chuyện nhà ông Năm chưa?” “Cháu kể rồi ạ” Vương Tú Mỹ cũng
bó tay, khuyên thế nào Thẩm Nam Sơ cũng không nghe.
Vương Kiến Quốc phiền lòng, ngồi xổm xuống bậc thềm, móc túi thuốc lào định
cuốn một điếu. Thím Hoa Lan lẳng lặng đưa bao thuốc Song Hỷ qua. Vương
Kiến Quốc sững người: “Ở đâu ra đấy?” “Đồng chí Thẩm biếu đấy” Thím Hoa Lan
thật thà khai báo.
roi/chuong-20-truong-thon-khong-mua-duoc-thi-thue-co-duoc-khonghtml]
“Bà làm cái gì thế? Mau trả lại người ta” Giọng Vương Kiến Quốc cao vút lên.
“Tôi không trả đấy” Thím Hoa Lan cũng bướng, ném mớ rau vào người chồng.
“Ông có bản lĩnh thì kiếm hai gói đường trắng về đây cho tôi xem” “Cái bà này!”
Đáp lại ông là tiếng đóng cửa cái rầm. Bị vợ làm mất mặt trước đám hậu bối,
Vương Kiến Quốc cũng thấy ngại. “Khụ, đồng chí Thẩm, cô biết đấy, căn nhà ông
Năm không tốt lành gì. Hay là cô chọn chỗ khác?”
Thẩm Nam Sơ chỉ chấm mỗi căn đó. Thực ra xây mới cũng được, nhưng nhà họ
Bùi sắp bị đày xuống đây, xây nhà mới ít nhất mất 2-3 tháng, trong lúc đó họ ở
đâu? Dù nam chính có chịu ở tạm bợ thì Thẩm Nam Sơ cô cũng không chịu. Nơi
sống có thể thay đổi, nhưng chất lượng cuộc sống thì không thể đi xuống.
“Trưởng thôn, người nhà cháu bảo số cháu tốt lắm, chuyên trị các loại tà ma
ngoại đạo, không sao đâu ạ”
Vương Kiến Quốc biết đồ đã vào túi vợ mình thì đừng hòng đòi lại được. Há
miệng mắc quai, nhận của người ta thì phải làm việc thôi. “Thôi được rồi! Tôi dẫn
cô đi xem trước, xem xong rồi hẵng quyết định” Thẩm Nam Sơ đồng ý.
Ba người đi đến căn nhà hoang dưới chân núi. Ông Năm Vương từng là thợ mộc
nổi tiếng trong vùng mười dặm, tay nghề của bố Vương Tú Mỹ cũng là học từ ông
ấy. Hai vợ chồng không con cái, lại có nghề trong tay nên cuộc sống khấm khá
hơn dân làng nhiều.
Tường bao và nhà đều xây bằng gạch đất đỏ, mái ngói đen, giống các ngôi nhà
khác trong thôn. Vương Kiến Quốc mở khóa cổng, đập vào mắt Thẩm Nam Sơ là
một cái sân rộng rãi, thiết kế theo kiểu tứ hợp viện.
Gian chính giữa là nhà lớn, hai bên nhà chính ngăn ra hai phòng. Hai bên trái
phải sân còn có mỗi bên một gian phòng lớn và một gian phòng nhỏ. Gian nhỏ
bên trái là bếp.
Thẩm Nam Sơ thích nhất là hai gian bên phải. Gian nhỏ bên phải mái không lợp
ngói mà lợp bằng ván gỗ phẳng, bên trên phủ cỏ tranh tạo thành một cái ban công
có mái che. Nếu sửa sang lại, đặt cái bàn trà nhỏ, hai cái ghế nằm, bưng tách trà
nóng nằm ngắm non xanh nước biếc thì còn gì tuyệt bằng.
Thẩm Nam Sơ càng thêm quyết tâm phải có được căn nhà này. “Trưởng thôn,
cháu quyết định rồi, thuê chỗ này ạ”
Cái gì? Vương Kiến Quốc đưa cô đến đây cốt để cô thấy cảnh hoang tàn mà bỏ
cuộc, sao xem xong lại càng kiên quyết thế này? “Đồng chí Thẩm, cô chắc chứ?
Cô đừng thấy nhà rộng mà ham, lâu không ai ở, chỗ nào cũng cần sửa chữa, tốn
kém lắm đấy! Huống chi cô có mỗi một mình, cần gì ở nhà to thế này!”
Vương Kiến Quốc khuyên can hết lời. Thẩm Nam Sơ rất cảm kích ông. “Trưởng
thôn, ý tốt của ông cháu xin nhận. Mấy ngày nữa người nhà cháu cũng sẽ đến
đây. Chỗ này rộng rãi vừa vặn luôn ạ”
..