“Rèm cửa là cái tấm vải treo trước cửa sổ để che nắng ấy thím” Thẩm Nam Sơ
giải thích xong, thím Hoa Lan hiểu ngay: “À, thế thì khác gì cái ga trải giường nhà
thím đâu! Đơn giản”
Thẩm Nam Sơ sững sờ. Cô có thể rút lại lời nhờ vả vừa rồi không? Nhìn vẻ hào
hứng của thím Hoa Lan, chắc là không rồi. Thôi được!
“Thím đợi cháu chút” Đồ mua ở Cung Tiêu Xã hôm nay đều chất trong phòng
Thẩm Nam Sơ. Vì hiện tại chỉ có phòng cô là có khóa. Cô vào phòng, lấy ra một
súc vải bông, giấy và bút.
Ra ngoài, cô dúi súc vải vào lòng thím Hoa Lan: “Thím nhìn hình vẽ cháu đưa mà
làm nhé” Thẩm Nam Sơ vẽ không đẹp lắm, nhưng phác thảo cái rèm cửa thì vẫn
dư sức. Vài nét bút đơn giản, mấy kiểu rèm cửa khác nhau hiện ra.
Thím Hoa Lan há hốc mồm: “Mẹ cha ơi, đúng là người thành phố các cháu biết
chơi thật. Có mỗi miếng vải che cửa sổ mà cũng vẽ ra được lắm kiểu thế này” Bà
được mở rộng tầm mắt. Nhưng may vá là nghề của bà, có bản vẽ rồi thì lo gì
không làm được? “Bé Sơ yên tâm, rèm cửa cứ để thím lo, đảm bảo cháu hài
lòng” Nói xong bà ôm vải và bản vẽ chạy biến.
Nhìn dáng vẻ tự tin của thím Hoa Lan, Thẩm Nam Sơ nuốt lời định nói vào trong.
Thôi, chắc không sao đâu. Phải có niềm tin vào thím Hoa Lan chứ.
..
Đêm khuya. Thôn Vương Gia chìm vào giấc ngủ. Chỉ còn tiếng ếch nhái và côn
trùng kêu râm ran. Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt ngủ say của Thẩm Nam Sơ,
đẹp tựa tranh vẽ.
Đột nhiên, hàng mi dài khẽ rung động. Giây tiếp theo, Thẩm Nam Sơ mở mắt.
Trong đôi mắt đẹp thoáng hiện vẻ bực bội. Nửa đêm nửa hôm cứ có kẻ không có
mắt thích đến thăm cô. Bất đắc dĩ thật. Tại cô đẹp quá hay sao mà có gai rồi
người ta vẫn muốn hái?
Thẩm Nam Sơ xuống giường, khởi động tay chân, định ra đại chiến 800 hiệp với
tên trộm. Vừa mở cửa, cô đứng hình.
Dưới ánh trăng, một con chó trắng toàn thân nằm rạp trong sân, móng vuốt đang
cào yếu ớt vào đống gỗ vụn. Tiếng động vừa rồi chính là do nó gây ra.
“Ký chủ, con chó này bị thương nặng, sắp chết rồi” Tiếng hệ thống vang lên.
roi/chuong-33-bay-gio-vua-kheo-lay-ra-cho-cho-anhtml]
Con chó trắng thấy Thẩm Nam Sơ, nhe răng gầm gừ nhưng rồi lại yếu ớt ngã
xuống. Con chó này không vô duyên vô cớ đến đây, trừ khi nó quen thuộc nơi
này. Thẩm Nam Sơ chợt nghĩ, hay là chó của chủ cũ ngôi nhà? Nếu vậy thì tin
đồn ngôi nhà có ma cũng dễ hiểu.
Nếu là thú cưng của chủ cũ, cô có thể chôn cất nó tử tế. Khoan đã, không đúng.
Thẩm Nam Sơ nhìn chằm chằm vào bụng con chó. Bụng nó phồng to. Nó đang
mang thai?
Con chó trắng nằm bất động. Ngay lúc Thẩm Nam Sơ tưởng nó chết cả mẹ lẫn
con thì nó giãy giụa kịch liệt. “Ư ử” Kèm theo tiếng kêu thê lương, đầu con chó
trắng gục xuống đất, đôi mắt đen dần mất đi ánh sáng. Cái bụng phồng to xẹp
xuống.
Đẻ rồi? Thẩm Nam Sơ lại gần, thấy một chú chó con ướt nhẹp màu đen đang
nằm cạnh chó mẹ. Mềm nhũn, tròn vo như cục than đen! Mắt nó chưa mở, tai cụp
xuống, bốn chân ngắn tũn co lại, cái mũi khụt khịt tìm sữa. Trông ngốc nghếch
đáng yêu muốn xỉu.
Chó mẹ chết, để lại chó con cho cô? Thẩm Nam Sơ nhíu mày. Cô không biết
nuôi chó. Nhưng cô không nuôi thì trong thôn này ai nuôi nổi? Làm sao bây giờ?
Đang lúc rối rắm, chân cô cảm thấy một sự mềm mại. Chú chó con đen sì này thế
mà lại bò đến dụi vào chân cô, y hệt cục than nhỏ. Cái này nuôi lớn lên chắc
giống con Hắc Hùng Tinh trộm áo cà sa quá? Tự nhiên chọc trúng điểm yếu lòng
mềm của Thẩm Nam Sơ. Cô ngồi xuống xoa đầu nó. Cục than nhỏ cảm nhận
được hơi ấm, dụi dụi thoải mái.
Thôi được rồi! Vừa khéo đang thiếu lính gác cửa. “Nhóc con, từ nay mày tên là
Than Nắm nhé! Đi theo chị, đảm bảo ăn sung mặc sướng, không lo đói khát”
Than Nắm như hiểu tiếng người, càng dụi mạnh vào lòng bàn tay cô. Thẩm Nam
Sơ bế nó vào nhà, lấy hai cái áo cũ làm ổ tạm. Than Nắm nằm yên một tí rồi lại
cựa quậy. Thẩm Nam Sơ ấn nó xuống, hai giây sau nó lại ngọ nguậy. Ấn xuống,
lại ngọ nguậy.
Hệ thống nhìn không nổi nữa: “Ký chủ, chó con mới sinh chắc là đói rồi” Đói?
Chó mẹ chết rồi, lấy đâu ra sữa? Thẩm Nam Sơ đơ người.
Hệ thống: “Giao diện đổi đồ có sữa bột, đang giảm giá còn 88 điểm thôi” Thẩm
Nam Sơ: “Mi nhìn ta giống người sẽ bỏ ra 88 điểm chán ghét không?” Hệ thống:
“Dựa trên dữ liệu thì. có” Thẩm Nam Sơ cười đểu: “Đổi sữa bột á? Mơ đi cưng!”
Hệ thống: “Tại sao?” Thẩm Nam Sơ: “Điểm chán ghét phải dùng vào việc quan
trọng” Hệ thống: “Không ngờ cô lại là loại người thấy chết không cứu, chó con
đáng yêu thế mà nỡ để nó đói” Thẩm Nam Sơ: “” Cái hệ thống dở hơi này,
muốn đổi cái khác ghê.
Thẩm Nam Sơ lục lọi vali. Không đổi sữa bột vì cô có sẵn rồi. Phải cảm ơn nam
chính Bùi Chính Năm đã nhét hộp sữa bột vào hành lý của cô. Vốn dĩ cô định vứt
vì nguyên chủ đã uống dở, cô không thích dùng lại đồ người khác. Bây giờ vừa
khéo, lấy ra cho chó ăn.