Yên tĩnh. Ngoài sự yên tĩnh ra thì vẫn là yên tĩnh. Tất cả mọi người đều nhìn
người phụ nữ xinh đẹp đứng giữa sân. Và cả một hàng đàn ông lực lưỡng đang
quỳ rạp dưới chân cô.
Hùng Lỗi nuốt nước miếng đánh ực một cái: “Đại đội trưởng, đây là chị dâu đấy
hả?” Triệu Cường dụi dụi mắt: “Mẹ ơi, một mình cân năm” Trần Khải hoàn hồn:
“Chị dâu đúng là chị dâu, không hổ danh” Tôn Học Lâm nhìn Bùi Chính Năm đầy
đồng cảm: “Đại đội trưởng, anh vất vả rồi”
“Anh đến muộn rồi” Thẩm Nam Sơ nói câu này với ai? Hùng Lỗi và ba người kia
vội vàng dạt sang hai bên, để Bùi Chính Năm trơ trọi ở giữa.
Bùi Chính Năm đứng nghiêm, giọng điệu trịnh trọng: “Hôm nay xe hỏng giữa
đường làm chậm trễ thời gian, là lỗi của anh. Ở đơn vị đi muộn phải viết kiểm
điểm, ở nhà cũng thế. Lát nữa về anh viết ngay”
Nói xong, ánh mắt Bùi Chính Năm hiện lên vẻ đau lòng và áy náy: “Xin lỗi, để em
vất vả rồi”
“Ừm” Thẩm Nam Sơ hừ nhẹ. May mà cô múa que cời lò điêu luyện đấy nhé! Chứ
vào tay người khác thì chưa chắc đã chặn được đám này.
Bùi Chính Năm lén lút tiến lại gần Thẩm Nam Sơ, hạ giọng: “Em muốn cái gì? Lần
sau về anh mang cho” Thẩm Nam Sơ liếc anh một cái đầy ẩn ý: “Miễn không phải
lương khô là được” Bùi Chính Năm cứng người, cảm thấy đỉnh đầu như có mưa
to gió lớn trút xuống.
..
“Đầu, ngẩng lên” Thẩm Nam Sơ vừa liếc mắt, Vương Kiến Thiết run bắn, vội
vàng ngẩng mặt lên. Cầm que cời lò trong tay, cô chọc chọc vào mặt hắn, vẽ nốt
đôi mắt cho con rùa đen. Thẩm Nam Sơ hài lòng thu que lại. Năm con rùa đen,
cuối cùng cũng đủ bộ, đẹp thật. Cô ngáp một cái duyên dáng. Giờ này làm khó bà
mẹ bầu bí quá.
“Phần còn lại giao cho các anh đấy. À đúng rồi, bọn chúng chuyển rương từ cái
giếng cạn lên đấy” Bùi Chính Năm gật đầu, ánh mắt đau xót: “Em về ngủ trước đi,
còn lại để anh lo” “Vâng”
Cơ thể này vẫn yếu quá, mới vận động tí chút đã thấy mệt. Thẩm Nam Sơ gật đầu
chào nhóm Hùng Lỗi rồi đi về nhà. Thẩm Nam Sơ vừa đi khuất, gương mặt Bùi
Chính Năm lập tức trở nên sắt đá. “Hùng Lỗi, Triệu Cường, Trần Khải, trói gô 5
tên này lại, canh chừng cẩn mật. Tôn Học Lâm, cậu theo tôi xuống giếng kiểm
tra”
..
Sáng hôm sau. Thẩm Nam Sơ vừa tỉnh dậy đã thấy trưởng thôn Vương Kiến
Quốc mặt mày ủ dột ngồi hút thuốc trong sân nhà mình. Thấy cô, ông như thấy
cứu tinh. “Bé Sơ à, cháu bảo chuyện này phải làm sao bây giờ?” “Chuyện tối qua
ạ?” Thẩm Nam Sơ kéo ghế ngồi đối diện ông. “Đúng thế!”
Chuyện động trời tối qua, Vương Kiến Quốc ngủ say như chết nên chẳng biết
gì. Sáng sớm tinh mơ dân làng chạy đến báo tin ông mới hay. Nghe Bùi Chính
Năm kể lại đầu đuôi, ông cảm thấy trời sập xuống. Thôn Vương Gia của ông thế
mà lại chứa chấp một ổ đặc vụ, ngay dưới mí mắt ông. Tổn thọ mất thôi! Danh dự
trăm năm của thôn Vương Gia thế là đi tong. Haizz ~~~ Nghĩ đến thôi Vương Kiến
Quốc đã thấy bạc thêm mớ tóc.
roi/chuong-78-anh-den-muon-roihtml]
“Đại nghĩa diệt thân (vì nghĩa lớn mà diệt trừ người thân), thế là xong thôi mà?”
Thẩm Nam Sơ còn tưởng chuyện gì to tát. Có tí chuyện hạt vừng hạt đậu.
“Đặc vụ gian xảo như thế, dân thường chúng ta mà bắt được thì đúng là mồ mả tổ
tiên bốc khói xanh (phúc lớn) rồi” Vương Kiến Quốc cảm thán. “” “Con bé này,
chẳng phải cháu phát hiện ra đặc vụ sao?” “Khụ khụ khụ,” Thẩm Nam Sơ che
miệng ho khan, “Cháu thông minh thế này là trường hợp đặc biệt ạ”
Vương Kiến Quốc chấp nhận lời giải thích này. “Trưởng thôn, việc cần làm nhất
bây giờ là chủ động phối hợp với quân đội điều tra, huy động toàn bộ lực lượng
của thôn Vương Gia. Ví dụ như Vương Kiến Thiết từ nhỏ đã làm những gì? Bố mẹ
hắn ngày thường sống thế nào? Vợ hắn hay qua lại với ai?”
Vương Kiến Quốc đứng phắt dậy. “Bé Sơ, cháu nói chí phải. Chú cuống quá nên
quên mất. Chú đi làm ngay đây. Tiện thể huy động bà con tìm vàng luôn” Thẩm
Nam Sơ dỏng tai lên: “Tìm vàng gì ạ?” “Tên Vương Kiến Thiết không biết giấu
bao nhiêu là vàng thỏi đi đâu mất. Chồng cháu đang bận tìm đấy!”
Vương Kiến Quốc vừa đi vừa giải thích. Nhìn bóng lưng ông khuất dần, Thẩm
Nam Sơ nở nụ cười. Vàng đang nằm ngoan ngoãn trong không gian hệ thống của
cô, tìm thấy được mới là lạ!
Cả ngày hôm đó, Thẩm Nam Sơ ngồi trên sân thượng tầng hai, ăn ngon hóng gió
mát, sướng như tiên. Mãi đến khi mặt trời ngả về tây, ngoài cổng vang lên tiếng
Vương Kiến Quốc và thím Hoa Lan. Vương Kiến Quốc xách con gà, thím Hoa Lan
xách rổ trứng và rau xanh.
“Chú thím, hai người đi đâu thế ạ?” Thẩm Nam Sơ tò mò nhoài người qua lan can
hỏi. “Bé Sơ!” Thím Hoa Lan vui vẻ gọi. “Tối nay nhà cháu đãi cơm lãnh đạo trên
thành phố và đồng đội của chồng cháu. Chú thím sang nấu cơm trước” Vốn dĩ
Vương Kiến Quốc định mời về nhà mình ăn, nhưng tính đi tính lại, mang đồ sang
nhà họ Bùi làm vẫn tiện hơn.
Tối nay ăn gà? Lại là thím Hoa Lan nấu? Thẩm Nam Sơ bật dậy, ăn nốt miếng
kem cuối cùng rồi chạy xuống lầu. Hiếm khi thím Hoa Lan ra tay, phải làm thêm
mấy món nữa mới bõ.
“Mẹ, bà, mọi người với thím Hoa Lan cứ nấu cơm trước nhé. Con ra sông câu hai
con cá về cải thiện” Thẩm Nam Sơ hào hứng. Bùi Vân Tịch và Bùi Vân Chu cũng
hùa theo: “Chị dâu, em đi với” “Em cũng đi”
Ba người cầm cần câu làm tạm, hùng dũng tiến ra con sông nhỏ cạnh nhà.
Nhoáng cái đã mất hút. Thím Hoa Lan còn chưa kịp mở miệng cản. “Cá dưới sông
bị lũ khỉ con (trẻ con trong làng) bắt hết rồi còn đâu. Để tôi đi gọi chúng nó về” Bà
nội Bùi xua tay: “Thôi thôi, cứ để chúng nó chơi. Đỡ làm phiền chúng ta nói
chuyện” “Cũng được” Thím Hoa Lan dừng bước. Ba người phụ nữ vừa nhặt rau
vừa rôm rả chuyện trò trong bếp.
..
Bờ sông. Thẩm Nam Sơ đi thẳng đến khúc sông uốn lượn, chỗ này cá thường tụ
tập nhiều. “Chú Tư, chú đào ít giun ở chỗ kia làm mồi nhé” Cô chỉ vào bụi cỏ rậm
rạp. Bùi Vân Chu tung tăng chạy đi.
Bùi Vân Tịch đứng cạnh Thẩm Nam Sơ hỏi: “Chị dâu, trước đây chị câu cá bao
giờ chưa?” “Thấy người khác câu rồi” Thẩm Nam Sơ nhớ lại các bước câu cá.
Chuyện nhỏ, sao làm khó được cô gái thông minh như cô. Bùi Vân Tịch hơi lo
lắng: “Liệu chúng ta có không câu được con nào không?” “Đương nhiên là không
thể. Em không tin chị à?” Thẩm Nam Sơ tự tin tràn đầy. Bùi Vân Tịch gật đầu. Chị
dâu hai lợi hại lắm. Chị ấy bảo câu được là chắc chắn câu được.
..