Cái anh Lực kia không biết có phải có quan hệ trong xưởng thịt hay hợp tác với
người nuôi heo không, mà thịt hôm sau mang đến cho họ quả thực rất ngon.
Hai cân mỡ lá tổng cộng 4 đồng, đắt gấp đôi thịt nạc. Nếu không phải Từ Đông
Thăng nhanh tay lẹ mắt thì đúng là không tranh nổi với mấy bà cô trung niên.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Lâm Tuệ cũng thực sự vui mừng, xào rau mà không có mỡ thì chán chết đi
được.
Cô vừa cất thịt vào tủ thì Bố Từ Mẹ Từ sang tới nơi, đúng là có cảm giác làm trộm
ngay trong nhà mình.
Vợ chồng thằng ba cứ ngơ ngác nhìn Mẹ Từ, làm bà chột dạ: “Chúng mày làm gì
mà nhìn tao thế?”
Hai người đồng loạt lắc đầu: “Không có gì ạ, bố mẹ vất vả quá”
Mẹ Từ tức ngực, hai vợ chồng nhà này chắc chắn đã làm chuyện gì mờ ám!
Bố Từ không để bị dắt mũi, đi thẳng ra sân sau, vạch sẵn vị trí và kích thước
chuồng gà, ngoài ra còn phải chuẩn bị một gian riêng cho thỏ.
Để phòng chuột và thỏ đào hang, chuồng gà và chuồng thỏ đều phải xây cao hơn
mặt đất một chút.
Sau núi thôn Hướng Dương có một rừng tre, Bố Từ khoanh một khoảnh ở đó, tre
mọc ra đó coi như của nhà ông.
Làm được nửa buổi, Bố Từ suýt bị thằng ba chọc cho tức chết. Cầm cái rựa
chặt tre mà suýt chặt vào tay, bảo bê gỗ thì kêu không bê nổi!
Cuối cùng vẫn là Mẹ Từ phải qua phụ một tay, đày hắn đi nhặt đá nhặt củi với
Lâm Tuệ.
Lâm Tuệ cảm thấy bố mẹ chồng thật sự nhọc lòng hết mức. Cô nghĩ ngợi, bèn cắt
một miếng thịt nạc, băm nhỏ nấu cháo, thêm chút rau xanh vào.
Nước cháo sánh đặc, thịt ninh mềm tan, hòa quyện hoàn toàn vào gạo tẻ, thơm
nức mũi.
Lâm Tuệ nấu một nồi to, biết sức ăn của mọi người, thấy bố mẹ chồng ăn hai bát
xong tiếc không dám ăn nữa, cô bưng cả nồi ra, múc từng muôi đầy vào bát ông
bà.
Bữa trưa hôm nay ba người ăn đến thỏa mãn.
Mẹ Từ xót ruột, lải nhải vài câu chuyện họ tiêu tiền hoang phí. Nhưng mùi thơm
vẫn còn trong miệng, bà không thể nói là cháo không ngon được.
Cũng may cháo thịt băm này nấu rất dôi, tốn không nhiều thịt lắm.
Bà không ngờ, tối hôm đó sau khi ông bà về, Lâm Tuệ liền bắt đầu rán mỡ heo.
Cái mùi thơm này bá đạo hơn cháo thịt nạc nhiều, cứ xộc thẳng vào mũi người ta.
Lần này người nhà anh hai Từ đều ngửi thấy, không cần ra góc tường cũng biết
hàng xóm đang làm món gì dính đến thịt.
Đừng nói trẻ con thèm nhỏ dãi, đến người lớn cũng không chịu nổi.
Nhưng không phải lễ tết, lại chẳng có việc đồng áng gì, ai nỡ bỏ tiền ra mua thịt
ăn.
Cái mùi mỡ heo nồng nàn ấy cứ lảng vảng mãi không tan, chị dâu hai trước khi
ngủ còn thì thầm với chồng: “Anh bảo có phải bố mẹ lén trợ cấp cho nhà chú Ba
không?”
Từ Diệu Tổ mơ màng đáp: “Không thể nào, bố mẹ công bằng nhất, không làm
chuyện đó đâu”
Chị dâu hai bĩu môi, hồi bà nội còn sống ngày nào cũng cho chú Ba ăn mảnh,
không biết đã để lại cho chú ấy bao nhiêu tiền riêng.
“Mấy hôm nay nhà mình với nhà anh cả cũng đang làm chuồng gà, có thấy bố mẹ
qua giúp tí nào đâu, còn bảo không thiên vị. Nếu bố mẹ ngầm cho tiền, anh biết
được chắc?”
“Đông Tử có biết làm mấy việc này đâu, chẳng lẽ để một mình em dâu làm à? Ơ
hay cái mụ này sao phiền thế, có để cho người ta ngủ không?”
Chị dâu hai nghẹn họng, nghe tiếng chồng ngáy, tức tối quay lưng ngủ.
Hừ, mai chị ta phải nói chuyện với chị dâu cả mới được, dựa vào đâu mà chỉ giúp
nhà chú Ba không giúp nhà bọn họ!
Chuồng gà làm xong vào sáng hôm sau, Lâm Tuệ dùng tóp mỡ trộn cải trắng, làm
hai mươi cái bánh bao to. Mang sang biếu nhà anh cả anh hai mỗi nhà hai cái,
chặn miệng họ lại.
Mỗi người một cái là không thể nào, địa chủ tư bản mới tặng kiểu đấy. Để họ lấy
dao cắt ra chia nhau, cho trẻ con nếm hai miếng đỡ thèm là được.
Lúc Từ Đông Thăng sang nhà cũ, hai ông bà đang ăn cơm, trên bàn chỉ có bát
cháo khoai lang và dưa muối.
Hắn đặt hai cái bánh bao lên bàn: “Bố mẹ vất vả giúp làm việc, đây là bánh bao A
Tuệ tự làm, mời bố mẹ nếm thử”
Ném lại hai câu, hắn bôi mỡ vào chân chạy biến, sợ chậm chút nữa lại bị nghe ca
cải lương.
vat/chuong-21-coc-ghe-doi-an-thit-thien-ngahtml]
Mẹ Từ đúng là tức điên: “Ông nhìn xem ông nhìn xem, trước mặt chúng ta thì
vâng vâng dạ dạ, quay đầu đi cái là lại lãng phí tiền!”
Bố Từ cầm lấy cái bánh bao trắng bóc, cắn một miếng, mỡ thơm ngập miệng:
“Ưm, mau ăn đi, có tóp mỡ đấy!”
“Còn cho cả tóp mỡ?!” Mẹ Từ tức đến no cả bụng.
“Làm thì cũng làm rồi, bà không ăn thì đưa tôi”
Mẹ Từ lườm ông một cái, nằm mơ đi. Bà cầm bánh bao lên, khẽ cắn một miếng,
chậm rãi nhai.
Ngon thật đấy!
Chỗ họ ít trồng lúa mì, bột mì còn đắt hơn ngô và kê hai hào.
“Không nói cái khác, tay nghề vợ thằng ba đúng là không tồi. Cháo thịt nạc hôm
qua cũng ngon”
“Có thịt thì làm cái gì mà chẳng ngon? Cứ đà này, sau này con cái chúng nó uống
gió Tây Bắc mà sống à? Có bố mẹ không đáng tin cậy như thế, con cái sau này
lấy gì cưới vợ gả chồng?”
Mẹ Từ bực mình, hóa ra chỉ có mình bà lo bò trắng răng à?
“Dù sao hai thân già này còn làm được, tích cóp thêm chút tiền cho lũ trẻ vậy”
Bố Từ ăn xong bánh bao, chép miệng.
Mẹ Từ ngạc nhiên liếc ông, ông già này tính xa thế cơ à?
Lâm Tuệ không biết bố mẹ chồng đã lo đến chuyện tương lai 20 năm sau của đứa
con còn chưa thành hình của cô.
Cô ăn một cái bánh bao với cháo trắng là đủ. Từ Đông Thăng quất ba cái bánh
bao, hai bát cháo trắng mới lưng lửng bụng.
Hắn quẹt mồm, lại định ra ngoài. Lâu không đánh bài, chắc lại ngứa tay rồi.
Lâm Tuệ mặc kệ hắn, trong túi hắn xưa nay chỉ có hai xu lẻ.
Chờ hắn đi rồi, Lâm Tuệ ngồi dưới mái hiên tiếp tục may áo.
Cổng viện không đóng, Lâm Tuệ liếc mắt thấy có gã đàn ông đứng ở cửa.
Cô ngẩng đầu nhìn, theo bản năng siết chặt tay, mũi kim đâm vào đầu ngón tay,
đau nhói.
Cô đã gặp gã đàn ông này trong mơ, tên là Chốc Tam, gã góa vợ, vợ gã bị gã
đánh chết sau khi say rượu, trong nhà còn hai ông bà già nuôi báo cô. Suốt
ngày chơi bời lêu lổng, trộm cắp vặt, thanh danh còn tệ hơn Từ Đông Thăng gấp
bội.
Hai ông bà già nhà gã lại chẳng nói lý lẽ, ba cô con gái đầu đều bán đi hết, chỉ
cưng chiều mỗi mầm độc đinh này. Con trai phạm tội là gào khóc ăn vạ một trận,
người có lý cũng chẳng dám truy cứu.
Hồi trước nhà mẹ đẻ cô vợ bị đánh chết kéo đến đòi công đạo, náo loạn một
hồi cuối cùng lại phải trả lại hết tiền sính lễ.
Cũng vì thế mà chẳng ai muốn đẩy con gái vào cái hố lửa này nữa.
Sau khi Từ Đông Thăng xảy ra chuyện, Chốc Tam cứ lảng vảng trước cửa nhà cô.
Lúc cô ôm con luôn cảm nhận được ánh mắt dâm tà của gã dán vào ngực mình,
hận không thể xây ngay bức tường chắn gã lại.
Kẻ này ghê tởm đến cực điểm, thế mà còn vọng tưởng muốn cô tái giá với gã. Nói
cái gì mà trai góa vợ xứng với gái góa chồng là thiên kinh địa nghĩa, chọc Mẹ Từ
tức đến mức dẫn hai con trai đến tận cửa đánh cho một trận gã mới thu liễm
chút ít.
Nhưng gã vẫn thường xuyên tới tìm mắng, càng mắng gã càng sướng. Đúng là
hợp với cái tên của gã, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Cũng tại gã mà thanh danh Lâm Tuệ trong thôn bị ảnh hưởng, đám đàn ông rỗi
việc cứ hay lấy cô ra đùa cợt, cuộc sống có lúc trở nên vô cùng khó khăn.
Lâm Tuệ rũ mắt, rút kim ra khỏi ngón tay, giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống đất.
“Em dâu, nhà em có phải đang ăn thịt không? Anh đứng ngoài ngửi thấy mùi thơm
phức”
Chốc Tam cười nham nhở, lộ ra hàm răng vàng khè đen sì, tóc bết từng mảng dầu
mỡ.
Lâm Tuệ chán ghét liếc nhìn, gã này chuyên canh lúc đàn ông trong nhà đi vắng
mới mò tới.
“Thím Ba, bọn cháu đến xem thỏ!”
Từ Quyên Quyên, Từ Tú Tú dẫn theo cái đuôi nhỏ Từ Quốc Siêu chạy tới.
Mấy đứa trẻ vào cửa xong liền thuận tay đóng cổng lại.
“Phì!” Chốc Tam nhổ toẹt bãi nước bọt, lững thững bỏ đi.