“Đẹp không?”
Lâm Tuệ chỉ vào rèm cửa, màn gió, ga trải giường, vỏ gối, vỏ chăn, hỏi Từ Đông
Thăng.
Nhìn một thứ thì thấy đẹp, nhìn hai thứ thấy chỉnh tề, nhìn đến thứ ba thì thấy tạm
được, chứ nhìn cả đống thế này, mắt Từ Đông Thăng hoa cả lên, nhìn cái gì cũng
thấy bóng chồng.
Lâm Tuệ hừ một tiếng, chỉ vào cái váy hoa trên người An An hỏi hắn: “Cái váy kia
đẹp không?”
An An không chỉ mặc váy hoa, trên đầu còn cài hai cái nụ hoa, cười lên trông như
tiên nữ nhỏ.
Từ Đông Thăng bế thốc con bé lên, cọ cọ má: “Đẹp đẹp, con gái bố có bao giờ
xấu đâu?”
Lâm Tuệ hung hăng vỗ mấy cái vào lưng hắn, sau đó đi vào bếp bận rộn.
Từ Đông Thăng đau đến nhăn nhó mặt mày, đặt con xuống.
“Mấy đứa cầm bưởi đi tìm ông nội, bảo ông làm đèn lồng cho”
“Bố không biết làm ạ? Bố nhà người khác đều biết làm mà” An An hỏi.
Hình tượng cao lớn của Từ Đông Thăng sụp đổ cái rầm, hắn nhét cho mỗi đứa
một quả bưởi to: “Ông nội làm đẹp hơn nhiều, mau qua đó đi”
“Vâng ạ”
Ba anh em ôm bưởi trong lòng, dẫn theo đàn chó con tung tăng chạy đi chơi.
Hắn xắn tay áo, qua giúp vợ rửa nồi rửa rau.
Trung thu năm nay cả nhà đều về nhà cũ ăn cơm.
Hôm nay Lâm Tuệ làm món cá rán và canh đầu cá nấu đậu phụ, tốn hơi nhiều thời
gian.
Cô và Từ Đông Thăng mỗi người bưng một chậu lớn, lúc đến nơi thì nhà cũ đã ồn
ào náo nhiệt.
Mấy người hàng xóm vây quanh cửa, vỏ hạt dưa cắn đầy đất.
Thấy họ bưng thịt thơm phức tới, ai nấy đều nuốt nước miếng.
Từ Đông Thăng mở miệng mời: “Các chú, các thím, ở lại ăn cơm luôn đi ạ”
“Thôi thôi, nhà tôi cũng đến giờ cơm rồi, về trước đây”
“Nhà tôi cũng thế, về nhé”
“Vẫn là vợ chồng già nhà lão Từ có phúc, ba anh em đều hiếu thuận, tranh nhau
báo hiếu”
Đợi mọi người đi hết, Lâm Tuệ mới thấy một chiếc đài radio mới tinh đặt trên ghế,
anh Cả anh Hai đang nghiên cứu nút vặn dò đài.
Cha Từ mẹ Từ đứng một bên, miệng cười không khép lại được.
“Nghe Mai Lan Phương đi”
Tiếng rè rè vang lên, một lúc sau, tiếng người trở nên rõ ràng.
“Nghe cái này, cái này!”
Các chị dâu đang bày bát đũa, Lâm Tuệ bưng thức ăn lên bàn, hỏi: “Cái này ở
đâu ra thế ạ?”
Chị dâu Cả cười tươi rói: “Cái này là hai nhà bọn chị hùn tiền mua biếu cha mẹ,
để hai ông bà già nghe cho đỡ buồn”
Vừa rồi được khen hồi lâu, lông mày chị dâu Hai cũng hất lên đầy tự hào.
Ngày thường người trong thôn cứ khen nhà chú Ba hiếu thuận, hai nhà anh chị
bên trên đều bị so sánh kém hơn, lần này cuối cùng cũng thấy được lòng hiếu
thảo của họ! Cũng để hai nhà họ nở mày nở mặt một lần chứ.
Từ Đông Thăng kéo cha già sang một bên, móc chiếc nhẫn vàng từ trong túi ra,
hất cằm: “Mau đi, nhân lúc mẹ đang vui, làm cho bà ấy vui thêm chút nữa”
Cha Từ nhận lấy chiếc nhẫn, nuốt nước miếng, nụ cười trên khóe miệng cứng đờ,
có chút căng thẳng.
Ông cũng liều, đi tới, trực tiếp nắm lấy tay bà vợ già, đeo thẳng vào ngón tay.
“Cái gì thế?” Mẹ Từ còn chưa kịp phản ứng, trên tay đã đeo một chiếc nhẫn vàng.
Cha Từ hắng giọng: “Bà gả cho tôi cũng sắp 40 năm rồi, lúc cưới chẳng có sính lễ
gì, giờ bổ sung cho bà”
vat/chuong-274-do-long-hieu-thaohtml]
Anh Cả anh Hai ở bên cạnh trợn tròn mắt: “Cha cũng mua nhẫn vàng ạ!”
“Nhẫn vàng gì cơ?” Hai bà chị dâu cũng vội chạy tới, nhìn thấy liền cười khen,
“Sáng lấp lánh đẹp thật đấy!”
Từ Đông Thăng nhắc nhở: “Mẹ, mẹ đừng ngẩn ra thế, đeo cho cha nữa đi!”
Sống mũi cay cay, mình đã thành bà lão rồi, tay đầy vết chai, nhăn nheo dúm dó
chẳng đẹp bằng năm xưa.
Mẹ Từ đỏ hoe mắt, cầm lấy chiếc nhẫn vàng trong tay ông lão, đeo cho ông, kích
cỡ vừa vặn.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Cha Từ nhún vai, có chút không tự nhiên: “Khóc lóc cái gì, xấu à?”
Bà nín khóc mỉm cười, xòe hai bàn tay ra ngắm nghía, sờ tới sờ lui: “Vàng rực rỡ,
đắt thế này, sao mà xấu được?”
“Hôm nào cha mẹ tranh thủ lên thị trấn chụp lại một tấm ảnh cưới đi, ảnh màu ấy,
rửa một tấm thật to treo ở nhà chính”
“Tết sang năm chúng con mời thợ ảnh về tận nhà chụp ảnh đại gia đình”
“Ý kiến hay đấy!”
Hai chị dâu nắm tay nhau, lúc này lại thân thiết như chị em ruột, hiềm khích trước
kia đều biến mất.
“Chúng ta lấy vải bông A Tuệ mang về may bộ quần áo mới, tôi thấy người trên thị
trấn mùa đông cũng mặc váy dày đấy”
“Vậy chúng ta qua mượn máy khâu nhà A Tuệ may nhé”
Lâm Tuệ cười đồng ý: “Được ạ, các chị cứ qua dùng”
Buổi tối mọi người ai về nhà nấy, mẹ Từ gọi Từ Đông Thăng vào phòng, một lát
sau liền đi ra.
“Về đi”
“Hai đứa đi chậm thôi, cẩn thận ngã”
Ba đứa nhỏ mỗi đứa cầm một cái que, đầu que buộc dây thép nhỏ, đèn lồng vỏ
bưởi đối với chúng hơi nặng, chỉ có thể dùng hai tay cùng xách.
Cha Từ không biết chữ, chỉ dùng dao khắc hình mặt trời, ngôi sao, mặt trăng lên
vỏ bưởi.
Ánh trăng mát lạnh, Lâm Tuệ nhìn đèn lồng vỏ bưởi của bọn trẻ lúc sáng lúc tối,
ngọn nến được thắp lên, hắt ra ánh sáng mang những hình thù khác nhau, còn có
đốm lửa bay múa đầy trời cùng tiếng ếch kêu râm ran, tâm trạng cô rất tốt.
“Mẹ gọi anh vào làm gì thế?”
“Không có gì, bà trả tiền nhẫn vàng cho anh”
Từ Đông Thăng cười ha hả: “Mẹ bảo không cần nghĩ cũng biết cha đi vay tiền bọn
mình. Bao nhiêu năm nay, chỗ cha giấu quỹ đen vẫn chẳng thay đổi, dưới bài vị,
lót giày, trên xà nhà, có mấy hào bà ấy đều biết rõ”
“Cha thấy mất mặt, giận dỗi ôm cái đài radio đi tìm bạn già chém gió rồi”
Lâm Tuệ buồn cười, người già càng già càng thú vị.
Hai người cười nói vui vẻ, đột nhiên thấy một người quen đeo tay nải đi ngang
qua.
Chạm mắt nhau, đối phương dường như rất chột dạ, cúi đầu lặng lẽ đi mất.
Lâm Tuệ quay đầu nhìn bóng lưng người đó: “Hơi lạ”
“Lạ chỗ nào?” Từ Đông Thăng cũng quay đầu nhìn, nhưng chẳng nhận ra gì.
Hắn chỉ có một cảm giác: “Hình như xấu đi một chút, mặt mọc nám, người cũng
béo ra”
Lâm Tuệ nhìn hắn, có chút cạn lời, tiếp tục đi về nhà.
“Cô ấy gả đi cũng làm việc không ngơi tay, việc đồng áng, việc vặt trong nhà đều
do cô ấy lo, phụ nữ quá vất vả, chắc chắn sẽ già nhanh”
Vừa dứt lời, Lâm Tuệ đột nhiên cảm thấy má mình bị véo một cái.
Từ Đông Thăng cảm nhận xúc cảm mịn màng, “Ừm” một tiếng, trong mắt mang ý
cười: “Xem anh nuôi em tốt chưa này, như cô gái 18 tuổi ấy”
“Chuyện nhà mình chẳng cần em phải vất vả động tay, đợi con gái lớn lên đi cùng
em ra phố, không khéo người ta còn tưởng nhầm là hai chị em”
Bị hắn cắt ngang như vậy, Lâm Tuệ quên béng mình vừa định nói gì.