Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 276: Đã là trẻ con năm tuổi rồi



“Cục cưng, thổi tắt nến đi con”

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

“Không chịu đâu, con muốn ngủ cùng nến cơ” An An đột ngột xoay người, đèn

lồng trên tay lắc lư, suýt nữa thì tắt.

Thường Thường và Khang Khang cũng gật đầu: “Bọn con muốn ngủ cùng đèn

lồng”

“Vậy tối nay mấy đứa ra sân ngủ với chó đi” Lâm Tuệ đi đun nước tắm, để mặc

ông chồng kiên nhẫn giải thích với đám con.

“Các con ngủ cùng đèn lồng, cả cái nhà này sẽ bị thiêu rụi đấy”

“Tại sao lại thiêu nhà ạ?”

“Bởi vì trong đèn lồng của các con có nến đang cháy, gió thổi qua rất dễ bắt lửa”

Khang Khang không chịu bỏ cuộc: “Nhưng bây giờ cũng có gió mà, gió đang thổi,

cũng đâu có cháy đâu”

Cậu nhóc chu mỏ lên, thổi phù phù, nước bọt bắn cả ra ngoài.

Từ Đông Thăng chống nạnh: “Đó là vì ở bên ngoài không có đồ vật dễ cháy.

Nhưng các con muốn mang đèn lồng vào nhà, chăn màn đều dễ bắt lửa, chỉ một

đốm lửa nhỏ cũng thiêu rụi hết”

An An hỏi: “Tại sao chăn màn lại dễ bắt lửa ạ?”

Thường Thường xách đèn lồng đi vào trong phòng: “Thế con để đèn lồng ở góc

nhà, không mang lên giường là được chứ gì”

“Chậc!” Từ Đông Thăng nghiến răng, sải hai ba bước đuổi theo, giật lấy đèn lồng

trong tay Thường Thường, thổi tắt nến một hơi, rồi vứt đèn lồng xuống đất.

Hắn cũng làm y hệt với hai cái đèn lồng còn lại.

“Mai chơi tiếp, bây giờ cởi quần áo đi tắm ngay, chạy nhảy bao nhiêu nơi, người

toàn mồ hôi, hôi rình”

Hắn một tay kẹp một thằng con trai, An An thấy thế co giò chạy biến vào phòng,

còn đóng cửa “rầm” một cái.

Từ Đông Thăng hừ một tiếng, ôm con trai đi về phía bếp: “Con không chạy thoát

được đâu, lát nữa để mẹ vào bắt con”

Đám con trai tắm ở bếp, Lâm Tuệ xách thùng nước vào phòng tắm cho An An,

không ai trốn được cả.

Đợi trong phòng yên tĩnh, bọn trẻ ngủ say, Lâm Tuệ và Từ Đông Thăng vẫn sang

phòng ngủ khác.

Đã là trẻ con năm tuổi rồi, phải tự lập ngủ riêng, ai cũng không được khóc nhè.

Từ Đông Thăng thấy vợ lại bắt đầu tính sổ, trong lòng liền căng thẳng: “Làm gì

đấy? Lại muốn tiêu tiền à?”

“Ừm”

Lâm Tuệ thuận miệng đáp, bút trên tay vẫn viết lia lịa.

Cửa hàng trên thành phố vẫn chưa thu hồi vốn, hơn nữa hiện tại bán kem, mì ăn

liền, trừ đi chi phí nhân công đắt đỏ, lãi ròng mỗi tháng chưa đến 500 đồng.

Tiệm cơm ở huyện bán đồ ăn sáng kiếm được kha khá, thêm tủ lạnh vào, mỗi

tháng kiếm nhiều hơn trước mấy chục đồng. Cửa hàng quần áo thu nhập vẫn duy

trì ổn định, không có biến động lớn.

Mấy tháng nay, tiền trong tay họ tích cóp được gần 8000 đồng.

vat/chuong-276-da-la-tre-con-nam-tuoi-roihtml]

Từ Đông Thăng nhíu mày: “Nhà mình có thiếu gì đâu, còn mua cái gì nữa?”

“Mua băng vệ sinh”

Chỗ Lâm Tuệ để dành cho mình dùng trước kia đã hết rồi.

“Anh Cả anh Hai chắc không có tiền nhập cái này, cho nên chỉ có thể tự chúng ta

đi thôi”

Trước Trung thu, anh Cả anh Hai của Lâm Tuệ báo tin vui, họ đã mua được nhà,

vừa khéo lại là đối diện căn nhà cũ Hoàng Thục Hoa từng ở, là hàng xóm của hai

nhà kia, muốn cùng nhau bán nhà cũ đi đổi lấy nhà tập thể.

Lâm Tuệ đã hỏi Hoàng Thục Hoa, chủ nhà không có vấn đề gì, 800 đồng hai gian

phòng, khoảng hơn 50 mét vuông, rất đáng giá.

Anh Hai Lâm vốn còn đang nghĩ có nên giữ tiền lại để xem nhà tập thể không, bị

Lâm Tuệ khuyên can.

Ở nhà lầu nhìn thì oai, nhưng thật sự không bằng sân vườn nhỏ rộng rãi tự tại.

Từ Đông Thăng nghe nói muốn mua đồ dùng của phụ nữ, lông mày giãn ra:

“Chúng ta đi đâu mua? Chẳng lẽ lại đi Kinh Thị một chuyến nữa? Xa như vậy

không bõ công”

Lâm Tuệ đưa tờ báo cho hắn xem: “Đi Mân Tỉnh (Phúc Kiến). Ở đó mới thành lập

một công ty, có dây chuyền sản xuất, chỉ là giá hơi đắt, 9 hào một gói, trước kia

người ta mới bán 7 hào một gói”

“Bọn họ hiện tại mới thành lập, người mua không nhiều, anh cố gắng ép giá

xuống, chắc không thành vấn đề”

Từ Đông Thăng cũng không còn là gã ngốc cái gì cũng không hiểu như trước kia,

hắn nhanh chóng nắm bắt trọng điểm: “Bọn họ bán khó, chúng ta bán cũng chẳng

dễ dàng gì”

Lâm Tuệ hiểu, trước kia bán chạy chủ yếu là do hàng trong tay cô không nhiều.

Tới tới lui lui cũng chỉ có khách quen ghé mua.

Nhưng sau Tết Nguyên đán sang năm, băng vệ sinh được quảng cáo trên TV,

người biết đến sẽ ngày càng nhiều, bọn họ chiếm tiên cơ, khách đến cửa hàng sẽ

cảm thấy đồ trong tiệm đều là thứ tiên tiến nhất, tốt nhất.

“Làm ăn là như thế, phải mạo hiểm, nếu để người khác ăn thịt rồi mình mới lao

vào thì chỉ có nước uống canh cặn”

“Thứ này chỉ thấy ở thành phố lớn, huyện thành gần như không có. Chúng ta nếu

bán được, tiền chẳng phải đều vào túi chúng ta sao?”

Từ Đông Thăng không biết sự phát triển trong tương lai thay đổi nhanh đến mức

nào, hắn chỉ có thể tìm kiếm niềm tin từ lời nói của vợ.

Nhưng hiện tại hắn cũng không còn tiêu sái như trước, nói đi là đi, hắn còn có

“việc học trong người”.

“Mới khai giảng anh đã phải xin nghỉ rồi à?”

Nhắc đến chuyện này, Lâm Tuệ đặt bút xuống, leo lên giường, nằm bò lên người

hắn cười: “Còn chưa hỏi anh, khai giảng rồi, gặp các bạn học nhỏ của anh, có vui

không?”

Từ Đông Thăng ôm lấy cô, vùi đầu vào vai cô: “Haizz, đừng nhắc nữa, mất mặt

chết đi được, cái thằng nhãi ranh Từ Quốc Hoa bị đúp một năm, trước mặt mọi

người cứ gào to chú Ba, giờ cả lớp đều gọi anh là chú Ba”

Chú Ba anh cao quá, chú Ba anh có biết viết tên mình không, chú Ba anh có biết

tính toán không, chú Ba.

Phiền chết đi được!

Lâm Tuệ cười ngặt nghẽo: “Em nhắc anh nhé, nếu anh thi không qua, anh cũng

phải đúp đấy. Đừng để đến lúc con mình đi học rồi mà anh vẫn còn đang thi cử,

lúc đó cả trường đều gọi anh là bố ơi ha ha ha ha”

Cảnh tượng đó quả thực không dám tưởng tượng!

Từ Đông Thăng bịt miệng cô lại không cho nói lung tung nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.