Từ Đông Thăng thấy cô em dâu đứng ngẩn ra đó không nói gì, hơi lạ, bèn hỏi:
“Em dâu sao thế?”
Cẩu Tử cũng phát hiện vợ không ổn, kéo tay cô ấy thấy hơi lạnh: “Có phải mệt
quá không? Mau ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi”
Từ Đông Thăng thấy trong tiệm còn việc phải làm, liền rời đi trước.
Khi hắn đi Dương Thành chuyến tiếp theo, cuối cùng cũng mang về được một
chiếc Tivi màu 14 inch. Lúc hắn khiêng từ trên xe máy xuống, cả nhà đều kinh
ngạc.
“Nhà chú Ba mua TV!” Từ Quốc Hoa hét toáng lên.
“Thằng Ba, mày mua TV à?!” Chị dâu Hai đang ngồi khâu vá ở cửa, quăng luôn rổ
kim chỉ sang một bên chạy ra.
Trong nhà có thêm món đồ lớn, Lâm Tuệ cũng vui vẻ, chạy ra mở cửa giúp hắn.
Một đám người nhao nhao ồn ào đi theo phía sau.
“Mọi người tránh ra chút nào, đừng chắn đường”
Ba đứa nhỏ nhà họ còn chưa hiểu TV có tác dụng gì, thấy mọi người xúm lại xem,
cũng kéo ghế trèo lên bàn định sờ thử.
Lâm Tuệ vỗ mông chúng: “Không được nghịch ngợm, hỏng thì làm sao?”
Từ Quốc Hoa và mấy đứa anh chị cũng rụt tay về, không dám sờ mó lung tung.
Từ Đông Thăng cười: “Không đến mức dễ hỏng thế đâu, nhìn cái mông nó to
thế kia, có vỗ vài cái cũng chẳng sao”
“Cái gì không hỏng?”
Mẹ Từ xách một túi lạc rang sang, đám Khang Khang đều thích ăn lạc rang, ở nhà
ăn không hết, bà mang sang bảo Lâm Tuệ làm cho bọn trẻ ăn. Vừa bước vào cửa
đã nghe thấy tiếng ồn ào, không biết đang làm gì.
Bà lại gần, mắt trợn tròn: “Đây là TV á? Thằng Ba mày mới mua à?!”
Bà thuận tay nhét túi lạc vào tay thằng Cả đứng bên cạnh, rồi tự mình sờ vào
chiếc TV, miệng không ngớt lời: “Nhà chủ nhiệm thôn cũng có một cái, nhưng
hình như không to bằng cái này, cũng không đẹp bằng cái này của mày”
“Cái con mua là Tivi màu, 14 inch, cái nhà chủ nhiệm thôn là đen trắng 12 inch”
“Chà chà ——”
“Là loại có màu cơ à!”
“Tivi màu thì bao nhiêu tiền? Mày kiếm đâu ra phiếu mua TV thế? Nghe nói trên
thành phố cũng khó kiếm lắm”
“Hơn một ngàn đồng, bạn con cho phiếu”
Hắn không nói nhiều, nhìn quanh phòng, thấy đồ chơi trẻ con vứt lung tung: “Tìm
chỗ nào đặt cái đã, rồi lắp dây điện vào”
“Còn tìm cái gì nữa, đặt ngay trên bàn này, mày mau lắp đi!” Mẹ Từ giục giã.
Từ Đông Thăng thở dài, hắn còn chưa được ăn cơm đây này. Nhưng trong lòng
hắn cũng sốt ruột, muốn lắp lên xem ngay. Theo hướng dẫn của người bán TV lúc
đó, hắn tìm một cây sào dài nối dây ăng-ten ra ngoài.
Hắn ở bên ngoài xoay đi xoay lại tìm tín hiệu, Lâm Tuệ vặn nút nguồn, bắt đầu dò
kênh.
Màn hình TV hiện lên một mảng nhiễu hạt, phát ra tiếng “rè rè”.
Từ Quốc Hoa hét lớn: “Chúng ta xem ‘Bến Thượng Hải’ đi!”
Từ Quyên Quyên không đồng ý: “Không, muốn xem ‘Anh hùng xạ điêu’ cơ!”
“Tây Du Ký, Tây Du Ký!”
“Đừng ồn, giờ bắt được đài tỉnh là tốt lắm rồi!”
“Kìa kìa, có hình người rồi!”
Trên đài truyền hình có một nam một nữ MC ngồi ngay ngắn trước bàn, đang đọc
bản tin thời sự.
Mấy người nghe say sưa, Lâm Tuệ cũng không biết họ có hiểu mấy từ ngữ kinh tế
chuyên ngành mà MC nói hay không.
Cô lại vặn sang kênh tiếp theo, nghe chưa được hai câu lại đổi.
“Ơ kìa, thím Ba đừng đổi, cứ xem kênh vừa rồi đi!”
Chị dâu Cả vỗ đầu Từ Quốc Hoa: “TV của mày à mà mày đòi hỏi, đừng ồn, không
xem thì đi ra ngoài!”
Từ Quốc Hoa lầm bầm trong miệng, không dám nói nữa.
“Lần đầu tiên dò kênh, phải thử xem bắt được tổng cộng bao nhiêu đài đã” Lâm
Tuệ tiếp tục điều chỉnh.
Lẽ ra có thể bắt được mười hai đài, nhưng Lâm Tuệ thử một hồi, tổng cộng chỉ
được tám đài, một số đài tín hiệu còn kém, hình ảnh chập chờn.
vat/chuong-285-tivi-mau-cuoi-cung-cung-vehtml]
“A Tuệ, thế nào rồi?”
Từ Đông Thăng ở bên ngoài giơ sào tìm tín hiệu toát cả mồ hôi, sốt ruột chạy vào
xem.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Lâm Tuệ chỉnh đến đài trung ương, hình ảnh dần rõ nét, cô vặn to tiếng: “Được
rồi, xem thời sự một lúc đã, lát nữa 7 giờ 48 phút phát lại ‘Tây Du Ký'”
“‘Tây Du Ký’!”
Năm ngoái Tây Du Ký chiếu trên TV, rất nhiều người kéo sang nhà chủ nhiệm
thôn xem ké, hay lắm!
Vì quá được yêu thích nên năm nay phát lại rất nhiều lần. Vừa nghe thấy sắp
được xem Tề Thiên Đại Thánh, bọn trẻ phấn khích hẳn lên, trong thời gian chờ
đợi, xem quảng cáo nghe thời sự cũng thấy ngon lành.
Từ Đông Thăng tìm chỗ cố định dây ăng-ten, sau đó cũng háo hức chạy vào xem.
Lâm Tuệ thấy mắt anh chị dâu cũng dán chặt vào màn hình TV, bèn nhắc: “Mọi
người nấu cơm chưa? Lát nữa đói đấy”
Nhắc đến chuyện này, chị dâu Cả vỗ trán cái bốp, chạy vội về nhà: “Bếp nhà chị
còn đang ninh cháo! Chết, đừng có cháy!”
Anh Hai vẫn đứng yên như phỗng, chị dâu Hai kéo anh ra ngoài: “Về phụ rửa rau
thái thịt nhanh lên”
Mẹ Từ cũng lưu luyến rời bước chạy về nhà cũ.
Tối nay Lâm Tuệ làm món cơm nấu đậu đũa thịt ba chỉ, đã thái sẵn hết rồi, chỉ
chờ bắc nồi lên bếp.
Đổ gạo đã vo sạch lên trên đậu đũa và thịt ba chỉ đã xào ra mỡ, thêm chút nước.
Cô dùng đũa chọc vài lỗ, đậy nắp lại, rút bớt hai thanh củi dưới bếp, chỉ để lửa
nhỏ liu riu, sau đó lại chạy về trước bàn xem TV.
Từ Đông Thăng đá nhẹ Từ Quốc Hoa một cái: “Mấy đứa nhóc mau về nhà ăn cơm
đi, lát nữa sang thì nhớ mang ghế nhà mình theo, không là không đủ chỗ ngồi
đâu. Mau đi đi!”
“Á ——” Từ Quốc Hoa xoa mông, rồi kéo cổ Từ Quốc Cường đang vươn dài ra:
“Về vác ghế sang đây!”
Không ngờ người quay lại nhanh nhất trong mấy nhà lại là cha mẹ Từ ở xa nhất.
Từ Đông Thăng ngạc nhiên: “Cha mẹ ăn cơm chưa? Ăn cùng chúng con luôn đi”
“Ăn rồi, ăn rồi, mày không cần lo cho tao”
Cha Từ sờ vào cái “mông” TV đang nóng ran, vui vẻ nói: “Thảo nào mẹ mày lười
đến mức chỉ nấu mì gói ăn cho nhanh rồi chạy tót đi, tao hỏi còn không thèm nói.
Nếu tao không đi theo thì còn chẳng biết mày mua TV!”
Mẹ Từ kéo ghế ngồi xuống, mắt dán chặt vào màn hình TV: “Còn hỏi cái gì mà
hỏi, đi theo chẳng phải biết rồi sao? Mì gói không ăn được à? Ông đừng có lải
nhải nữa làm phiền người ta xem phim!”
Cơm chín, Lâm Tuệ xới cho mỗi đứa nhỏ một bát, bảo chúng ngồi vào bàn ăn.
Nhưng TV đặt trên bàn, chúng ngồi ăn thì không nhìn thấy, đứa nào đứa nấy
nghiêng ngả người, sắp ngã đến nơi.
Từ Đông Thăng vội vàng khiêng cái bàn viết chữ ở phòng bên kia ra, kê đối diện,
như vậy chúng có thể vừa ngồi ăn vừa xem.
“Cháu tới rồi! Tây Du Ký chiếu chưa?” Từ Quốc Hoa một tay bưng bát, một tay
kéo ghế chạy tới, cháo sóng sánh sắp tràn ra ngoài.
Kể cả các anh chị dâu cũng đều bưng bát ôm ghế chạy sang.
Vừa lúc nhạc hiệu vang lên, Thường Thường miệng đang nhai cơm, kêu lên: “Đại
Thánh!”
Lâm Tuệ gắp thịt vào bát cho con: “Ăn xong rồi hẵng nói, kẻo nghẹn”
Từ Quốc Cường lấy đũa chỉ vào màn hình, kích động hét: “Là tập ‘Ba lần đánh
Bạch Cốt Tinh’!”
Nước miếng suýt bắn cả ra ngoài.
“Suỵt! Đừng ồn!”
Cả đám người bưng bát ngồi trên ghế, im phăng phắc xem TV, ăn cũng quên cả
nhai, Thường Thường còn vỗ đùi đen đét mắng Đường Tăng quá ngu ngốc, thế
mà lại đuổi Tôn Ngộ Không đi.
Một tập phim truyền hình nhanh chóng kết thúc, họ lại xem tiếp chương trình ca
kịch, cuối cùng còn đợi đến khi bản tin thời sự 10 giờ tối hết hẳn mới thòm thèm
ra về.
Rõ ràng hai cặp anh chị vừa rồi cũng mê mẩn xem phim, giờ lại bắt đầu mắng
con, ngủ muộn quá mai không dậy đi học nổi là bị đánh đòn!
Lâm Tuệ bế mấy đứa nhỏ đang gà gật ngủ gục lên giường.
“Vợ ơi, ba món đồ cũ, ba món đồ mới anh đều mua đủ cho em rồi, đủ sính lễ cưới
em chưa?”
Từ Đông Thăng tắm xong, người mang theo hơi nước ẩm ướt, ôm cô từ phía sau,
giọng nói lè nhè buồn ngủ.
Lâm Tuệ cười, nhẹ nhàng đẩy hắn ngã xuống giường.
“Đủ rồi, em đồng ý gả cho anh”
Từ Đông Thăng toét miệng cười, kéo tay cô, hôn lên vị trí chiếc nhẫn.
Lâm Tuệ vốn định hỏi chiếc TV này hết bao nhiêu tiền, nhưng nằm xuống chưa
đầy nửa phút, người đàn ông bên cạnh đã ngáy o o, xem ra là mệt lắm rồi.