Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 291: Cầu được ước thấy sinh con trai



“. Anh Cả, anh Hai cứ tranh của con!”

Lâm Tuệ vừa về đến cửa đã nghe thấy tiếng An An mách lẻo.

Ngay sau đó nghe tiếng Khang Khang hét lên: “Thằng Hai, mày không được bắt

nạt em!”

“Lêu lêu ——” Thường Thường làm mặt quỷ, “Dù sao em ấy cũng ăn không hết,

em ăn hộ thì có làm sao? Em ấy ăn chậm thế, lát nữa mẹ về là cả lũ bị mắng đấy”

“Mấy đứa làm chuyện xấu gì mà sợ mẹ mắng?”

Lâm Tuệ bước vào, ba đứa nhỏ rõ ràng bắt đầu hoảng loạn, cố giấu cái bát ra sau

lưng.

Từ Đông Thăng chỉ tay vào chúng, cười nói: “Còn giấu cái gì nữa, toàn mùi mì

tôm, ăn như mèo hẻm thế kia, mép cũng không thèm lau”

Ngày thường Từ Đông Thăng bị con cái dỗ ngọt một tí là mềm lòng, cho tiền tiêu

vặt rất hào phóng. Chúng đi nhà bà ngoại về, trong túi lúc nào cũng có tiền tiêu

vặt của ai đó nhét cho.

Đám trẻ lớn như Từ Quốc Hoa cứ thích góp tiền lại ra quầy tạp hóa mua mì ăn

liền, bọn chúng cũng a dua theo.

Lâm Tuệ sợ chúng ăn nhiều không lớn nổi, nên kiểm soát nghiêm ngặt lượng đồ

ăn vặt.

Hôm nay mấy đứa nhỏ thấy khách trong tiệm ăn, nhìn thèm nhỏ dãi, Cục Đá

không biết chuyện, thấy thương quá nên tự ý nấu cho mấy gói.

Chúng nó cũng không nói, định ăn vụng, kết quả bị mẹ bắt quả tang.

“Hì hì hì”

“Mẹ ơi bọn con biết lỗi rồi”

Ba đứa nhỏ làm nũng, định lấp liếm cho qua chuyện, Lâm Tuệ liếc chúng một

cái, hôm nay tâm trạng tốt nên không mắng.

“Ăn đi, hôm nay cho phép các con ăn đấy”

An An vui sướng, bưng bát của mình lên: “Mẹ ăn cùng con đi!”

Khang Khang dùng đũa đã rất thạo, kéo mẹ ngồi xuống, định đút cho mẹ ăn.

Từ Đông Thăng đứng bên cạnh ghen tị: “Bố thì không ai quan tâm à?”

Thường Thường nhìn bố, ngẩn ra hai giây, rồi bưng bát của mình lên: “Bố ơi, con

ăn hết mì rồi, cho bố uống nước canh”

Trong bát nước canh cũng chẳng còn mấy ngụm, Từ Đông Thăng chê: “Thôi con

tự uống đi”

Hai vợ chồng ăn cơm ở tiệm xong liền chạy về nhà.

Từ Đông Thăng sắp thi “tốt nghiệp”, bài vở nặng nề, Lâm Tuệ phải kèm hắn học

thêm.

“Bố ơi bố viết chữ này là chữ gì thế?”

Khang Khang bò lên bàn, chỉ vào một chữ Hán xiêu vẹo, nó không đọc được.

Từ Đông Thăng nóng toát mồ hôi hột, đẩy bàn tay nhỏ của con ra: “Con đừng

quấy, bố đang viết tập làm văn đấy”

Lâm Tuệ nín cười, vỗ đầu con trai: “Ngoan ngoãn viết tên con đi”

Thường Thường ở bên cạnh đã bắt đầu nghịch ngón tay, còn An An đang dùng

bút sáp màu cô mua vẽ bùa trên giấy.

Khang Khang chống cằm: “Mẹ ơi, tại sao con không tên là Từ Nhất Nhất? Tên con

học mãi mà không biết viết”

Thường Thường gật đầu: “Con là thứ hai, sau này trên sách giáo khoa con viết là

Từ Nhị Nhị cho xong”

Lâm Tuệ cười muốn chết, một đứa là Từ Quốc Tranh, một đứa là Từ Quốc

Vanh, quả thực hơi làm khó chúng nó. Các bạn khác đã bắt đầu làm bài tập lớn

thứ hai, con nhà cô vẫn đang vật lộn viết tên.

“Không được, đấy là tên chó, các con là người, sao có thể nhập làm một được?

Bây giờ tập viết cho quen, sau này đi học viết sẽ nhanh hơn”

An An vẽ xong bông hoa đủ màu sắc, lại bắt đầu tô móng tay: “Mẹ ơi, sao tên con

không giống các anh?”

“Tên mỗi người đều khác nhau mà, con không muốn cùng họ với mẹ à?”

“Muốn ạ”

“Con cũng muốn mang họ mẹ, viết hai chữ Mộc nhanh lắm!” Thường Thường cầm

bút chì, bắt đầu viết xiêu vẹo: “Chào mọi người, tớ tên là Lâm Nhị Nhị”

vat/chuong-291-cau-duoc-uoc-thay-sinh-con-traihtml]

“Ha ha thế thì tớ tên là Lâm Nhất Nhất, nghe hay phết!”

Đầu óc Từ Đông Thăng lại bay theo bọn trẻ, tự đổi họ cho mình luôn, tên là Lâm

Đông Thăng.

Tháng Sáu thi tốt nghiệp tiểu học, Lâm Tuệ dậy sớm xay sữa đậu nành, rán quẩy,

còn luộc hai quả trứng gà cho hắn.

Cô cầm quẩy đưa tới bên miệng hắn: “Cắn một miếng, hôm nay thi được 100

điểm nhé”

Từ Đông Thăng cắn một miếng, vừa nhiều dầu vừa giòn, ngon tuyệt!

Ba đứa nhỏ cũng rút quẩy trong miệng ra đưa tới: “Bố thi 100 điểm!”

Hắn cắn mỗi đứa một miếng, tự tin tràn đầy, như chiến sĩ sắp ra trận, gật đầu:

“Được! Thi 100 điểm!”

Hàng xóm Từ Quốc Hoa cũng đi thi, hôm nay hiếm hoi được ăn trứng gà xào,

năm ngoái còn chẳng được ăn. Hơn nữa ngay cả Từ Quyên Quyên cũng không

được chia, chỉ có Từ Quốc Siêu ké được một miếng nhỏ.

Chị dâu Cả dặn dò: “Mày phải thi cho tốt vào, nếu không qua được thì chú Ba

mày cười cho thối mũi”

Trứng gà trong miệng Từ Quốc Hoa thơm phức, nếu lần nào thi cũng được đãi

ngộ thế này, nó nguyện ý thi mãi!

“Chú Ba lớn hơn con bao nhiêu tuổi, thi giỏi hơn con là bình thường mà”

Chị dâu Cả chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sao mày không nói mày đi học

nhiều hơn chú Ba mấy năm hả? Ăn nhanh lên, đừng lề mề, lát nữa mẹ mượn xe

ba bánh nhà chú Ba chở mày đi thi”

Trừ lần đầu tiên đi học lớp một, đây là lần đầu tiên Từ Quốc Hoa được phụ huynh

đưa đi học, vội vàng ăn xong bữa sáng, háo hức được ngồi xe đi khoe khoang.

Thực ra nó muốn đi ké chiếc xe máy oai phong lẫm liệt của chú Ba, nhưng thím

Ba và mấy đứa em họ đều đi cùng, không còn chỗ cho nó ngồi.

Từ Đông Thăng được vợ con đưa đến trường, vốn không căng thẳng, tự dưng tim

đập thình thịch điên cuồng.

Hắn kiểm tra lại đồ dùng, không thiếu thứ gì, quay người đi vào trường, phía sau

đột nhiên vang lên tiếng cổ vũ của bọn trẻ.

“Bố thi tốt nhé!”

“Bố thi một trăm điểm!”

Cảm nhận được những ánh mắt tò mò xung quanh đổ dồn về phía mình, Từ Đông

Thăng cúi đầu, dùng tay che mặt, bước nhanh về phía phòng thi.

Thi xong, Lâm Tuệ lại đích thân xuống bếp làm một bữa thịnh soạn chúc mừng

hắn tốt nghiệp tiểu học, không còn là kẻ thất học nữa.

An An thích vỗ bụng bố, tiếng “bộp bộp” nghe rất vui tai.

“Ợ ——” Từ Đông Thăng ăn no nê, gạt tay con ra: “Vỗ nữa là bố nôn ra đấy”

Lâm Tuệ ngồi trước TV xem phim truyền hình đang chiếu, cổng viện bị đẩy ra, mẹ

Từ chạy vào, kéo ghế ngồi xuống, mắt dán vào màn hình: “Hôm nay chiếu đến

đâu rồi?”

Lâm Tuệ thảo luận tình tiết phim với bà, tiện tay đưa cho bà cái quẩy ăn dở buổi

sáng.

Đồ ăn đầy dầu mỡ nguội ngắt, mẹ Từ chẳng chê bai gì, vừa gặm vừa nói: “Lâm

Quế Mai sinh con trai rồi, hôm nay xuống ruộng hái rau, đất trơn, nó ngã một cái.

Nhưng vốn dĩ cũng đến ngày rồi, đẻ rớt ngay tại ruộng rau luôn”

Lâm Tuệ nhướng mày: “Sinh rồi á?”

Nhà ở đầu thôn nên tin tức chưa truyền tới.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Mẹ Từ không biết lai lịch đứa bé này, tưởng là con Chốc Tam thật.

Bà gật đầu, tiếp tục nói: “Cũng may mẹ Chốc Tam đợi mãi không thấy nó về, ra

xem thì thấy cả lớn cả bé nằm rên rỉ dưới đất, vội gọi hàng xóm khiêng về nhà”

Mẹ Chốc Tam sợ người khác không biết con trai mình có người nối dõi, rêu rao

khắp thôn, bảo đặt tên cúng cơm cho thằng bé là Địa Sinh (sinh ở đất), còn cố ý

chạy đến trước mặt bà khoe khoang.

Hừ, cũng không nhìn xem bà có mấy đứa cháu trai cháu gái rồi, ai thèm ghen tị

với bà ta chứ?

“Chốc Tam phản ứng thế nào? Hắn cũng vui à?”

Mẹ Từ không hiểu sao con dâu lại hỏi thế, đáp: “Đương nhiên là vui rồi, nghe nói

đốt hẳn hai bánh pháo. Còn bảo đợi con đầy tháng hắn muốn đi tỉnh ngoài làm

công kiếm tiền”

“Đàn ông đúng là phải thành gia lập thất có con cái rồi mới trưởng thành được,

biết nỗi vất vả nuôi gia đình. Hy vọng sau này hắn không làm mấy chuyện trộm

cắp nữa, bị bắt được đánh cho thừa sống thiếu chết thì con cái cũng mất mặt

lây”

Từ Đông Thăng ngồi rung đùi trên ghế, xoay quạt sang hướng khác: “Mẹ nói Chốc

Tam thì nhìn con làm gì? Con có trộm cắp bao giờ đâu”

Mẹ Từ hừ một tiếng, liếc xéo hắn, đúng là không trộm cắp, nhưng cũng chẳng tốt

đẹp hơn là bao.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.