Giữa tháng Một, trường học bắt đầu nghỉ đông, Lâm Tuệ nhận được bảng điểm thi
cuối kỳ của các con.
Khang Khang đạt điểm 100 cả hai môn, Thường Thường cũng đều trên 90 điểm.
Riêng An An chỉ được 80 điểm, lý do là quá cẩu thả, ngày thường cộng trừ đều
biết làm, cứ đến lúc thi là sai sót.
Môn Tiếng Việt thì càng khỏi nói, đến tên mình cũng quên viết, ghép vần thì thiếu
nét thừa dấu.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Lâm Tuệ chỉ vào trán Khang Khang và Thường Thường: “Sau này làm bài tập,
nếu mẹ phát hiện các con làm hộ em, thì từ nay về sau cắt luôn sữa bò”
Thường Thường liếc mẹ một cái, lí nhí: “Không uống thì không uống”
Mấy đứa này từ lúc sinh ra đã sống trong nhung lụa, ăn uống không thiếu thốn gì,
giờ đến sữa bò cũng chẳng thèm khát.
Lâm Tuệ hừ lạnh một tiếng: “Vậy từ hôm nay trở đi, con và An An không có sữa
bò uống nữa, sữa mạch nha cũng cắt luôn”
An An trố mắt, ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Vừa nãy con có nói gì đâu!”
Thường Thường kéo em: “Anh vì em nên mới bị phạt đấy!”
An An nhíu mày, miễn cưỡng đáp lại anh hai: “Vậy, vậy được thôi, em với anh hai
không uống sữa bò nữa”
Khang Khang không nói gì, cậu bé muốn cao lớn, sư phụ bảo uống nhiều sữa tốt
cho sức khỏe.
Lâm Tuệ ngay trước mặt chúng, mang ba bình sữa vào phòng, hâm nóng lên,
Khang Khang một bình, cô một bình. Bình còn lại để phần bố bọn trẻ tối về uống.
Uống ừng ực hết nửa bình, Khang Khang chép miệng, dù không thêm đường cậu
bé vẫn thấy ngon.
An An liếm môi, sán lại hỏi anh: “Anh cả, sữa ngon không?”
Lâm Tuệ cười thầm, thứ uống từ bé đến lớn, lại còn không biết ngon hay không
sao?
Khang Khang liếc nhìn sắc mặt mẹ, vừa vặn chạm mắt với cô, bàn tay định đưa ra
lại rụt về: “Ưm, không ngon đâu”
Thường Thường giận dỗi, kéo An An chạy ra ngoài chơi: “Không uống thì thôi!
Bọn em mới không thèm!”
“Mẹ ơi, hay là con cũng không uống nữa nhé?”
Khang Khang thấy hơi áy náy, mình là anh cả, để các em nhìn mình uống sữa,
chẳng nghĩa khí chút nào.
Lâm Tuệ nhướng mày: “Tùy con, nếu con không muốn uống nữa thì sau này cắt
hết, sữa bò và sữa mạch nha trong nhà đều là của mẹ và bố”
Khang Khang không tin mẹ thật sự sẽ uống hết một mình mà không cho chúng
uống, nhà ai mà chẳng để dành đồ ngon cho con cái.
Nhưng Lâm Tuệ đã dùng hành động thực tế để chứng minh nhà cô không giống
nhà người ta.
Đợi Từ Đông Thăng về, Lâm Tuệ đưa sữa cho hắn: “Hâm nóng rồi đấy, anh uống
một cốc trước khi ngủ cho ngon giấc”
Từ Đông Thăng cúi đầu liếc nhìn biểu cảm chột dạ của bọn trẻ, biết ngay chúng
lại gây họa gì rồi.
“Được thôi, hồi bé anh đến mùi sữa bò thế nào còn chưa được ngửi, đúng là trẻ
con bây giờ sướng thật, có sữa uống còn không biết quý trọng”
Hắn uống hai ba hơi hết sạch bình sữa, sau đó lau miệng: “Ngon thật, chúng ta
vất vả thế này, cũng nên tẩm bổ chút”
“Sáng mai anh đi muộn một chút nhé, em làm màn thầu sữa bò cho anh ăn”
“Được thôi”
Hai người tự nhiên trò chuyện trên bàn ăn.
Thường Thường thì thầm: “Sáng mai chắc chắn chúng ta cũng được ăn, đừng
sợ”
Ai ngờ sáng hôm sau, đặt trước mặt chúng là bát cháo trắng và đĩa dưa muối nhỏ,
cả lũ ngẩn tò te.
Trước mặt Lâm Tuệ là một chậu nhỏ màn thầu sữa, cô dùng toàn bộ bằng sữa
tươi để nhào bột, mùi sữa thơm nức mũi. Cô còn cho thêm chút đường trắng,
nhai vào ngọt lịm.
Từ Đông Thăng hai miếng đã ăn hết một cái màn thầu nhỏ, lại húp miếng canh
trứng: “Ưm, ngon! Nếu sữa tươi không đắt quá thì mình bán cái này ở tiệm cũng
được đấy, trẻ con chắc chắn thích”
Lâm Tuệ gật đầu: “Ở huyện thiếu sữa tươi, nhưng trên thành phố thì nhiều, anh
tính toán chi phí xem, màn thầu sữa bán đắt hơn chút cũng được. Nhiều người
không thiếu tiền, coi con như vàng ngọc, chắc chắn không chê đắt đâu”
An An cắn môi, cô bé cũng muốn ăn màn thầu sữa: “Mẹ ơi, con không phải là
cục vàng của mẹ sao?”
Lâm Tuệ múc cho con bé một thìa canh trứng: “Đương nhiên con là cục vàng của
mẹ, nhưng ba đứa đã bảo sau này không uống sữa bò, cái màn thầu này cũng
làm từ sữa bò, nên các con không được ăn”
vat/chuong-313-cat-tieu-chuan-sua-bohtml]
“Các con biết đủ đi, con nhà người ta ngày ngày ăn cháo loãng, ăn cám ăn rau,
đến trứng gà cũng chẳng có mà ăn, các con mỗi đứa một quả trứng, ăn bao nhiêu
thịt, thế mà còn kén cá chọn canh”
Thường Thường húp sùm sụp hết bát canh trứng, cố gắng dời mắt khỏi đĩa màn
thầu thơm phức: “Không ăn sữa thì không ăn, bọn con ăn trứng gà là được rồi”
Khang Khang lặng lẽ ăn hết cháo trắng với dưa muối, An An bĩu môi húp cháo, tủi
thân: “Con không thích ăn dưa muối”
Từ Đông Thăng ăn màn thầu cũng thấy nghẹn, hơi xót con, nhưng bị Lâm Tuệ
lườm một cái nên không dám ho he gì, ăn no xong liền cưỡi xe ra tiệm kiểm kê sổ
sách.
Lại một năm nữa sắp hết, sổ sách và hàng tồn trong tiệm đều phải thanh toán.
Ba đứa trẻ thấy bố đi rồi, trong chậu vẫn còn thừa mười mấy cái màn thầu nhỏ,
ánh mắt mong chờ nhìn mẹ.
Lâm Tuệ bưng chậu lên: “Mang sang cho ông bà nội ăn, ông bà sống quá nửa đời
người rồi còn chưa được nếm mùi vị sữa bò đâu”
Người già ít ngủ, cha mẹ Từ đang ngồi trước cửa quầy tạp hóa nghe đài, tay bóc
hạt ngô.
“Cha mẹ, nhà con làm màn thầu sữa nhiều quá, mang sang cho cha mẹ nếm thử”
Mẹ Từ lau tay, nhận lấy chậu: “Màn thầu làm bằng sữa bò á?” Bà hít hà: “Ái chà,
thơm mùi sữa thật”
Cha Từ nghiêng đầu, nhìn ba đứa cháu ỉu xìu đi phía sau: “Bọn nó sao thế?”
“Đồ ngon ăn nhiều quá nên đến sữa bò cũng chẳng thèm đấy ạ”
Mẹ Từ nghe xong: “Thế thì hỏng hẳn! Sữa bò quý giá như thế, trước kia không
phải lãnh đạo thì đừng hòng có phiếu sữa, thế mà giờ chúng mày lại không coi ra
gì”
Mấy đứa nhỏ uống từ bé đến lớn, quả thực không biết sữa bò đắt đỏ thế nào.
Thường Thường thấy ông bà nội từng miếng từng miếng ăn hết màn thầu sữa,
thật sự không nhịn được nữa, òa lên: “Mẹ bắt nạt bọn con! Bố mẹ nhà người ta
đều để dành đồ ngon cho con cái, tại sao mẹ không cho bọn con ăn?”
An An cũng không vui: “Mẹ hư lắm”
Lâm Tuệ cúi xuống, ánh mắt lạnh lùng: “Các con còn không phục à? Dựa vào đâu
mà đồ ngon cứ phải để dành cho các con? Các con kiếm ra tiền hay là giúp đỡ
được việc nhà?”
“Con nhà người ta từ bé đã phải cắt cỏ, chăn gà, nuôi lợn, còn phải xuống ruộng
gặt lúa, nhà ai có con cái như các con, chẳng phải làm gì, ngày ngày ở nhà xem
TV chơi đồ chơi? Một giường đồ chơi của các con mang ra ngoài, đứa trẻ nào
cũng phải thèm nhỏ dãi”
“Chẳng cần nói xa, các con đi hỏi anh chị họ hàng xóm xem, lúc bảy tuổi anh chị
ấy có phải xuống ruộng làm việc không? Kể cả bây giờ, cứ được nghỉ là họ phải
ra cửa hàng bưng bê rửa bát”
“Cho các con sống sung sướng quá nên quen thói, dám nói chuyện với mẹ như
thế à?”
Ba đứa trẻ lần đầu tiên bị mẹ mắng gay gắt như vậy, giọng điệu khác hẳn ngày
thường, chúng sợ hãi, mím chặt môi, khóc cũng không dám phát ra tiếng.
Vừa lúc Từ Quốc Hoa dẫn theo đám Từ Quốc Siêu sang quầy tạp hóa mua quà
vặt, ngạc nhiên: “Ơ kìa, bị mắng à? Lần đầu tiên anh thấy thím Ba mắng người
đấy”
Từ Quốc Siêu hít mũi: “Thím Ba, cháu lấy gậy cho thím nhé. Mẹ cháu mắng trẻ
con toàn lấy gậy đánh, đánh mông đánh lòng bàn tay, đánh mấy trận là
ngoan ngay”
Lúc mình bị đánh bị mắng thì ghét người khác thêm dầu vào lửa, đến lượt
người khác bị thì lại thích xem náo nhiệt.
An An xua tay liên tục, nấc lên: “Không đánh không đánh, đánh đau lắm”
Lâm Tuệ chia màn thầu sữa trong chậu cho đám trẻ hàng xóm, trừ ba đứa con
mình ra.
Từ Quốc Siêu tay trái một cái tay phải một cái, vui sướng nói: “Thím Ba, màn thầu
thím làm ngon quá! Cháu làm con thím nhé!”
Quyên Quyên cũng tranh lời: “Thím Ba, cháu làm con gái thím, cháu chắc chắn sẽ
nghe lời!”
Lâm Tuệ cười gật đầu: “Được thôi, nhà thím nhiều lương thực, thêm hai đứa cũng
không sợ không nuôi nổi”
Lúc này ngay cả Khang Khang cũng bắt đầu hoảng sợ, đẩy anh họ ra, ôm chặt lấy
chân mẹ: “Mẹ ơi con sai rồi, con mới là con của mẹ”
Bình Bình và An An cũng thế, ôm cô khóc lóc: “Mẹ ơi con biết lỗi rồi, sau này con
sẽ nghe lời”
Lâm Tuệ không đáp lại, cũng không giáo huấn thêm.
Sáng hôm sau, bọn trẻ phát hiện bố mẹ không có nhà, chỉ có ông bà nội ở đó.
Cha Từ nói: “Bố mẹ chúng mày đi vắng rồi, một thời gian nữa mới về”
Bọn trẻ ngẩn người đứng chết trân.
Bố mẹ đi đâu rồi? Không mang theo chúng, có phải là thật sự không cần chúng
nữa không?