Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 330: Báo chí tiết lộ đời tư



Sẵn sàng

Quá trưa, qua đợt khách đông, Từ Đông Thăng xách mấy hộp cơm tới, bảo mọi

người thay phiên nhau ăn.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Hai người kê mấy cái ghế ra phía sau, đặt cơm hộp lên đó, ngồi ăn.

Từ Đông Thăng duỗi thẳng hai chân ra trước, mắt lờ đờ, nhai cơm cũng chậm

chạp. Hôm nay anh lại phải tiếp không ít người, mệt tâm, giờ chẳng khác nào con

cá sắp chết.

“Sáng nay anh không ở cửa hàng à?”

“Ở chứ, nhưng có lúc bị người ta kéo ra văn phòng phố nhờ bày mưu tính kế làm

sao để lấy được mức đền bù cao. Buồn cười thật, anh có phải lãnh đạo đâu, tiêu

chuẩn đền bù định sẵn rồi, họ vừa đòi nhà vừa đòi tiền, tưởng lãnh đạo là kẻ ngốc

chắc?”

Hai ngày nay lác đác có mấy người cũng ký tên đồng ý. Nghe nói ký trước thì lúc

phân nhà mới cũng được ưu tiên chọn nhà, không ít người bắt đầu dao động.

Lâm Tuệ gắp một viên thịt đưa tới miệng anh: “Thảo nào, Từ Hồng Mai và Vương

Có Thừa hôm nay tới, bảo là không tìm thấy anh”

“Hả?” Anh cúi đầu ăn viên thịt, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn cô, dường như

phản ứng không kịp, một lúc sau mới “à” một tiếng: “Họ tới làm gì?”

“Tới tặng quà. Mua ba cái áo, đưa 20 đồng, bảo là thừa mấy đồng coi như tiền

mừng. Cũng chẳng biết mừng cái gì, qua bao nhiêu năm rồi”

Từ Đông Thăng nuốt thức ăn trong miệng xuống, sau đó mới mở miệng: “Mừng

tiền đền bù giải tỏa chứ gì”

Vô sự không lên điện Tam Bảo, ngoài tiền ra, anh chẳng nghĩ ra vợ chồng này tới

cửa có ý nghĩa gì, bảo là muốn hòa giải quan hệ thì càng xàm xí. Muốn thật lòng

thì quan hệ đã chẳng căng thẳng đến mức này.

“Họ đưa tiền thì mình nhận, còn lại mặc kệ”

Lâm Tuệ cười cười, rất ăn ý!

Sáng hôm sau, cả nhà Lý Khải Thành đột nhiên tới cửa.

Lâm Tuệ bảo Đoan Chính phụ trách tính tiền, đứng dậy bế Lý Linh lên: “Ái chà,

giờ không phải chim non nữa rồi, thành chim lớn rồi”

Lý Linh gan lớn hơn trước nhiều, cười khanh khách: “Năm nay cháu cũng đi nhà

trẻ đi học rồi!”

“Sau này mẹ cháu cũng sẽ đau đầu giống dì cho mà xem”

Lương Thanh bất đắc dĩ: “Giờ đã bắt đầu đau đầu rồi, mới 4 tuổi đã biết đánh

nhau trong khu tập thể, phải tống đi cho cô giáo dạy dỗ mới được”

Lâm Tuệ tung cô bé lên vài cái rồi đặt xuống, ấn mũi cô bé: “So với sư huynh

Khang Khang của cháu thì có đánh thắng được không?”

Lý Linh không nói gì, không phục, nghẹn một lúc mới bảo: “Đợi cháu lớn lên nhất

định sẽ đánh thắng”

Lý Khải Thành xoa đầu con gái, tay kia cầm một tờ báo đưa qua: “Thấy nhà cô

chú lên báo, đoán chắc cô chú bận đến mức chẳng có thời gian đi mua, tôi mang

qua đây”

Lâm Tuệ đúng là bận tối tăm mặt mũi, đừng nói báo chí, ngay cả con cái mình

cũng đã nhiều ngày không được ngồi ăn chung một bữa cơm.

Cô cầm tờ báo, phát hiện trang đầu chính là ảnh chụp hai cửa hàng nhà mình, bài

viết chiếm diện tích khá lớn.

Mở đầu bài báo tuyên dương lợi ích của công trình cải tạo, sau đó thông báo tiến

độ với công chúng, tỏ vẻ công tác đang được triển khai tốt đẹp. Toàn là từ ngữ

sáo rỗng của nhà nước, không thấy có vấn đề gì.

Duy chỉ có đoạn cuối bài viết: “. Lần di dời này, chính quyền huyện hết sức coi

trọng, chi rất nhiều khoản tiền dùng để đền bù cho bà con khu phố. Người dân

đến từ thôn Hướng Dương đã thuận lợi nhận được mức đền bù thỏa đáng, họ vô

cùng cảm kích chính quyền, đồng thời bày tỏ nhất định sẽ tích cực phối hợp với

các công tác tiếp theo”

Lâm Tuệ nhíu mày, phóng viên đã hứa không tiết lộ thông tin cá nhân, thế mà lại

viết tên thôn lên đó.

Thôn thì lớn, nhưng chỉ cần hỏi thăm chút là ra ngay, huống hồ họ sống ngay đầu

thôn.

Cô thở dài, thảo nào vợ chồng Vương Có Thừa tới nhanh thế.

Sau đó cô lại nghĩ, bài báo này có khi còn được đọc trên loa phát thanh cho cả

thiên hạ biết, sắc mặt càng khó coi hơn.

Lý Khải Thành làm việc trong ngành này, khứu giác nhạy bén, lập tức nghĩ đến

khả năng xảy ra chuyện, vì thế vội vàng tới nhắc nhở họ.

“Tốt nhất thời gian này cô chú đừng về thôn”

vat/chuong-330-bao-chi-tiet-lo-doi-tuhtml]

Trong thôn quan hệ họ hàng dây mơ rễ má nhiều, so với những người không thân

chẳng quen ở thành phố muốn chiếm tiện nghi, ngược lại càng khó đuổi khéo.

Lâm Tuệ gấp tờ báo lại, nhét xuống dưới bàn: “Được, tôi biết rồi”

Cô nhìn nhóc con Lý Linh, sợ bị người ta giẫm phải, bèn bảo Lương Thanh và bà

Trương đi chọn quần áo.

Bà Trương bày sạp bán quần áo thực sự kiếm được không ít, giờ là một bà lão có

tiền, lưng cũng thẳng hơn nhiều.

Cửa hàng quần áo này sắp đóng cửa, bà Trương sau này cũng không có chỗ

nhập hàng, cho nên nhân lúc giảm giá này, bà trực tiếp tới lấy mấy trăm cái về

trữ, sau này bán dần. Xe ba bánh mua về đang đợi ở bên ngoài kìa.

Lâm Tuệ chẳng thèm đếm, tặng luôn một thùng kính râm.

Một đôi tay nhỏ lén lút cầm một cái, đeo lên cho mình. Mặt cô bé nhỏ kính thì to,

cứ trượt xuống. Chỉnh vài lần, cô bé thấy cũng hay hay, lại cầm một cái đeo cho

ba mình.

“Ba ơi mau đeo vào!”

Lý Khải Thành bất đắc dĩ, bế con gái lên, để cô bé đeo cho mình.

Lý Linh cuối cùng cũng vui vẻ, hừ hừ vài tiếng: “Đẹp!”

Lương Thanh nhìn khuôn mặt giống nhau như đúc của hai cha con, đeo kính râm

vào trông cũng ngầu phết, gật đầu: “Đẹp đấy”

Được mẹ khẳng định, cái đuôi nhỏ của Lý Linh sắp vênh lên tận trời.

Cả nhà vui vẻ ra về.

Lại đến lượt gia đình bốn người nhà anh Hồ tới cửa.

Anh Hồ cầm bốn cái kính râm chia cho mọi người. Chị dâu chê: “Đeo cái đen sì

này chẳng thấy đường đâu, tôi thà lấy tất ni lông còn hơn”

Hai cậu con trai nhà anh Hồ lại cực kỳ thích cái kính này: “Mẹ không lấy thì cho

con”

“Không, cho con, con cũng muốn!”

Anh Hồ bất đắc dĩ: “Thế mấy mẹ con chọn nhiều quần áo thế này là định đi bày

sạp bán à?”

Có tiền hay không không quan trọng, tiền trong tay anh mua đứt cả cái cửa hàng

này cũng không thành vấn đề, nhưng nhiều quần áo thế mua về mặc sao hết.

Anh hỏi: “Kính râm này có bán lẻ không?”

Lâm Tuệ lắc đầu: “Không bán lẻ, thanh niên vào tiệm hầu như đều nhắm vào kính

râm cả”

Cô tránh người khác, nói nhỏ: “Nhưng có thể tặng thêm cho anh chị mấy cái, dù

sao cũng là bạn cũ, không so đo cái này”

Trước kia anh Hồ giúp nhà cô không ít việc.

Anh Hồ cười nói: “Được rồi, lần này đến lượt chúng tôi chiếm tiện nghi, sau này

cần giúp gì cứ mở miệng”

Anh nhét vào tay mỗi đứa con trai hai cái, bĩu môi: “Cho đấy, cầm đi mà dỗ bạn

gái!”

Thanh niên da mặt mỏng, tai đỏ lên, có chút ngượng ngùng.

Anh Hồ cũng đeo cho mình một cái, anh chưa đến 40, thế nào cũng phải ngầu

một phen chứ!

Lâm Hoành ở lại cửa hàng, chen chúc ngủ cùng A Hổ, Tiểu Cương, buổi tối về

thôn ngủ chỉ có Lâm Tuệ và Từ Đông Thăng.

Khi hai người về đến nhà, trời đã tối đen.

Chưa kịp vào cửa, đã có người chạy tới báo tin, bảo là Cẩu Tử gọi điện về rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.