Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 332: Khách quý tìm đến nơi thâm sơn cùng cốc



Sẵn sàng

Lần đưa con đi bệnh viện giữa đêm khuya gần nhất là bảy năm trước, nhưng Lâm

Tuệ lại cảm giác mơ hồ như mới hôm qua.

Có điều so với sự hoảng loạn khi đạp xe đạp lúc đó, giờ có xe máy chạy nhanh,

đèn pha sáng trưng, yên tâm hơn nhiều.

“Mẹ ơi, con có phải uống thuốc đắng không?”

Lâm Tuệ ôm chặt con, cảm giác nhẹ bẫng, rõ ràng trước đó đã có da có thịt hơn

chút rồi, qua một mùa hè lại gầy đi.

Cô sờ mặt An An, an ủi: “Để ba mua kẹo cho con ăn, miệng sẽ không đắng nữa”

Từ Đông Thăng chăm chú nhìn đường, tránh ổ gà: “Nghe lời mẹ, ba sẽ mua loại

kẹo ngon nhất cho con”

An An liếm môi, vẫn thấy đắng ngắt: “Vâng ạ. Mẹ ơi con sai rồi, sau này con

không dám ăn nhiều kem thế nữa”

“Ừ, đừng nói chuyện nữa, con nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi, sắp đến bệnh viện

rồi”

Từ Đông Thăng đã quá quen thuộc bệnh viện huyện, nhanh chóng đóng tiền đăng

ký, khám bác sĩ.

Bác sĩ trực đêm dù sao cũng không phải chuyên khoa nhi, chỉ có thể kê thuốc

cầm tiêu chảy trước, nếu không mất nước liên tục trẻ con không chịu nổi.

An An truyền nước, ngủ trên giường bệnh tạm thời, Lâm Tuệ túc trực bên cạnh,

Từ Đông Thăng chạy ra quán cơm nhỏ, xin một nắm rau xanh, nấu một nồi cháo

loãng nhừ tử.

“An An thế nào rồi?” Từ Đông Thăng mồ hôi đầy đầu, đặt hộp cơm sang một bên.

Lâm Tuệ vén tóc mái trên trán con gái, nói nhỏ: “Lúc anh vừa đi con lại nôn một

trận, giờ ngủ say rồi, trông có vẻ đỡ hơn”

Lâm Tuệ có chút tự trách: “Chúng ta bận quá, lơ là con cái”

Vừa nãy bác sĩ khám, An An bảo mấy hôm nay con bé chỉ nuốt nổi nửa bát cháo,

thức ăn cũng chẳng ăn được mấy, cứ thấy khô miệng.

Mấy cây kem kia chỉ là mồi lửa, khơi ra bệnh trong người con bé. Đoán chừng là

bị viêm dạ dày một thời gian rồi, để lâu mới nặng thế này.

Từ phụ Từ mẫu hai người già vừa phải lo việc đồng áng, tiệm tạp hóa, lại phải

trông nom bao nhiêu đứa trẻ, sức lực có hạn, thật sự không thể trách ông bà

được.

Từ Đông Thăng xoa đầu Lâm Tuệ: “Là chúng ta quan tâm con cái chưa đủ”

Trên đường tới đây anh đã suy nghĩ rất nhiều: “Hàng tồn ở cửa hàng huyện cũng

chẳng còn bao nhiêu, thời gian này em cứ ở nhà nghỉ ngơi, trông nom bọn trẻ đi.

Anh xử lý nốt công việc ở cửa hàng xong sẽ đóng cửa sớm hơn dự kiến”

“Chỉ còn lại một quán ăn nhỏ, dễ quản lý hơn”

“Tiền kiếm bao nhiêu cũng không đủ, chúng ta tham lam quá rồi”

Lâm Tuệ thở dài, gật đầu: “Đúng, đóng cửa sớm đi. Dụng cụ ở cửa hàng thành

phố dùng được thì thuê xe chở lên, không dùng được thì cho nhóm A Hổ Tiểu

Cương”

Hai người bàn bạc nhỏ nhẹ, giữa chừng đánh thức An An dậy uống nửa bát

cháo và một cốc nước, sau đó con bé ngủ một mạch đến sáng.

Chờ bác sĩ khoa nhi đi làm, họ đưa con sang khám, xác định là viêm dạ dày, thể

chất cũng yếu. Bác sĩ dặn dò họ ngày thường chú ý ăn uống của trẻ, không được

để bị lạnh, Lâm Tuệ ghi nhớ từng điều một.

Sau đó lấy thuốc, bác sĩ cho về nhà tĩnh dưỡng.

Gia đình ba người về đến nhà, thấy cổng sân mở toang, bên trong bật tivi, một

đám người ồn ào náo nhiệt.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

“Thằng ba về rồi!”

“Lão Tam”

Từ Đông Thăng nhíu mày, bảo Lâm Tuệ đưa con vào phòng nghỉ ngơi.

Khang Khang Thường Thường cũng chạy theo vào phòng, đến trước giường thì

dừng lại, vẻ mặt lo lắng: “Em gái còn đau bụng không?”

An An ngồi bên mép giường, sắc mặt vẫn tái nhợt, lắc đầu: “Không đau nữa”

Lâm Tuệ lấy túi kẹo to mua ở huyện ra, chia cho mỗi đứa một viên.

vat/chuong-332-khach-quy-tim-den-noi-tham-son-cung-cochtml]

Khang Khang lắc đầu: “Cho em gái ăn hết đi ạ”

“Mẹ mua nhiều lắm, ai cũng có phần. Nhìn mắt thâm quầng thế kia, tối qua không

ngủ được hả? Mau ăn kẹo đi, ba anh em nằm nghỉ một lúc nhé”

Cởi giày cho bọn trẻ, để chúng nằm xuống, cô bật quạt, đắp chăn mỏng lên bụng

cho chúng.

Chẳng bao lâu sau, bọn trẻ đã ngủ say.

Lâm Tuệ cũng thức trắng đêm, mệt rã rời, cởi giày, nằm bên mép giường ngủ

thiếp đi.

Từ Đông Thăng mệt cả thể xác lẫn tinh thần, hận không thể nằm xuống giường

ngủ một giấc, khổ nỗi đám họ hàng tên còn chẳng nhớ nổi này cứ ríu rít không

ngừng.

Họ cũng chẳng có việc gì to tát, chỉ là tới tán gẫu làm thân. Muốn tán gẫu thì tìm

cha mẹ anh sang nhà cũ mà tán, kéo anh lại thì nói chuyện gì được? Nếu là nói

chuyện mạt chược bài bạc hay buôn bán làm ăn thì anh còn tiếp được vài câu,

đằng này toàn nói chuyện anh họ em họ chị họ em gái họ gì đó?

“Lão Tam, đây là em họ con, năm nay 20 tuổi, con xem có việc gì sắp xếp cho nó

làm không? Rửa bát rửa rau giặt quần áo nó đều làm được hết”

Từ Đông Thăng nhìn cô em họ đen nhẻm gầy gò, cô ta lập tức cúi đầu không nói,

nhìn là biết gan bé tí.

“Nghe nói con vẫn luôn giúp đỡ chị họ con? Chúng ta cũng không đòi hỏi gì nhiều,

con cứ tìm đại việc gì cho nó làm là được”

“Này Lão Tam, bác nghe cha mẹ con bảo con tài trợ cho trường học à?”

Từ Đông Thăng nhìn cha mẹ đang bất lực, hiểu ra, gật đầu: “Vâng, sao thế ạ?”

Ông bác họ nào đó vỗ đùi: “Con không biết bọn lãnh đạo giáo viên trường học

toàn lũ tham ô à! Con bỏ tiền ra cho mấy đứa trẻ con không quen biết đi học làm

gì? Chi bằng đưa tiền này cho con cháu trong họ, chờ chúng nó học thành tài, thì

rạng danh tổ tông chẳng phải là tổ tông chung của chúng ta sao!”

“Con nhìn em họ con này, năm nay 13 tuổi, học lớp 6, thông minh hiểu chuyện,

ngặt nỗi nhà bác không có tiền, không cho nó đi học cấp hai được”

Từ Đông Thăng liếc nhìn thằng nhóc béo hơn cả hai con trai anh cộng lại, mắt

dán chặt vào tivi, chẳng thèm phản ứng gì.

Bác họ có chút ngượng, vỗ lưng nó, nó còn bực bội hất ra một câu: “Đừng làm

phiền con!”

Một bà dì họ không biết cách mấy đời bắt đầu nắm tay anh khóc lóc: “Dượng họ

con dạo trước ngã đập đầu xuống đất, đưa đi trạm y tế người ta bảo không chữa

được, trúng gió méo mồm lệch mắt, ăn cơm cũng phải người bón. Mà ổng là trụ

cột gia đình, ba đứa con nhà dì đều chưa đến mười lăm tuổi”

Bà ta khóc lóc thảm thiết, nước mắt làm ướt cả sàn nhà, là đau lòng thật sự.

Nhưng Từ Đông Thăng nhất thời cũng không biết tình hình cụ thể nhà họ là thật

hay giả, chỉ có thể an ủi qua loa vài câu.

Người này tiếp người kia than nghèo kể khổ với anh, anh đâu phải chúa cứu thế,

nghe mà đầu to như cái đấu, vội vàng kéo cha mẹ sang một bên, nhỏ giọng bảo

hai người tiễn khách.

“Cha mẹ, hai người hiểu rõ tình hình, chúng ta cứu ngặt không cứu nghèo, nếu

nhà nào thực sự gặp khó khăn, con giúp được thì giúp, nhưng kiểu rõ ràng học

dốt mà còn muốn vay tiền đi học thì chúng ta mặc kệ”

Từ phụ Từ mẫu hiểu rõ: “Con yên tâm, cha mẹ gặp nhiều chuyện này rồi, biết cái

nào nên giúp cái nào không nên dính vào”

Từ phụ nói với anh: “Mấy người này đều là người quen cũ của nhà ta, vay mượn

cũng không nhiều lắm đâu, con không cần lo, để cha với mẹ con ứng phó là

được, con cứ chăm sóc tốt cho mấy đứa nhỏ”

“Vâng”

Hai ông bà cười nói với đám họ hàng: “Bọn trẻ bị ốm, cần nghỉ ngơi, chúng ta

sang nhà cũ nói chuyện, bên đó cũng có đài nghe”

Có người không vui lắm, nhưng sự mệt mỏi trên mặt Từ Đông Thăng quá rõ ràng,

họ cũng không tiện ở lại lì.

Đám đông ra khỏi cửa, ồn ào đi về phía nhà cũ, Từ Đông Thăng ngáp một cái, vội

vàng đóng cổng sân lại.

“Lão Tam”

Mắt Từ Đông Thăng bị rỉ mắt dính vào, nhìn không rõ lắm, anh dụi dụi mắt.

Chỉ thấy gia đình ba người Từ Hồng Mai cười tươi rói dắt xe đạp đi tới, trên tay

còn xách hai dây thịt và một vò rượu.

“Lão Tam, chị”

“Rầm” một tiếng, Từ Đông Thăng đóng sầm cửa lại, không chút nể nang.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.