Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 46: Cắm đầu vào mà làm



Theo phản hồi của Từ Đông Thăng, ngày đầu tiên ba loại này bán đều chạy, màn

thầu có thể làm nhiều thêm một chút.

Lâm Tuệ đã tính toán sơ bộ, trứng gà trong nhà còn đủ làm nhân hai ngày nữa.

Trừ màn thầu ra, bánh bao cứ ba ngày đổi món một lần là được, tham nhiều quá

lại không tinh.

Ngày thứ hai vẫn là bánh bao trứng gà hẹ, bánh bao cà rốt và màn thầu, số lượng

tăng thêm 50 cái so với hôm trước.

Từ Đông Thăng đến trấn, vẫn bảo Cẩu Tử trông xửng hấp bên ngoài, còn hắn

chạy vào chợ đen đặt anh Lực một cân thịt chân giò trước nửa nạc nửa mỡ và

mỡ lá.

Làm nhân bánh phải tốn mỡ, không thì bánh khô không ngon.

Người bán bột mì còn bán cả thứ khác, đi chợ sớm để tranh thủ buôn bán, hắn ra

khỏi nhà sớm hơn Từ Đông Thăng nhiều, 6 giờ đã có mặt ở đây, giờ vẫn còn

đang ngáp ngắn ngáp dài.

Từ Đông Thăng vừa nãy biếu anh Lực hai cái bánh bao, nhưng với người này thì

tiếc, chỉ cho hai cái màn thầu, vừa to vừa đặc ruột, cũng coi như có thành ý.

A Lương – người bán lương thực – đi vào một góc, hỏi: “Cậu có ý gì?”

“Anh à, em không có ý gì khác đâu, chỉ muốn mua nhiều bột mì chỗ anh chút,

mua của anh mấy lần rồi, anh biết em không lừa đảo mà”

A Lương đúng là còn nhớ hắn, lần nào trả tiền cũng rất sòng phẳng.

“Mua bao nhiêu?”

“Lần này em lấy 100 cân, dùng hết chắc chắn lại lấy tiếp của anh, nhưng anh phải

bớt cho em chút đỉnh”

A Lương cau mày, nghi ngờ nhìn hắn: “Cậu mua nhiều thế không phải để mang đi

bán lại kiếm lời đấy chứ?”

Từ Đông Thăng chỉ vào cái màn thầu trên tay hắn: “Bọn em định làm màn thầu

bán, thấy bột mì chỗ anh tốt, làm màn thầu ngon”

A Lương cười khẩy, bột mì nào chẳng là bột mì, có gì khác nhau? Nhưng lời này

nghe mát lòng mát dạ, người bán hàng ai chẳng mong người ta khen đồ mình tốt?

“Giá lương thực này cậu cũng biết tôi không hô thách, lãi vốn dĩ chẳng bao nhiêu,

mỗi cân cùng lắm bớt cho cậu 1 xu rưỡi, nhiều hơn nữa thì chịu”

Từ Đông Thăng còn tưởng ép giá xuống được 2 xu, nhưng 2 xu ở quê mua được

cả cân thóc chưa xay rồi, hắn cũng biết điểm dừng, bớt 1 xu rưỡi cũng tốt, 100

cân bột mì tiết kiệm được 1 đồng rưỡi.

“Được! Cảm ơn anh!”

A Lương nói cho hắn một địa chỉ, hẹn sáng ngày kia đến sớm giao dịch. Chờ Từ

Đông Thăng đi rồi, hắn cắn một miếng màn thầu, càng nhai càng ngọt.

“Chà, ngon phết!”

Từ Đông Thăng lo cho Cẩu Tử, chạy vội ra ngoài.

Ra khỏi ngõ, hắn nhìn thấy chỗ Cẩu Tử thế mà đang bị mấy người vây quanh.

“Ấy ấy, các người làm gì đấy?”

Cẩu Tử gọi với theo hắn: “Anh, mau lại đây, em không làm xuể, toàn là người

mua bánh bao đấy”

Từ Đông Thăng ngạc nhiên, vội vàng chạy tới thu tiền.

Lúc Lâm Tuệ nặn bánh bao, có dính một ít lá hẹ hoặc sợi cà rốt lên vỏ bánh, nhìn

cái là biết nhân gì.

Chờ mấy người khách đi rồi, Cẩu Tử háo hức kể với anh nó: “Anh vào trong rồi,

có người từ trong đi ra ngang qua đây, ngửi thấy mùi thơm, tưởng em cũng định

vào bán, liền lại hỏi bên trong là cái gì, em mở ra cho hắn xem”

“Người đó nhìn cái bảo lấy luôn 3 cái, em lấy báo gói cho hắn. Có người nhìn thấy

cũng lại mua theo”

“Anh, chỗ này bán được đấy, người đi chợ đen cũng có tiền! Mua một lúc toàn hai

ba cái”

Cẩu Tử khua tay múa chân, Từ Đông Thăng lần đầu thấy nó phấn khích thế này.

“Giỏi lắm, hôm nay tính cho mày một công! Sau này làm nhiều, anh cũng cho mày

trông một sạp tự bán!”

Thấy hắn thu dọn đồ đạc, Cẩu Tử kỳ quái hỏi: “Anh, mình không bán ở đây nữa

à?”

Hắn gánh đòn gánh đi về phía bến xe: “Thằng ngốc, đi nhanh lên. Địa bàn ở đây

đều có người bảo kê rồi, mày mà cứ bán ở đây tiếp, người của chợ đen ra thu phí

bảo kê đấy”

Cẩu Tử gãi đầu: “À, thế đi thôi”

Từ Đông Thăng vừa đến chỗ cũ hôm qua, cô nhân viên bán vé đã chạy tới, còn

trách móc: “Hôm nay sao muộn thế?”

Từ Đông Thăng vội xin lỗi: “Ngại quá, hôm nay có việc bận chút, hôm nay chị lấy

gì?”

“Vẫn nhân cũ à?”

“Vâng, ngày kia đổi sang bánh bao thịt, nhưng sẽ đắt hơn chút”

“Đắt tí cũng được, ngon là được. Hôm nay cho tôi hai cái nhân trứng gà với hai

cái cà rốt, để riêng ra nhé”

Cô nhân viên cầm hai cái hộp cơm ra, rõ ràng là mua hộ người khác.

Chẳng bao lâu sau, bên trong lại có người ra mua, đều là khách hôm qua. Chắc

đến giờ đi làm, tranh thủ chạy ra mua.

Từ Đông Thăng lần lượt xin lỗi từng người, đây cũng là khách quen của hắn mà

lị?

“Cẩu Tử, mày trông ở đây, nếu đông quá thì bảo họ xếp hàng, thà chậm một chút

còn hơn nhầm lẫn”

“Vâng, anh”

vat/chuong-46-cam-dau-vao-ma-lamhtml]

Cẩu Tử vừa nãy bán ở đầu ngõ rồi, giờ cũng tự tin hơn, không còn luống cuống

nữa.

Từ Đông Thăng lấy báo gói vài cái bánh bao nhân cà rốt, biếu mỗi tài xế xe khách

một cái.

“Làm gì đấy?”

“Bác tài, em bán bánh bao ven đường, cái này biếu bác ăn thử. Không cần bác

làm gì đâu, chỉ là có ai hỏi thì bác thuận miệng giới thiệu giúp em một câu là

được”

Bác tài nghĩ ngợi, nói một câu thì mất gì của bọ, lại còn được ăn bánh bao miễn

phí, bèn gật đầu đồng ý.

Ở nhà, Lâm Tuệ ngủ bù mấy tiếng, lúc dậy thì lũ trẻ hàng xóm đã tan học.

Cô cầm mấy cái bánh bao cà rốt và màn thầu sang, chia cho bọn trẻ ăn. Dù sao

sáng sớm làm hàng cũng gây ra tiếng động, coi như quà xin lỗi làm phiền.

Từ Quốc Hoa hâm mộ: “Thím Ba, sao nhà thím lúc nào cũng có bánh bao to thế?”

Chị dâu hai liền hai ngày bị mùi bánh bao đánh thức, trong lòng ngứa ngáy lắm:

“A Tuệ, mấy hôm nay hai đứa bận rộn gì thế?”

Lâm Tuệ muốn khiêm tốn, nhưng cũng chẳng phải làm chuyện xấu xa gì, không

cần giấu giếm, bèn nói: “Bọn em định ra ngoài buôn bán nhỏ, mấy hôm nay đi thử

xem sao”

Chị dâu cả và chị dâu hai nhìn nhau, kinh ngạc: “Buôn bán á?”

Cái này.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Lâm Tuệ biết họ nghĩ gì, nhưng nói nhiều cũng vô ích, họ không giống bố mẹ

chồng, không quản được chuyện nhà cô, không cần thiết phải nói toạc ra. Nếu

thông minh thì thấy người ta làm được, mình phải đi theo húp nước canh mới

đúng.

“Giờ không ai bắt bớ nữa à?”

“Không đâu. Bọn em làm nhỏ lẻ thôi, không bị bắt đâu”

Chị dâu cả còn định hỏi thêm thì thấy cô đứng dậy đi ra ngoài.

“Anh Đông, sao về sớm thế?”

Từ Đông Thăng và Cẩu Tử từ đường lớn rẽ vào, quệt mồ hôi trên trán, lưng áo

ướt đẫm, cả người như vừa vớt dưới nước lên.

“Ừ, hôm nay khách đông”

Lâm Tuệ không khóa cổng, chỉ khép hờ, đẩy là vào: “Thế ạ, em tưởng còn lâu

nữa, cơm còn chưa nấu”

“Không sao, anh đi tắm cái đã, nóng quá”

Bến xe buôn bán tốt hơn ngày đầu, họ làm thêm 50 cái bánh bao, kết quả vẫn

chưa đến trưa đã bán hết sạch.

Chị dâu cả chị dâu hai nhìn nhau, ý này là làm ăn được lắm hả? Còn bán hết sớm

về nhà nữa?

Mấy đứa trẻ định chạy sang chơi với Sơn Oa, bị Lâm Tuệ đuổi về: “Hôm khác

chơi nhé, để chú Ba các cháu ngủ một lát”

Cẩu Tử vẫn về nhà ăn cơm trưa, ở nhà mẹ và bà nội đã nấu sẵn rồi.

Đóng cổng viện, tường lại cao, tiện cho Từ Đông Thăng. Hắn cởi sạch sành sanh

cũng chẳng ai thấy, trần truồng đứng giữa sân dội nước ào ào.

Dội xong cũng chẳng cần lau, nước một lát là tự khô.

Đệm giường đã thay bằng chiếu trúc, hắn nằm lên ngủ một giấc, chờ lúc dậy, Lâm

Tuệ đã để nguội cơm trưa.

Cô đếm tiền: “Hôm nay hình như thiếu một ít”

Từ Đông Thăng nhai món dưa chuột trộn chua cay, giòn tan: “Ừ, anh biếu mấy cái

cho anh Lực với A Lương, cả mấy bác tài ở bến xe nữa, nhờ họ rao hộ”

Lâm Tuệ vuốt phẳng từng tờ tiền, cô thích tiền được xếp ngay ngắn, trong lòng

vui phơi phới.

“Nên thế, không được keo kiệt, anh Đông thông minh thật đấy”

“Hì hì, đương nhiên”

Ngày thứ ba, Lâm Tuệ cũng xếp ít màn thầu vào giỏ cho Cẩu Tử, lót vải sạch sẽ.

Xe khách phải đến giờ mới chạy, có khách lên xe chờ trước, thấy bác tài đang ăn

bánh bao, càng ngửi càng đói.

“Bác tài ơi, bánh bao bác mua ở đâu thế?”

Bác tài chỉ tay ra ngoài, hai thanh niên trẻ tuổi đang đứng bên hai cái giỏ, bên trên

đặt xửng hấp to tướng.

“Kìa, đằng kia có bán bánh bao màn thầu đấy, không cần phiếu. Ăn cũng được,

muốn ăn thì xuống mua nhanh lên, kẻo lỡ giờ xe chạy”

Hai ba người lục tục xuống xe chạy tới.

Có đứa trẻ con thèm nhỏ dãi, khóc đòi ăn. Thời buổi mỗi nhà chỉ có một mụn con,

phụ huynh cũng xót con, vội vàng chạy xuống mua.

Ngày thứ ba cũng bán hết sạch trước buổi trưa.

Ngày thứ tư đổi nhân bánh bao, nhân thịt heo cải trắng và dưa chua. Bánh bao

thịt số lượng ít, lại bán đắt, 1 hào một cái.

Lâm Tuệ còn tưởng sẽ bán chậm, kết quả lại bán chạy ngoài dự kiến.

Từ Đông Thăng trước khi về còn chạy đi tìm anh Lực đặt mỗi ngày một cân thịt

chân giò trước.

Anh Lực rít thuốc, nhả khói mù mịt: “Được. Nhưng cậu phải để lại cho tôi hai cái

bánh bao thịt mỗi ngày, bánh bao nhà cậu ngon đấy, tôi mang về dỗ trẻ con”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.