Từ Đông Thăng dẫn theo ba đứa con ngồi xổm ở cửa đợi cô, khi nhìn thấy người,
cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt: “Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Tâm trạng Lâm Tuệ đã thoải mái hơn nhiều, cũng có thể nói với anh thêm vài câu.
“Ừ, không sao, đi đường bình an thuận lợi” Cô quay sang bọn trẻ: “Các con lấy
đồ trong xe ra đi, là đặc sản mẹ mua cho các con đấy”
Cô dậm chân theo bản năng, chân đã tê cứng, vào nhà rồi mới cảm thấy cơ thể
sống lại.
Mùa đông phương Bắc quả thực quá lạnh, vừa hanh vừa buốt, vào sâu đông
đúng là chẳng muốn ra ngoài.
Từ Đông Thăng rót cho cô ly nước ấm: “Uống cho ấm người đi”
“Ừ”
Cô cởi áo khoác, ném tùy tiện lên sô pha, sau đó nhận lấy ly nước, hỏi anh: “Anh
không về à?”
Thời gian này Từ Đông Thăng sáng tối đều gọi điện báo bình an cho cô, cũng
không dám giục giã, chỉ quan tâm hỏi han tình hình.
“Không về, sợ em có việc tìm anh”
Lâm Tuệ ngước mắt nhìn anh: “Giờ em về rồi, anh yên tâm đi, có việc gì thì cứ đi
làm đi, không cần vây quanh em đâu”
Đây là lời trái lương tâm nha.
Từ Đông Thăng bắt đầu giả vờ đáng thương: “Anh chỉ muốn vây quanh em thôi,
sau này em có việc gì cứ sai bảo anh làm, tuyệt đối không hai lời”
Lâm Tuệ nhướn mày, tháo khăn quàng cổ xuống: “Anh là ông chủ lớn, sao có thể
làm tùy tùng nhỏ cho em được”
Từ Đông Thăng nhận lấy khăn quàng của cô, sau đó đi ra sau lưng cô, bóp vai
đấm lưng, giọng điệu nịnh nọt: “Ở cái nhà này, không có ông chủ lớn gì cả, em là
Thái hoàng thái hậu, tiểu nhân nhất định hầu hạ người thoải mái dễ chịu”
Lâm Tuệ không nhịn được cười một tiếng.
Từ Đông Thăng nghe thấy tiếng cười này, trong lòng nhẹ nhõm hơn chút, đấm
lưng càng tích cực hơn.
Anh đã đặc biệt đi tìm bác sĩ Liên chuyên nghiệp có kinh nghiệm tư vấn rồi, nghe
nói lúc này biện pháp giải quyết duy nhất chỉ có thể là chiều theo.
Biết không có chuyện gì lớn là tốt rồi, chiều chuộng vợ thì có gì đâu, anh mặt dày
với vợ quen rồi, bị đánh bị mắng cũng chẳng cãi lại.
Ba đứa con trong nhà cũng được anh dặn dò kỹ lưỡng, không được chọc giận
mẹ, phải cụp đuôi mà sống.
Lâm Tuệ mỗi ngày chỉ việc đưa tay mặc áo há miệng ăn cơm, không ai lấy những
chuyện phiền lòng quấy rầy cô, cảm xúc của cô dần dần bình tĩnh trở lại, không
còn dao động lớn nữa.
Thế là, chuỗi ngày phòng không gối chiếc dài đằng đẵng hai tháng của Từ Đông
Thăng cuối cùng cũng tuyên bố kết thúc. Hai người ngủ cùng nhau ấm áp hơn
hẳn, người đàn ông trung niên được ôm vợ ngủ suýt nữa thì khóc vì vui sướng.
Khủng hoảng trong nhà được giải trừ.
Từ Quốc Vinh cũng dám ngoi lên vào lúc này.
Ngày tuyết đầu mùa rơi, cậu từ bên ngoài trở về, tay cầm một chiếc đĩa CD và
một chiếc micro mới.
Từ Quốc Tranh và Lý Linh nắm tay nhau từ bên ngoài về, thấy cậu hì hục với cái
micro thì ngạc nhiên: “Ăn lẩu mà cũng phải phối nhạc mới ngon à?”
Lý Linh cười nói: “Cái này gọi là tình thú, người nước ngoài ăn bít tết đều bật
nhạc đấy. Thắp thêm mấy cây nến nữa, gọi là bữa tối dưới ánh nến”
Khóe miệng Từ Quốc Tranh giật giật: “Hồi bé mất điện mới phải thắp nến, đèn dầu
trong nhà vẫn còn đấy, có muốn mang ra ôn lại kỷ niệm xưa không?”
Từ Quốc Vinh trừng anh trai, sau đó giơ ngón tay cái với Lý Linh: “Vẫn là chị dâu
hiểu chuyện, chị xem cái đầu gỗ của anh cả em kìa, chẳng lãng mạn tẹo nào, cái
gì cũng không hiểu”
vat/chuong-527-sau-nay-con-se-tro-thanh-dai-minh-tinhhtml]
Một tiếng “chị dâu” làm Lý Linh đỏ bừng mặt.
Từ Quốc Tranh đá thằng hai một cái: “Bớt nói nhảm đi, ba mẹ đâu?”
“Trong bếp”
Chẳng bao lâu sau, Lâm Tích và Trương Giai Giai cũng về.
Trương Giai Giai hiện tại đã trở thành giáo viên mỹ thuật, giúp đỡ Lâm Tích chuẩn
bị mở phòng tranh, công việc cũng không bận lắm. Hôm nay tuyết rơi, nhà họ Từ
bảo cả nhà cùng ăn lẩu, Lâm Tích liền kéo cô ấy qua.
Cô ấy cũng quen cửa quen nẻo, vào cửa là chào hỏi to rõ.
“Giai Giai tới rồi à, mau ngồi xuống đi, đồ ăn sắp xong rồi”
Trương Giai Giai ban đầu còn hay mang hoa quả tới, nhưng đến nhiều rồi, giờ
không cần khách sáo thế nữa.
Cô ấy và Lý Linh quan hệ cũng không tồi, tính tình giống nhau, bàn chuyện bát
quái minh tinh thì hợp cạ vô cùng.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Chờ thức ăn bưng lên, nồi lẩu sôi sùng sục, Từ Quốc Vinh cuối cùng cũng chỉnh
xong cái micro.
Khi tiếng nhạc vang lên, Trương Giai Giai nghiêm túc nghe một lúc mới hỏi đây là
bài hát của ai, sao chưa nghe bao giờ? Cô ấy nhận ra giọng của anh hai Từ,
nhưng chỉ tưởng là hát cover bài của ca sĩ khác.
“Mọi người thấy hay không?”
“Hay lắm”
Từ Quốc Vinh cười vui vẻ, mắt cười cong cong.
Lâm Tuệ nhận ra ý tứ, có chút ngạc nhiên: “Thằng hai, đây là bài hát con viết à?”
Cậu gật đầu: “Tổng cộng có năm bài, từ sáng tác nhạc đến biểu diễn đều là một
mình con làm, âm thanh nền cũng là con thu âm từng chút một đấy”
Bốn năm đại học, ngoại trừ vài cuộc thi hát, cậu hầu như không có gì nổi bật. Cậu
vẫn luôn tích lũy, học tập nâng cao giọng hát, chờ đợi thời cơ chín muồi.
Thành quả đại khái là viết cả trăm ca khúc, có tác phẩm hoàn thiện cũng có bản
nháp thất bại, đều là tâm huyết.
Năm bài hát trong chiếc đĩa này chính là một phần trong số đó.
Thời gian này cậu cũng chẳng được nghỉ ngơi tử tế, nằm mơ cũng đang thu âm.
Cũng may phản hồi của lứa người nghe đầu tiên cũng không tệ, là một khởi đầu
tốt.
Lâm Tuệ bừng tỉnh, thảo nào có thời gian giọng nó khàn đi, cô còn tưởng con trai
lại lén ra đường bán nghệ chứ.
Mọi người trên bàn cũng kinh ngạc vô cùng, cơm cũng chẳng buồn ăn, nghiêm túc
nghe nhạc.
“Anh hai giỏi thật đấy!”
“Thằng hai giờ trình độ cao thế này rồi cơ à”
Từ Quốc Vinh hiếm khi được khen đến đỏ mặt.
Trương Giai Giai ngày thường ồn ào nhất giờ bỗng trở nên im lặng, cô ấy lấy từ
trong túi ra một cuốn sổ vẽ, vẻ mặt nghiêm trọng.
Lâm Tích kỳ quái, huých vai cô ấy: “Cậu làm gì thế? Không ăn cơm tự nhiên đòi
vẽ tranh?”
Trương Giai Giai ôm ngực, trịnh trọng nói với Từ Quốc Vinh: “Anh hai, sau này
anh nhất định sẽ trở thành một đại minh tinh lừng lẫy, bây giờ có thể ký cho em
mấy tấm được không? Em giữ làm đồ gia truyền, sau này khoe với con là mẹ nó
là fan cứng đời đầu của ca vương!”
Biểu cảm của cô ấy nghiêm túc, như thể người trước mắt thực sự là đại minh tinh
tương lai vậy.
Từ Quốc Vinh bị cô ấy làm cho đỏ mặt tía tai, thế mà cũng nhận lấy giấy bút từ
tay cô ấy, nắn nót viết tên mình lên đó.