“Hiệu trưởng và các lãnh đạo cấp cao đều bị gọi đi làm việc. Vì sự việc vẫn đang
trong quá trình điều tra, hơn nữa ảnh hưởng rất xấu đến danh tiếng nhà trường,
nên từ trên xuống dưới bị lệnh cưỡng chế giữ kín miệng, ngay cả giáo viên bình
thường cũng không biết chuyện này, là do lúc tôi đi tìm thư ký trường nộp tài liệu
vô tình nghe được”
“Trong số đó có Hà Vĩnh và một bạn học khác cùng lớp các cậu, đều bị bắt rồi!
Vốn dĩ còn có những người khác, nhưng họ chỉ làm một thời gian rồi nghỉ, chỉ có
hai người đó là theo ông chủ mãi, rất nhiều người biết chuyện này. Nhân viên kỳ
cựu mà! Cảnh sát không điều tra mới lạ”
Mọi người thổn thức, trường họ là đại học danh tiếng, nếu chăm chỉ học hành
thuận lợi tốt nghiệp ra trường, tương lai rất rộng mở. Dù là xuất đạo làm ngôi sao
hay làm giáo viên âm nhạc đều được, sao lại tự hủy hoại tương lai thế này.
Cho dù có được thả ra, với vết nhơ này, các đơn vị tốt cơ bản sẽ không xem xét
nhận. Thật đúng là có một ván bài đẹp trong tay mà đánh nát bét.
Từ Quốc Vinh mím chặt môi, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Mẹ cậu nói không sai, “Sân khấu danh lợi quá nhiều cám dỗ, dễ đánh mất bản
tâm”
Hôm nay cậu uống xong rượu, gọi điện bảo tài xế nhà mình đến đưa từng đàn
anh về, sau đó một mình đi dạo dọc theo con phố.
Đi đến trước cửa quán bar dán giấy niêm phong, cậu phút chốc thấy hoảng hốt.
Hai tháng trước nơi này còn là động tiêu tiền vàng son lộng lẫy, giờ biển hiệu đã
bị tháo dỡ, cửa lớn đóng chặt, ai nấy đều tránh như tránh tà.
Trước mắt hiện lên cảnh tượng Hà Vĩnh khí phách hăng hái ca hát nhảy múa trên
sân khấu, cậu ta còn cười lớn bảo muốn kiếm thật nhiều tiền, về quê mua nhà to
lái siêu xe. Trong chớp mắt tất cả đều tan thành mây khói.
Cậu lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
“Alo, chú Lý ạ”
“Ừ, Quốc Vinh hả, sao rảnh rỗi gọi cho chú thế?” Lý Khải Thành vẫn đang bận rộn
trong cục, tay lật tài liệu, kẹp điện thoại lên tai nói chuyện.
Từ Quốc Vinh nhất thời không biết nên mở lời thế nào: “Mấy năm trước cháu có
bạn hát ở quán bar ấy ạ”
Tay lật tài liệu của Lý Khải Thành khựng lại, nhớ ra chuyện này, Lâm Tuệ và Từ
Đông Thăng lúc ấy tìm ông xin tài liệu, chính ông còn dặn dò thằng bé đừng có
dính vào: “Ừ, chú nhớ, sao thế, họ lại tìm cháu à?”
“Không ạ” Từ Quốc Vinh ngồi xuống bậc thềm bên cạnh, tiện tay nhặt một cành
cây chọc kiến bò dưới đất.
“Quán bar này hiện tại bị dẹp rồi, nghe nói bạn cháu cũng bị bắt. Chú Lý, chú bảo
họ sẽ thế nào ạ?”
“Cháu không dính líu gì vào đấy chứ?”
“Không ạ, lâu lắm rồi cháu không liên lạc với họ”
Lý Khải Thành lúc này mới giãn lông mày, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Cháu
không dính vào là tốt. Cháu nói cho chú nghe xem bạn cháu làm những gì”
“Cụ thể cháu cũng không rõ lắm, họ hát ở trong đó, cũng là nhân viên lâu năm,
trước kia còn giới thiệu bạn học vào làm thêm kiếm tiền, còn lại cháu không biết”
Lý Khải Thành dựa lưng vào ghế, ngón tay gõ nhẹ lên tập tài liệu, cố gắng dùng
lời lẽ dễ hiểu phân tích cho cậu.
“Chủ yếu là xem bạn cháu đóng vai trò gì trong đó, việc này có thể nhẹ có thể
nặng, chú chỉ có thể nói cho cháu vài trường hợp có khả năng. Một, nếu họ chỉ là
nhân viên làm việc bên trong, không dính líu gì đến chuyện phi pháp, điều tra rõ
ràng sẽ được thả ra —— nhưng trường hợp này chú nghĩ cháu cũng rõ, không có
khả năng sạch sẽ như thế đâu”
Từ Quốc Vinh “vâng” khẽ một tiếng, nghe ông nói tiếp.
“Thứ hai, họ còn giới thiệu người vào quán bar, nếu chỉ là giới thiệu nhân viên
phục vụ bình thường, lấy chút phí môi giới thì cũng nhẹ, không nghiêm trọng lắm.
Nhưng nếu là gài bẫy người ta, dụ dỗ đối phương làm một số chuyện phi pháp, thì
bạn cháu chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự”
vat/chuong-533-da-biet-dieuhtml]
“Các cháu vừa là sinh viên, lại làm nghệ thuật, chưa kể ở thành phố lớn như Kinh
Thị, điều kiện gia đình cơ bản sẽ không quá tệ. Bọn chúng nhắm vào những sinh
viên chưa hiểu sự đời, gài bẫy dụ dỗ tống tiền một dây chuyền. Cho dù cháu đi
kiện, người ta một không trói tay cháu hai không kề dao vào cổ cháu, lấy chứng
cứ gì chứng minh cháu bị ép buộc?”
Lý Khải Thành chứng kiến quá nhiều, không nói là lòng dạ sắt đá, nhưng trong
lòng cũng có chút chai sạn.
“Người dạy không được thì để sự việc dạy, đụng chuyện cái là biết ngay. Quốc
Vinh à, cháu cứ thành thật mà sống, hiện tại đang kiểm tra gắt gao, quét sạch tệ
nạn xã hội, cho dù không làm chuyện xấu nhưng dính phải một chút cũng phiền
phức lắm”
Từ Quốc Vinh “dạ” một tiếng: “Chú Lý, cháu. cháu bây giờ ngoan lắm rồi”
Ba mẹ cậu bảo cậu đã tốt nghiệp, hiện tại trừ việc lớn thì hỏi một câu, còn lại dù
hôm nào cậu không về nhà ngủ họ cũng chẳng quản.
Tự do thì tự do thật, nhưng cậu thế mà lại thấy không quen.
Ví dụ như bây giờ, người cậu nồng nặc mùi rượu, 11 giờ đêm mới về đến nhà, ba
mẹ cậu đang ngồi trước tivi xem phim, nghe thấy tiếng cũng chẳng thèm quay đầu
lại.
Cái sô pha dài thế kia mà hai người cứ phải dính lấy nhau, còn ăn hoa quả, chẳng
ai thèm nhìn cậu lấy một cái.
Từ Quốc Vinh ngồi xuống cạnh mẹ, cũng cọ cọ vào tay bà.
Còn chưa kịp mở miệng đã bị mẹ đá cho một cái: “Hôi chết đi được, ra ghế đẩu
ngồi, đừng ngồi sô pha của mẹ”
Từ Quốc Vinh nhăn mũi, mẹ cậu quá vô tình.
Cậu lại nhìn sang ba: “Ba, sao ba cũng lên đây, chẳng phải bảo ở nhà bận lắm
sao?”
Từ Đông Thăng mặt không đổi sắc, cũng chẳng thèm nhìn cậu, cầm dĩa xiên
miếng hoa quả đưa tận miệng vợ, giọng nói thì dịu dàng: “Nếm thử miếng này đi,
ngọt lắm”
Mẹ cậu lúc này mới hé miệng ăn miếng hoa quả.
Đây là coi cậu như không khí à?
Từ Quốc Vinh hít sâu mấy cái, xoay người về phòng.
Cậu vốn còn định nghĩ dù sao cũng là bạn bè một thời, có nên vào cục thăm Hà
Vĩnh và người kia không.
Nhưng bị chú Lý ngăn cản.
“Các cháu không biết nước trong quán bar sâu thế nào đâu, nếu trong cục đã hốt
trọn cả ổ quán bar thì mức độ sẽ không nhẹ. Những người liên quan đến việc này
đều phải bị điều tra một lượt, không chừng còn có người mai phục bắt người gần
quán bar. Cho nên cháu đừng có nghĩ đến chuyện đi thăm bạn, tốt nhất là đừng
bén mảng tới gần quán bar đó. Ai biết được người theo dõi cháu sẽ là cảnh sát
hay là mấy kẻ xã hội đen không thể lộ diện”
Từ Quốc Vinh quả thực chưa từng trải qua, không biết đằng sau còn có chuyện
như vậy, sợ toát mồ hôi hột.
Đã vậy thì cậu bo bo giữ mình, coi như không biết chuyện này đi.
Cậu còn phải bận rộn kiếm tiền đây này.
Tiền sửa sang phòng làm việc vẫn là vay của ba mẹ, mười vạn đồng, cậu tạm thời
chưa trả nổi.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Rõ ràng là muốn kiếm tiền, kết quả lại phải ném vào đó không ít tiền trước.
Nhưng mà, nợ nhiều không lo, cùng lắm thì tiêu trước một phần tiền sính lễ tương
lai —— nếu để Từ Đông Thăng biết thằng hai nhà mình có ý nghĩ này, chắc chắn
sẽ đuổi cổ cậu ra khỏi nhà.