Từ Đông Thăng phát hiện một người trước đây chê bánh bao hắn đắt, bỏ sang
hàng bên kia mua, giờ lại quay lại chỗ hắn.
Hắn nửa đùa nửa thật: “Thế nào? Vẫn thấy bánh bao nhà em ngon hơn chứ gì?”
Người nọ hơi ngượng, cười hì hì: “Thằng nhóc kia chỉ bán bánh bao rau với màn
thầu, rẻ hơn chút thật nhưng nhân ít quá, ăn khô khốc, trẻ con nó chê không ăn”
“Tiền nào của nấy mà anh, nếu em giảm giá thì cũng chẳng dám cho nhiều mỡ
thế đâu, mỡ lá mua khó lắm chứ đùa”
Từ Đông Thăng nói năng nhỏ nhẹ, chẳng hề tỏ vẻ bực tức.
“Ông chủ xởi lởi thật đấy”
“Ha ha ha nói thật lòng thôi mà” Được gọi một tiếng “ông chủ”, Từ Đông Thăng
cảm giác cả người cứ lâng lâng.
Hắn nói cũng không sai, khách quen của hắn đa phần là người có công ăn việc
làm ổn định, túi rủng rỉnh tiền nên mới dám chi mạnh tay để ăn ngon, nhưng
người ít tiền thì vẫn sẵn lòng mua bánh bao rẻ hơn.
Lúc vắng khách, Cẩu Tử hất hàm về phía đối diện, nói nhỏ: “Em còn tưởng bọn
họ sợ quá nghỉ mấy ngày không dám ra ấy chứ”
Hồi trước nó bị bắt nạt là trốn biệt mấy ngày không dám ra đường.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Giờ này mà còn dám ra bán, một là gan to, hai là nhà hết cái ăn thật rồi”
Hai ông cháu kia quần áo vá chằng vá đụp, chắc cũng dốc hết vốn liếng ra làm
ăn, dễ gì mà bỏ cuộc.
Nhưng thấy họ bình an vô sự, chắc hai tên lưu manh kia bị bắt giam rồi.
Cẩu Tử kéo tay áo hắn: “Anh, kia có phải hai anh vợ anh không?”
Từ Đông Thăng nhìn theo hướng nó chỉ, hai người đàn ông gầy đen đang chạy về
phía họ: “Đúng thật kìa”
“Anh cả, anh hai, các anh đi đâu đấy?”
Anh cả và anh hai Lâm cũng đeo giỏ sau lưng, bên trong có cái gì đó.
“Bọn anh ở nhà đợi hai ngày, vẫn muốn ra thử xem sao. Lo lần đầu làm không tốt
nên thịt 5 con gà với 6 con thỏ thôi”
Hai người mặt mũi căng thẳng, nói chuyện còn thở hồng hộc.
Hôm nọ về nhà kể chuyện em rể bán gà bán thỏ trên phố, cả nhà ai cũng choáng,
ai cũng muốn kiếm tiền to.
Đặc biệt là anh hai Lâm, sốt ruột đến phát hỏa. Vợ sắp đẻ rồi, tiền phạt sinh con
thứ hai (nếu có) còn chưa biết bao nhiêu.
“Cần em giúp không?”
Anh hai Lâm cắn răng: “Không cần đâu, hôm nọ bọn anh nhìn cả rồi, về nhà
cũng tập dượt mấy lần, tự làm được”
Từ Đông Thăng trong lòng nể phục mấy ông anh vợ, động viên họ: “Đừng lo, trên
trấn đông người thế này, chúng ta lại không bán cho cùng một nhóm người, không
lo ế đâu”
“Cứ nhớ là phải mặt dày, mồm ngọt. Bị từ chối thì tìm khách khác, hỏi ba người
không được thì hỏi năm người, năm người không được thì hỏi tám, kiểu gì chẳng
có người muốn mua?”
Anh hai Lâm gật đầu, đúng là lý lẽ này, chỉ cần có người mua là họ kiếm được
tiền!
Từ Đông Thăng kể chuyện hôm qua có côn đồ cướp tiền cho họ nghe, rồi khuyên:
“Lúc đi thì không sao, lúc về trong người nhiều tiền là không an toàn đâu. Các anh
nghĩ xem, bán thêm một con thỏ là đủ tiền đi xe mấy chuyến rồi? Cái gì cũng
không quan trọng bằng an toàn”
vat/chuong-54-bo-tien-mua-dong-sat-vunhtml]
Nghe chuyện này xong, anh cả Lâm cũng không tiếc tiền nữa: “Được, lúc về bọn
anh đi xe”
Dặn dò qua loa vài câu, Từ Đông Thăng lại quay sang bận bán bánh bao, hai ông
anh vợ rủ nhau đi về phía đông người.
Bán xong bánh bao, hắn lại tạt qua trạm phế phẩm một chuyến.
Đây là nhiệm vụ Lâm Tuệ giao, đến mua báo cũ.
Báo cũ công dụng nhiều vô kể, vừa gói đồ vừa học chữ lại còn dán tường được.
Ông bác béo ở cửa vẫn nhớ hắn, vẫn nằm ườn trên ghế tựa, nhâm nhi cái ca
tráng men to đùng.
“Lại đến mua báo à?”
“Vâng ạ, bác ơi, hôm nay có đồ gì tốt không?”
Ông bác béo lắc đầu: “Chỗ này thì có cái gì tốt?”
Từ Đông Thăng chắp tay sau lưng đi lại ngó nghiêng, không biết còn tưởng đang
đi dạo Cung Tiêu Xã.
Lúc này, một xe hàng được kéo đến cửa trạm phế phẩm, một đám người hì hục
khuân vác, ném hết sang một bên, bụi bay mù mịt.
Từ Đông Thăng tò mò lại xem. Đa phần là sách cũ, đồ sứ vỡ, thậm chí lẫn cả rác
rưởi.
Ông bác béo chửi đổng vài câu, đặt ca nước xuống, lại phải vất vả phân loại.
Một đống sắt đen sì thu hút sự chú ý của Từ Đông Thăng. Hắn lại gần, thò tay bới
đống sắt ra khỏi “núi rác”.
Nhìn ghi đông và yên xe, còn có cái khung xe to tướng, chà —— đây là một chiếc
xe ba bánh.
Nhưng nó đã bị tháo rời thành từng mảnh, không biết thiếu bộ phận nào. Nhiều
chỗ rỉ sét, lốp xe cũng xẹp lép.
Hắn quay đầu lại: “Bác ơi!”
Ông bác béo đang định làm việc, cáu kỉnh: “Làm gì mà to mồm thế, gọi hồn à?”
“Cháu muốn mua cái này, bao nhiêu tiền ạ?”
Ông ta liếc qua loa: “Năm đồng cầm đi”
Có năm đồng thôi á!
Từ Đông Thăng cắn răng, quyết định tiền trảm hậu tấu, móc tiền bán bánh bao
hôm nay ra, vợ đã bảo được phép “biển thủ” mà.
Trên đường về, hai người hì hục khênh đống sắt vụn, tay sắp gãy đến nơi.
“Anh, anh bỏ bao nhiêu tiền ra mua đống sắt vụn này thế?”
“Mày không tin anh có thể biến đống này thành bảo bối à?”
Cẩu Tử dứt khoát lắc đầu: “Em chả tin, đây là rác mà. Anh tiêu sạch tiền bán
bánh bao hôm nay, chị dâu chắc chắn giận lắm. Chị dâu không giận thì thím với
chú cũng tức nổ phổi cho xem”
Từ Đông Thăng rùng mình, tai lại bắt đầu nóng lên.
Chắc không đến nỗi nào đâu nhỉ?