Ngoài cảm giác hoang đường ra, Giang Dĩ Ninh dường như không có cảm xúc gì
quá lớn.
Tuy trong nhà không ai truyền đạt “tin vui” này cho đứa con gái xa xứ như cô, cô
cũng chẳng để tâm lắm, chỉ tò mò hỏi: “Trịnh Nhu bỏ công việc rồi à?”
“Nghe nói chú Giang bắt dì ấy ở nhà dưỡng thai, vốn dĩ cái thai cũng không ổn
định lắm, dứt khoát xin nghỉ việc trước khi mọi người biết. Cũng chỉ có mấy nhà
chúng ta biết chuyện này thôi, giấu kỹ lắm”
Phong cách xử sự này quả thực nằm trong dự đoán của Giang Dĩ Ninh.
Giang Thủy ban đầu làm công ăn lương nhà nước, nhưng từ khi đặc khu kinh tế
được thành lập, cám dỗ xung quanh quá lớn, ông ta cũng thuận thế bỏ việc ra
ngoài làm thương mại. Kiếm tiền nhìn lên chẳng bằng ai, nhìn xuống lại thấy hơn
khối người, cũng đưa nhà họ Giang thuận lợi chen chân vào tầng lớp trung lưu.
Nhưng nghề nghiệp đổi thì đổi, tính cách con người đã hình thành thì khó mà thay
đổi.
Ở Giang Thủy, tư tưởng cổ hủ thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, hay còn gọi là
bệnh gia trưởng, cho rằng phụ nữ đều phải ở nhà giúp chồng dạy con vân vân và
mây mây.
Trong lòng ông ta chắc hẳn đã muốn có con trai từ rất nhiều năm rồi. Giờ một
sớm được như nguyện, chắc chắn sẽ đặt con trai lên hàng đầu.
Chỉ là, Trịnh Nhu làm nhân viên quèn trong ngành giáo dục mười mấy năm, mấy
năm trước mới có cơ hội leo lên vị trí chủ nhiệm. Giờ tuổi này muốn sinh con thứ
hai, còn vì thế mà từ bỏ sự nghiệp và tiền đồ của mình, đúng là liều mạng thật.
“Chị Dĩ Ninh, chị có về xem không?”
Lâm Phi rất coi thường cả nhà này, coi đứa con vợ trước để lại như cỏ rác, cũng
không sợ ngày sau gặp báo ứng, xuống suối vàng biết ăn nói thế nào với mẹ ruột
chị Dĩ Ninh.
Cô bé thật sự thấy không đáng thay cho chị Dĩ Ninh.
Nhưng người lớn vẫn còn qua lại với nhau, cô bé tuổi còn nhỏ, cũng không thể
không nể mặt mũi, thỉnh thoảng phải diễn trò, thật khiến người ta buồn nôn.
“Không về, chị về làm gì chứ? Nơi đó đâu còn là nhà chị nữa. Chị cũng không cần
gia sản của ông ta, cứ để họ một nhà bốn người sống hạnh phúc ngọt ngào đi”
Lâm Phi cảm thấy chị Dĩ Ninh thiệt thòi quá, cho dù chỉ được chia mấy trăm vạn
thì đó cũng là phần chị ấy đáng được hưởng, dựa vào đâu mà để lại hết cho mấy
người kia? Hơn nữa chị ấy mỗi tháng kiếm mấy ngàn đồng, không biết phải kiếm
bao lâu mới được số gia sản như thế.
Nhưng cô bé biết chị Dĩ Ninh tính tình bướng bỉnh, chuyện đã quyết thì không ai
thay đổi được, chỉ có thể nói: “Thôi được rồi, có gì cần giúp đỡ chị cứ bảo em”
Giang Dĩ Ninh gạt chuyện này ra sau đầu, một lòng vùi đầu vào việc chỉnh sửa
ảnh.
Danh tiếng của sếp ngày càng lớn, số lượng hoạt động công khai tham gia ngày
càng nhiều, khối lượng công việc của cô sớm đã xu hướng toàn thời gian. Cho
nên lương tăng lên 6000 đồng, kiếm được nhiều hơn và ổn định hơn so với các
bạn cùng phòng.
Số tiền này không chỉ đủ chi trả mọi chi phí sinh hoạt của cô mà mỗi tháng còn dư
ra hơn một nửa. Hơn nữa sếp thỉnh thoảng lại phát lì xì cho phòng làm việc, cô
cũng nhận được không ít.
Mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, chỉ cần nhìn thấy số dư 5 vạn trong thẻ là cô lại thấy an
tâm.
Sẽ có một ngày cô có thể dựa vào sức mình an cư lạc nghiệp ở nơi này.
Tuy cô một lòng muốn thoát khỏi cái nhà đó, nhưng cũng không biết là vì không
muốn làm trò cười cho người ngoài, hay là không muốn mang tiếng mẹ kế khắc
nghiệt với con chồng, hay là muốn khoe khoang, mà Giang Thủy thế mà lại là
người đầu tiên chủ động gọi điện cho cô, yêu cầu cô về dự tiệc đầy tháng của con
trai út.
Cúp điện thoại xong, Giang Dĩ Ninh có chút sững sờ.
Cô đã ba năm không về nhà, ngay cả ông già trông thế nào cũng không nhớ rõ,
thế mà lại phải đi tặng quà cho một đứa em trai cùng cha khác mẹ kém mình tận
21 tuổi.
Khi cô xin nghỉ với tiểu trợ lý, cậu ta có chút khó xử.
“Sếp có một lịch trình ở Macao, cô xin nghỉ lúc này hơi khó xử lý, việc có gấp
không?”
Vì cô vẫn là sinh viên, bình thường xin nghỉ vì chuyện học hành, cả đội đều có thể
thông cảm, duyệt nghỉ cũng hào phóng. Nhưng hoạt động này rất quan trọng, họ
không thể thiếu một ai, nhiếp ảnh gia là trọng yếu nhất.
Hơn nữa sếp dùng cô quen rồi, thích ảnh cô chụp.
vat/chuong-555-ngoai-truyen-tu-quoc-vinh-12-co-de-con-traihtml]
Giang Dĩ Ninh hỏi ngày, thật khéo, đúng vào ngày hôm sau tiệc đầy tháng.
“Cho tôi địa chỉ, tôi có thể tự đến đó, quê tôi ở Bằng Thành”
Tiểu trợ lý vui mừng, cậu ta cũng không muốn làm khó người khác, sắp xếp như
vậy là hợp lý nhất.
Muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó, theo danh tiếng ngày
càng lớn, Từ Quốc Vinh bận tối tăm mặt mũi, chuyện nhân viên xin nghỉ không
đến lượt cậu quản.
Nhưng trong đội thiếu nhiếp ảnh gia thì cũng hơi quá lộ liễu.
Trợ lý liền báo cáo chuyện Giang Dĩ Ninh xin nghỉ về quê.
Từ Quốc Vinh gật đầu, cậu đâu phải địa chủ bóc lột, trong trường hợp không ảnh
hưởng công việc thì xin nghỉ hay đổi ca cũng không vấn đề gì.
Chờ máy bay hạ cánh, cậu mới gọi điện hỏi thăm chú Lâm.
“Gần thế này, qua ăn bữa cơm nhé?”
Từ Quốc Vinh cười khổ: “Không được đâu chú, lịch trình sau đó rất gấp, người
bay trên không trung không dễ làm chủ đâu ạ”
Lâm Vũ cười: “Giờ ba mẹ cháu làm ông chủ phủi tay rồi, chẳng ai sướng bằng
anh chị ấy. Chú nghe nói họ đi Tân Cương du lịch à?”
“Vâng ạ, nhưng tháng sau cũng phải về gấp, tổ chức tiệc mừng thọ 50 tuổi cho ba
cháu ở quê, đến lúc đó chú Lâm nhất định phải tới đấy ạ”
Cũng vì thế mà hiện tại cậu phải nén thời gian lại, sắp xếp công việc kín mít, để
dành ra mấy ngày đó.
Lâm Vũ gật đầu: “Chắc chắn phải về rồi” Sau đó thư ký gõ cửa, cậu ta nhìn đồng
hồ: “Không nói chuyện với cháu nữa, con trai út của một người bạn cũ đầy tháng,
chú phải qua chúc mừng”
Từ Quốc Vinh: Bạn cũ? Con trai út? Tiệc đầy tháng?
Vừa nãy mới nói chuyện mừng thọ 50 tuổi mà.
——
Giang Dĩ Ninh luôn đúng giờ, sáng sớm ngày diễn ra sự kiện đã có mặt tại hiện
trường.
Từ Quốc Vinh đã trang điểm làm tóc xong, theo lệ thường chụp một bộ ảnh nhá
hàng trước.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Chụp xong, cậu bảo mọi người ra khỏi phòng nghỉ, chỉ giữ lại mình Giang Dĩ Ninh.
Giang Dĩ Ninh tưởng cậu muốn kiểm tra ảnh gốc trước, đứng yên tại chỗ.
Từ Quốc Vinh đi tới, ánh mắt lại không nhìn vào máy ảnh mà hỏi cô: “Tối qua em
thức trắng đêm à?”
Cô hơi ngẩn ra, sờ khóe mắt: “Mắt em đỏ lắm ạ?”
Không trả lời tức là thừa nhận.
Từ Quốc Vinh nhíu mày, tháo chiếc khẩu trang đen cô vẫn thường đeo xuống.
Một bên má sưng đỏ hiện ra trước mắt cậu, giọng điệu không khỏi trầm xuống: “Ai
đánh?”
Giang Dĩ Ninh nghiêng người, nhìn vào gương trên bàn, qua một đêm, vết thương
tím lại.