Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 6: Xây nhà



Tiếng pháo nổ vang, chính thức khởi công.

Trên đường có người nhìn thấy Từ Đông Thăng cũng đi đẩy xe rùa, cười ha hả

chào hỏi: “Hôm nay Đông Tử cũng đến giúp việc à? Mặt trời mọc đằng Tây rồi”

Từ Đông Thăng nhướng mi: “Thím à, thím nếu không nhớ mặt trời mọc đằng nào,

cứ niệm tên cháu là biết ngay” (Tên Đông Thăng nghĩa là Mặt Trời Mọc Đằng

Đông).

Lâm Tuệ cảm thấy ông chồng này của mình mồm mép rất trơn tru, chuyên trị làm

người khác cứng họng.

Trong nhà không có găng tay, chỉ còn thừa hai đôi găng tay cũ hồi làm việc trong

đội sản xuất, đều đưa cho bố mẹ chồng đeo.

Lâm Tuệ thấy Từ Đông Thăng đang thành thật làm việc, liền dắt theo cháu trai

cháu gái nhỏ về nhà cũ. Cô phải cho gà vịt ăn, còn phải lo cơm nước cho thợ

thuyền, tiện thể trông trẻ.

Mấy đứa lớn sáu bảy tuổi chạy nhanh như sóc, tự chơi trong thôn, đến bữa kiểm

tra quân số là được, chỉ cần hai đứa nhỏ này đừng chạy theo đít bọn lớn, chạy

lại không nhanh, dễ bị thương.

“Nhìn cái gì? Mau làm việc đi” Mẹ Từ nói với nhà anh cả anh hai một câu, rốt

cuộc vợ thằng ba vẫn là dâu mới, không muốn để người ta đàm tiếu, cứ để cô làm

mấy việc nhẹ nhàng ở nhà.

Ở chỗ họ có cái luật bất thành văn, dâu mới về nhà trong một tháng đầu không

phải làm việc nặng.

Buổi trưa, Mẹ Từ cùng hai cô con dâu về nhà cũ xách hai thùng nước chè mang

sang, tiện thể mang cơm trưa.

Thợ thuyền làm việc, ăn là ăn cơm tẻ, hơn nữa không thể thiếu thức ăn mặn. Mẹ

Từ buổi sáng đưa tiền, bảo Lâm Tuệ tự liệu mua chút thịt trứng. Không nói bữa

nào cũng có thịt lợn, ít nhất xào rau cũng phải dính tí mỡ.

Tay nghề Lâm Tuệ thực sự khá, thịt thái mỏng, hầm chung với rau, nhìn thì đầy

một chậu to nhưng thực tế mới dùng nửa cân thịt lợn, hương vị lại rất ngon. Thợ

làm việc đều khen ngợi, ngay cả chị dâu cả và chị dâu hai cũng không có ý kiến

gì.

Mẹ Từ trong lòng vui vẻ, cưới cho thằng ba được cô vợ tốt. Nếu tính tình mà hung

dữ thêm chút nữa thì càng tốt, có thể quản được thằng ba.

Nói đến thằng ba, Mẹ Từ lau mồ hôi, chống nạnh nhìn quanh.

Hừ, cái thằng ranh con này, lại chạy đi đâu lười biếng rồi?!

Mới làm được ba ngày, tưởng rốt cuộc cũng đổi tính rồi chứ!

Dưới gốc cây đa lớn chân núi phía sau, Cẩu Tử rón ra rón rén, gạt lá cây trên mặt

Đông ca, vẩy nước vào mặt hắn.

“Trời mưa!”

Từ Đông Thăng đang nằm trên tảng đá mơ màng ngủ gật lập tức giật mình tỉnh

giấc, bật dậy.

“Ha ha ha ha ha. Nhìn cái mặt ngốc của anh kìa!”

“Mẹ kiếp! Vương Vượng Gia mày muốn chết có phải không?” Từ Đông Thăng

giơ chân đá tới.

Cẩu Tử tên thật là Vương Vượng Gia (Vương Vượng Nhà), nghe như tiếng chó

sủa (Vượng – Gâu), cho nên chết cái biệt danh là Cẩu Tử (Thằng Cún). Khổ nỗi

người lớn trong nhà nó lại cảm thấy gọi cái tên hèn hèn này cho dễ nuôi, nhất

quyết không chịu đổi.

Cẩu Tử chổng mông né được cú đá.

“Hì hì, anh lại trốn việc, coi chừng thím lại mắng cho”

“Mệt ba ngày rồi, không cho tao ngủ trưa một giấc à? Địa chủ tư bản cũng không

bóc lột thế”

Từ Đông Thăng dụi dụi mắt, ngáp một cái. Dạo này mệt đến mức tối ăn cơm no là

lăn ra ngủ như chết, ngay cả vợ cũng chưa kịp hôn hít gì.

“Sao mày không đi tìm A Hạo bọn nó?”

Hôm qua mấy đứa kia lại đây tìm hắn, bị mẹ già của hắn mắng cho chạy mất dép.

Cẩu Tử ngồi xuống, móc ra một điếu thuốc, cũng không châm lửa, cứ kẹp trên

vành tai: “Bọn họ chê em ngốc, anh không ở đấy em không đi”

Từ Đông Thăng cười nhạo một tiếng: “Chơi mấy ván bài thì thông minh được đến

đâu?”

Cẩu Tử là đứa nhỏ tuổi nhất trong nhóm bọn họ, năm nay mới 18 tuổi. Được mẹ

góa nuôi lớn, bố nó mất vì bệnh khi nó 10 tuổi, trong nhà còn ông bà nội, sức

khỏe đều tốt.

Ba người lớn trong nhà nuôi một đứa trẻ, không thiếu tiền. Nhưng vì từ nhỏ không

có bố, lại thêm tính tình thật thà, nó không ít lần bị trẻ con trong thôn bắt nạt.

Từ Đông Thăng không nhìn nổi cái bộ dạng bao trút giận của nó, thường giúp nó

ra mặt. Lâu dần, nó liền thích chạy theo sau hắn.

vat/chuong-6-xay-nhahtml]

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

“Đi, thằng ngốc, anh dẫn mày đi vớt tôm sông”

“Vớt tôm sông làm gì? Toàn vỏ, cái thứ đó ăn không được”

“Tao ra ngoài lâu thế này, không mang chút đồ gì về thì báo cáo kết quả công tác

kiểu gì? Không thì bị mắng chết à? Nói nữa, mang về cho chị dâu mày làm, cho

mày xem tay nghề chị dâu mày, ngon tuyệt!”

Từ trên núi chảy xuống một con sông, nối liền với cái ao nhỏ. Ao nhỏ toàn rong

rêu, cá không lớn nổi, nhưng cá nhỏ tôm tép thì lại không ít.

Quả nhiên như Từ Đông Thăng dự liệu, chập tối tan làm về nhà, Mẹ Từ từ xa nhìn

thấy hắn, làm việc cả ngày không thấy mệt, chạy tới cầm gậy đuổi đánh.

Từ Đông Thăng cuống quýt tránh né cái gậy gỗ trên tay bà: “Ái! Mẹ cẩn thận chút,

đừng để sái eo!”

“Cái thằng ranh con này, còn trốn còn trốn! Mới ngoan được hai ngày lại đâu vào

đấy! Có phải lại đi đánh bài không?”

“Ối giời! Mẹ, mẹ đừng vội mà, con chẳng qua là trốn đi nửa buổi chiều thôi! Con

không đi đánh bài, đây không phải là thương mọi người vất vả, cố ý đi vớt tôm

sông về cho mọi người tẩm bổ sao”

“Ha hả, mày tưởng mày nói hai câu ngon ngọt là tao tin chắc?”

Hàng xóm láng giềng đều chạy ra xem náo nhiệt: “Ôi dào, Đông Tử lại bị mẹ tẩn

rồi”

“Ha ha ha chạy mau chạy mau! Đông Tử mẹ mày đuổi kịp mày rồi kìa!” Hàng xóm

vỗ đùi cười ngặt nghẽo.

Lưng Từ Đông Thăng ăn trọn mấy cái tát mạnh của mẹ già, đau rát.

Lâm Tuệ nín cười, rửa sạch sẽ mớ cá tôm nhỏ xíu, con nào con nấy chỉ to bằng

ngón tay út.

Không có nhiều dầu để rán, buổi trưa xào thịt cho thợ còn thừa lại một ít mỡ. Cô

đảo cá tôm cho đổi màu rồi bỏ hẹ vào, mùi thơm nồng nàn bay ra tận ngoài cửa.

Trường học tan lúc 5 giờ chiều, lũ trẻ đã canh giữ ở cửa bếp từ lâu.

Lâm Tuệ lấy đũa gắp cho mỗi đứa một miếng nhỏ ăn đỡ thèm, sau đó múc ra một

bát, đưa cho đứa lớn nhất là Từ Quốc Hoa đi chạy việc.

“Quốc Hoa, cháu mang bát này đưa cho chú Cẩu Tử, đây là chú ấy giúp vớt đấy,

nhớ cảm ơn người ta một câu. Sau đó nhớ mang bát về nhé, không thì không đủ

bát dùng. Không được ăn vụng đâu đấy, mau đi đi, tiện thể gọi bà nội và chú Ba

về ăn cơm luôn”

Từ Quốc Hoa nhai con tép riu thơm giòn trong miệng, ngọt lừ, gật đầu lia lịa:

“Vâng, thím Ba, cháu chạy đi ngay đây”

Nó đang định chạy đi, không yên tâm lại quay đầu lại dặn các em: “Nhất định phải

chờ anh về mới được ăn cơm đấy!”

Em gái ruột Từ Quyên Quyên gật đầu: “Được rồi, anh về nhanh lên”

Đám người vừa ra khỏi cửa, mấy đứa này láu cá gọi với theo thím Ba: “Thím Ba

mau ăn cơm đi! Bọn cháu không để phần cho anh ấy đâu!”

Lâm Tuệ cười: “Vậy các cháu gọi người lớn về đi, bảo cơm chín rồi”

Từ Đông Thăng nhe răng trợn mắt bước vào cửa, mẹ già có tuổi rồi nhưng tay

vẫn còn khỏe hơn cả hắn.

Bữa tối hôm nay chỉ có hai món là khoai tây thái sợi xào chua cay và tôm xào hẹ,

đũa của mọi người đều hướng về đĩa tôm kia. Xào chung với hẹ, vừa thơm vừa

ngọt.

Mẹ già của hắn cũng không ít lần gắp vào bát, miệng thì vẫn không ngừng mắng:

“Suốt ngày chỉ nghĩ lười biếng, hoặc là nhớ thương cái ăn! Vớt mấy cái thứ nhỏ tí

này về, vừa tốn dầu vừa tốn cơm, lại chẳng có tí thịt nào!”

Chậc, ăn thì vẫn ăn, mắng thì vẫn cứ mắng.

Vì một bát tôm xào hẹ của Lâm Tuệ, ngày hôm sau Cẩu Tử hớn hở chạy tới giúp

làm việc miễn phí. Buổi chiều hai người lại lén lút trốn việc trước hai tiếng, hoặc

là đi vớt cá vớt tôm hoặc là hái quả dại.

Mới đầu Mẹ Từ còn mắng, nhưng ăn liền mấy ngày đồ của hắn mang về, miệng

mềm (ăn của người ta thì nể nang), còn bảo hắn vớt nhiều thêm chút.

Dù sao đang làm việc nặng, tẩm bổ thêm chút cũng tốt. Vớt được nhiều, buổi trưa

nấu thịt cho thợ cũng đỡ tốn tiền mua, cũng coi như tiết kiệm cho gia đình.

Chị dâu cả và chị dâu hai cũng không nói được gì.

Lâm Tuệ lại tìm được một cách thu phục chồng. Muốn nắm bắt trái tim đàn ông,

trước tiên phải nắm bắt dạ dày của hắn.

Từ Đông Thăng ngày nào cũng được ăn ngon uống tốt, thành thật ở nhà làm việc

nửa tháng, người trong nhà đều thấy không quen.

Có điều cách hơn nửa tháng, A Hạo và Béo lại tới gọi hắn đi uống rượu, hắn ngứa

ngáy trong lòng, không nhịn được, vẫn đi một chuyến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.