“. Ở đó có một con phố đối diện cổng trường. Lúc tan học buổi chiều anh quan
sát sơ qua, rất nhiều người đưa đón học sinh là ông bà”
Lâm Tuệ gắp miếng trứng xào cho hắn: “Người già chiều cháu, trong túi có tiền là
sẵn sàng mua quà vặt cho cháu ngay”
Từ Đông Thăng nuốt miếng cơm:
“Đúng thế. Nhưng vị trí đó anh lượn một vòng rồi, đa phần là người có công việc
ổn định, gần đó còn có khu tập thể nhà máy quốc doanh, có Cung Tiêu Xã, nên
không có mặt bằng cho tư nhân thuê buôn bán. Người buôn bán trong thành phố
toàn gánh hàng rong thôi”
“Huyện thành cũng có cửa hàng tư nhân, nhiều hơn trên trấn một chút, nhưng
không nằm ở phố trường học”
Lâm Tuệ nghe ra ý hắn: “Anh nhắm trúng con phố đó rồi à?”
“Ừ”
“Thế anh định làm thế nào? Người ta không thiếu tiền, không cho thuê nhà đâu”
Từ Đông Thăng nheo mắt cười: “Mặt dày mới ăn no được”
Thời gian tiếp theo, Từ Đông Thăng làm việc hăng say hơn hẳn, mũ rơm cũng đội
lên đầu.
Lâm Tuệ thai kỳ cuối mệt mỏi, gọi Mẹ Từ sang giúp nặn bánh, tiền công tăng lên
10 đồng một tháng. Cộng thêm tiền cho gà thỏ ăn, một tháng bà kiếm được 20
đồng, Mẹ Từ vui ra mặt.
“Bánh cuộn đậu ngon đẹp, khoai lang dẻo ngọt ngào, trứng trà thơm phức đây ~”
Giờ tan học, Từ Đông Thăng đẩy xe ba bánh lượn lờ quanh cổng trường.
Hắn cũng không chắn đường làm người ta ghét, cứ đứng đối diện cầm loa rao.
“Bà ơi, bên kia có bán đồ ăn kìa!”
Một bé gái tết tóc hai bên kéo tay bà làm nũng, mắt dán chặt vào xe hàng.
Bà cụ cau mày, cảm thấy đồ bán ngoài đường không vệ sinh: “Ngoan nào, sáng
nay ăn no rồi mà? Không ăn bậy đồ bên ngoài”
“Vâng” Bé gái bĩu môi, thất vọng, bước đi đầy luyến tiếc.
Cũng có phụ huynh không chịu nổi con mè nheo, đi tới hỏi: “Cậu bán cái gì đấy?”
Hắn mở vải che xửng hấp ra: “Chị ơi, em có bánh cuộn đậu, còn có bánh bao heo
con đáng yêu lắm”
Lâm Tuệ nghĩ trẻ con thích động vật nhỏ nên nặn thử hơn chục cái hình con heo.
Không khó, mắt dùng hạt đậu đen dính vào, hấp lên tròn vo béo múp rất dễ
thương.
“A a a a mẹ ơi mẹ ơi, con muốn bánh bao heo con!” Bé gái nào cưỡng lại được
sự đáng yêu này.
Phụ huynh ngoan ngoãn móc tiền: “Cho tôi một cái bánh cuộn đậu, một cái bánh
bao heo con”
Bé gái cầm được bánh bao heo con, nhảy chân sáo vào lớp khoe với bạn.
Có phụ huynh vội đưa con đi học thêm, bản thân chưa kịp ăn sáng, tiện thể mua
luôn bánh bao trứng trà chỗ Từ Đông Thăng mang đi làm.
Hôm sau, Lâm Tuệ lại ngẫu hứng làm không ít bánh bao màn thầu “hình thù kỳ
quái”, phối màu một chút nhìn rất bắt mắt.
Bánh bao heo con của họ nổi như cồn trong đám học sinh tiểu học, thậm chí có
đứa không đi học thêm cũng chạy qua cổng trường mua, mấy chục cái bán thử
nghiệm hôm trước không đủ dính kẽ răng.
Nhưng sức người có hạn, xửng hấp của hắn cũng không chứa được nhiều, chỉ có
thể áp dụng nguyên tắc “ai đến trước được trước”.
Từ Đông Thăng bán ở cổng trường hơn nửa tháng, cũng có người khác đến cạnh
tranh. Nhưng nhà hắn đa dạng món, vị lại ngon, nên đắt hàng hơn hẳn.
Hắn cũng thuận lợi quen mặt với cả con phố này.
Một hôm, bán xong bánh bao, hắn đi lân la bắt chuyện với hàng xóm láng giềng.
vat/chuong-68-mat-day-moi-an-nohtml]
“Chị ơi, các chị ở đây tiện thật đấy, vừa có trường học vừa có bệnh viện, qua
đường cái là Cung Tiêu Xã”
Bà thím đang khâu mặt giày trên tay, nghe thế bật cười: “Cậu nhìn thằng bé bên
cạnh xem, cháu tôi đấy, học tiểu học rồi, cậu còn gọi tôi là chị à?”
“Thế á, không nhìn ra thật đấy!” Từ Đông Thăng toét miệng cười: “Thế chắc cô
cũng trạc tuổi mẹ cháu, nhưng nhìn trẻ hơn mẹ cháu nhiều”
Lời này làm bà thím cười tít mắt.
“Thật đấy, cháu không nịnh cô đâu. Dân quê bọn cháu ngày nào cũng phơi nắng,
trước cháu làm đồng, giờ lại ra ngoài buôn bán, dãi nắng dầm mưa suốt ngày, cô
xem da cháu đen đi mấy tông đây này”
Hắn kéo tay áo lên, bà thím liếc nhìn, đúng thật, cánh tay và cổ tay có đường ranh
giới rõ rệt.
“Giá mà có cái cửa hàng riêng thì tốt, đỡ phải phơi nắng”
Hắn như vô tình nói lái sang chuyện này, rồi thở dài “haiz” một tiếng.
“Cô ơi, cô biết quanh đây có nhà ai muốn cho thuê một gian phòng không ạ?”
Bà thím lắc đầu: “Chưa nghe nói, cậu muốn thuê cửa hàng buôn bán thì phải ra
phố trước, ở đó có người cho thuê đấy”
Từ Đông Thăng không bỏ cuộc, hắn vẫy thằng bé đang chơi gậy bên cạnh lại, dúi
cho nó gói khoai lang dẻo: “Chú cho cháu này, ngon lắm”
Thằng bé cũng bạo dạn, mở báo ra bốc luôn một miếng bỏ vào mồm, cười hì hì:
“Bà ơi, ngon lắm!”
“Cô ơi, cô cũng nếm thử khoai nhà cháu đi, vợ cháu làm đấy, ai cũng khen ngon”
“Cháu cũng không có ý gì đâu, chỉ là cô xem cháu ngày nào cũng từ quê lên đây
bán hàng, mệt thật sự, chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ chân một lát, không cần rộng
đâu, một gian nhỏ sát đường là được”
“Không cần cô vất vả giúp cháu đâu, chỉ là thuận miệng hỏi thăm hàng xóm xung
quanh giúp cháu, nếu có ai muốn cho thuê thì ới cháu một tiếng là được ạ”
Bà thím nhìn cháu trai ăn khoai ngon lành, bà nghe nói một gói này bán 2 hào,
không rẻ đâu.
Lại nhìn cậu thanh niên này nói chuyện dễ nghe, ngày nào cũng vất vả bán hàng,
đúng là mệt thật, chẳng có chỗ ngồi, bèn gật đầu: “Cậu để lại số điện thoại đi”
Từ Đông Thăng đưa tờ giấy đã chuẩn bị sẵn cho bà thím: “Đây là số điện thoại ủy
ban thôn Hướng Dương, cháu tên là Từ Đông Thăng, cứ gọi Từ Lão Tam là họ
biết”
Có địa chỉ có điện thoại, không sợ là người xấu, bà thím càng yên tâm.
Từ Đông Thăng quay người, nở nụ cười đắc thắng, bước đầu tiên hoàn thành!
Mấy ngày tiếp theo, Từ Đông Thăng không dồn ép, như thể đã quên chuyện này,
vẫn ngày ngày bày sạp ở cổng trường.
Lâm Tuệ làm cho hắn cái biển hiệu, vốn định viết “Ẩm thực Từ Ký”, Từ Đông
Thăng nằng nặc bắt cô viết “Ẩm thực Soái Ca”.
Lâm Tuệ: .. Sao không viết “Ẩm thực Lão Tam” luôn đi.
Đừng nói, Từ Đông Thăng nghĩ ngợi một hồi, lại thấy cái tên Lão Tam này hay
phết.
“Anh là lão tam, em ở nhà cũng là lão tam (thứ ba), có em lại có anh, hay đấy, gọi
là ‘Ẩm thực nhà Lão Tam’, nghe thân thương dễ nhớ”
Lâm Tuệ cạn lời, nhưng cũng tùy hắn, dù sao người mất mặt không phải là cô.
Cô bước vào giai đoạn cuối thai kỳ, bụng to đến kinh người, hai chân sưng phù,
giày cũ không đi vừa, Mẹ Từ phải gấp rút làm cho cô hai đôi giày vải cỡ đại.
Từ Đông Thăng không yên tâm để cô ở nhà, sang đầu tháng 9, hắn không đi bán
hàng nữa, ở nhà canh chừng cô.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Đạp xe ba bánh giao thỏ, bán gà chuyển sang cho Cẩu Tử làm, tiền công cũng
tăng thêm 5 đồng.
Sau bữa sáng, Từ Đông Thăng đỡ lưng Lâm Tuệ đi dạo trong sân.
Từ Quốc Hoa chạy sang nhắn: “Chú, có điện thoại tìm chú”
Từ Đông Thăng có linh cảm, cái cửa hàng đầu tiên hắn muốn thuê sắp có tin vui
rồi.