Ôn Nhượng tìm một nơi an toàn để đỗ xe, nhìn theo hướng Ôn Thiển chỉ, rồi mở
bản đồ ra xem.
“Chắc là không sai, nhưng nơi đó an ninh chắc chắn rất nghiêm ngặt, không
vào được đâu”
“Không vào được cũng phải vào. Đợi đến khi tận thế, trời sẽ mưa suốt một
tháng, lúc đó dù có cơ hội đến, hầu hết đồ đạc bên trong cũng sẽ bị hư hỏng
do ngâm nước, chi bằng để cho chúng ta”
“Mưa suốt một tháng?”
Ôn Nhượng kinh ngạc. Binh Thành là một thành phố núi, có người sống trên
núi thì tự nhiên có người sống dưới núi. Lượng mưa vào mùa hè ở thành phố
này không nhiều, nhưng thỉnh thoảng có một trận mưa bão nghiêm trọng, các
khu dân cư và xe cộ đều bị ngập. Nếu mưa liên tục suốt một tháng, thì.
Ôn Thiển tựa vào lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực, gật đầu.
“Đúng vậy, mưa suốt một tháng, ngày đêm không ngừng. Khu biệt thự dưới nhà
chúng ta bị ngập hết, ngay cả tòa nhà của chúng ta cũng ngập đến tầng năm”
Ôn Nhượng nhớ lại mấy ngày trước Ôn Thiển từng nói, ba năm đầu sẽ thường
xuyên có thiên tai lũ lụt, nhưng không ảnh hưởng đến nhà họ. Là nhà cô, chứ
không phải khu dân cư của họ, từ khóa này rất quan trọng.
Ôn Nhượng im lặng một lúc, tiêu hóa xong tin tức này thì khởi động xe chạy
đến kho hàng điện tử.
Ban ngày, hai người chắc chắn không thể quá lộ liễu, nên họ lái một vòng
quanh con đường bên ngoài, để Ôn Thiển ghi nhớ địa hình nơi đó rồi rời đi.
Về đến nhà, Ôn Trường Ninh đã mua chó về rồi.
Ông mua bốn con chó Becgie Đức, hai đực hai cái, nhưng đều còn là chó con.
Tiểu Bạch ngửi thấy mùi chó cũng tò mò đến gần, thấy bốn cục cưng nhỏ bé
kia, nó cảm thấy thế giới này thật vô nghĩa.
[Tốt cho cô, người hốt phân, không chỉ thiến tôi còn lén lút nuôi chó bên ngoài
đúng không? Không yêu tôi nữa đúng không? Tình cảm nhạt phai rồi đúng
không!?]
Ôn Thiển cảm thấy không ổn khi đang ôm một chú chó con vuốt ve. Cô chậm
chạp cảm nhận được sát khí, từ từ quay đầu lại, liền thấy khuôn mặt chính
cung của Tiểu Bạch đang bắt gian tại trận.
Tiểu Bạch không kêu một tiếng nào, cứ lặng lẽ ngồi xổm ở đó, nhìn cô không
chớp mắt. Bộ dạng như thể “xem cô giải thích thế nào?”, dọa Ôn Thiển phản xạ
có điều kiện ném con chó đi.
Chú chó con đâu hiểu những chuyện mèo tình thế thái phức tạp đó, đột nhiên
rời khỏi vòng tay chủ nhân rất không quen, nên rên rỉ cọ vào chân Ôn Thiển,
còn muốn được ôm.
“Bạch à, nghe em giải thích, sự việc không như anh nghĩ đâu”
Ôn Thiển không dám chậm trễ, vội vàng đi đến trước mặt Tiểu Bạch ngồi xổm
xuống.
“Chúng đều là em sắp xếp làm đàn em cho anh. Sau này những việc bẩn thỉu,
mệt nhọc cứ giao hết cho chúng nó. Chờ đến khi chúng nó không giải quyết
được rắc rối thì anh mới xuất hiện, như vậy mới làm nổi bật anh lợi hại hơn
đúng không?”
Tiểu Bạch: “Meo meo meo meo meo! Đồ tra nữ, tôi tin cô mới là quỷ!”
Ôn Thiển ở đây cố gắng dỗ dành, bốn chú chó con ve vẩy cái đuôi nhỏ cũng
chạy đến, vây quanh Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch giơ một chân đẩy chúng ra, nhưng chúng lại lóc cóc quay lại, cố
gắng làm thân.
Cứ thế qua lại nhiều lần, cuối cùng Tiểu Bạch lười không thèm để ý đến chúng
nữa.
Nó kiêu hãnh dựng đuôi lên, đi ra sân thượng phơi nắng. Mấy chú chó nhỏ nô
đùa theo sau, dường như đã xác định sẽ theo đại ca này.
Ôn Thiển thấy lũ chó ngoan ngoãn lấy lòng đại ca cũng rất vui. Vì quy mô thú
cưng chiến đấu của cô tăng lên, hệ thống lại thưởng cho cô!
“Đing! Quy mô thú cưng chiến đấu tăng lên, thưởng Bể cát tự nhiên!”
Ôn Thiển lập tức vào không gian kiểm tra, quả nhiên phát hiện một cái bể lớn 2
mét x 4 mét, hơn nữa bên trong đã được lấp đầy cát vệ sinh cho mèo, trông
không khác gì những thứ cô lấy ở trung tâm thương mại.
Hơn nữa! Bên cạnh bể còn có một bồn cầu xí xổm có thể xả nước! Nhìn là biết
để tiện cho người dọn phân kịp thời dọn dẹp bể cát!
Đây là cái không gian thần tiên gì vậy! Quá cưng chiều chủ nhân rồi!
Ôn Thiển vui vẻ xoay vòng, nhanh chóng ra khỏi không gian và cùng mọi người
đặt tên cho lũ chó.
Mấy người bàn bạc một lúc, cuối cùng con chó của Ôn Thiển được gọi là “Tiểu
Hắc”, của Ôn Nhượng là “Tiểu Lục”, của Lý Mặc là “Bối Bối”, còn của Ôn Trường
Ninh thì gọi là “Đại Tráng”.
Bên này vừa đặt tên xong, hệ thống bên kia lập tức cập nhật thông tin.
xuyen-mat-the/chuong-11-bat-gian-tai-tranhtml]
Sau đó Ôn Thiển lại đưa Ôn Trường Ninh vào không gian, ràng buộc thông tin
của ông.
Họ tên: Ôn Trường Ninh.
Giới tính: Nam.
Tuổi: 48 tuổi.
Chiều cao: 178CM.
Nhóm máu: B.
Nghề nghiệp: Thương nhân.
Quan hệ: Cha con.
Độ trung thành: Không bao giờ phản bội.
Đây là lần đầu tiên Ôn Trường Ninh vào không gian, ông như phát hiện ra một
thế giới mới, đi hết tầng trên xuống tầng dưới, khắp trong nhà ngoài vườn mấy
lần, cuối cùng kích động quay lại trước mặt Ôn Thiển, ôm chầm lấy cô.
“Con gái tôi thật giỏi! Giỏi nhất!”
Cơ thể Ôn Thiển hơi cứng lại, vì trước khi trọng sinh, cô đã mười năm không
gặp cha mình. Đừng nói là cảm giác được ôm, ngay cả giọng nói của ông cô
cũng gần như quên mất.
Ôn Trường Ninh cảm nhận được sự không thoải mái của Ôn Thiển, trong lòng
có chút hụt hẫng muốn buông tay, nhưng lại bị Ôn Thiển vòng tay ôm lại.
“Cha, con nhớ cha lắm”
Ôn Thiển áp vào lòng ông, thì thầm.
Kiếp trước, người rời bỏ cô đầu tiên là Lý Mặc. Lý Mặc bị Trương Tử Dương
dùng dao đâm chết vào cái ngày họ bị đuổi khỏi nhà, vì đã bảo vệ cô,
không cho cô bị Trương Tử Dương làm nhục.
Người rời bỏ cô thứ hai là Ôn Trường Ninh. Ông đi ra ngoài tìm kiếm vật tư thì
bị một nhóm người nhặt rác phát hiện, giếc chết rồi. ăn thịt.
Còn lại Ôn Nhượng, để bảo vệ cô, Ôn Nhượng gia nhập Liên minh. Anh ấy rất
xuất sắc, chỉ mất hai năm đã leo lên tầng quản lý của Liên minh. Nhưng cũng
chính vì sự xuất sắc của anh ấy, mà khiến những kẻ tiểu nhân hẹp hòi cảm
thấy khủng hoảng. Cuối cùng, họ hợp mưu tính kế, khiến anh ấy chết trong
một nhiệm vụ.
Trong năm năm đầu tiên của tận thế, Ôn Thiển liên tiếp mất đi ba người yêu
thương cô nhất. Cũng sau khi họ rời đi, cô mới thức tỉnh dị năng, bắt đầu từng
chút một trở nên mạnh mẽ.
Ôn Trường Ninh nhìn cô con gái trong vòng tay, vụng về xoa tóc cô.
“Cha ở đây, cha sẽ luôn ở bên con”
“Vâng”
“Con gái, con mang cái không gian này, cơ thể có bị gánh nặng, không thoải
mái không?”
Ôn Trường Ninh hơi lo lắng. Không gian lớn như vậy, nếu làm con gái ông mệt
mỏi thì sao?
Ôn Thiển cười đứng thẳng người, lắc đầu trả lời.
“Không sao, không có cảm giác gì. Cha nghĩ mà xem, trời đất đã mở cho con
cánh cửa hậu lớn như vậy, chắc chắn sẽ đối xử tốt với con thôi. Nếu không con
vì gánh nặng cơ thể mà đột nhiên ngủm luôn, chẳng phải kiệt tác lớn này của
nó cũng mất đi sao?”
Ôn Trường Ninh suy nghĩ một chút, thấy con gái mình nói đúng.
Ông không lo lắng nữa, quay người đi ra ruộng làm việc.
Ôn Thiển chào ông, rồi ra khỏi không gian cùng Ôn Nhượng đi đến trạm bưu
điện lấy hàng.
Đồ đạc cả nhà mua trên mạng đều đã đến. Tranh thủ buổi chiều hầu hết mọi
người đều đi làm, hai người đi lấy hết tất cả bưu phẩm bỏ vào không gian. Sau
đó Ôn Nhượng lại đến trung tâm thương mại gần đó mua năm mươi chiếc điện
thoại có bộ nhớ lớn nhất.
Ôn Thiển thấy anh ấy ôm một thùng điện thoại về thì ngây người, hỏi anh: “Anh
mua những thứ này làm gì?”
Tuyền Lê
“Nghe nhạc, chụp ảnh, quay video làm kỷ niệm. Tận thế đau khổ, phải tự tìm
chút niềm vui chứ?”
Ôn Thiển kinh ngạc, tên đàn ông thẳng như ruột ngựa này trong xương cốt lại
còn lãng mạn như vậy sao!?