Một câu nói đơn giản của Trương Tử Dương khiến lòng ba người gợn sóng.
Họ làm việc mờ ám, nhìn quanh tứ phía, rồi nhỏ giọng bàn bạc.
Hứa Nghiên: “Nhưng chúng ta đâu biết mở khóa, làm sao cạy được?”
Trương Tử Dương: “Mẹ yên tâm, con và ba hai ngày nay ở nhà đã nghiên cứu
rồi, dùng cái khóa này ra thử tay nghề”
Trương Dương: “Đúng vậy, nếu thành công, sau này đây chính là nhà của
chúng ta!”
Hứa Nghiên nghe xong mắt sáng rực, đây là biệt thự trên không đó, nếu dựa
vào gia sản của bà ta thì cả đời này cũng không mua nổi!
Con tiện nhân Lý Mặc đó, không ngờ lại có số tốt như vậy!
Trước đây bà ta lấy một người ở nông thôn, không học vấn, không bối cảnh,
thậm chí còn không có một công việc đàng hoàng, là một người bán hoa quả!
Lúc đó đồng nghiệp trong khoa ai mà không cười nhạo bà ta?
Không ngờ qua mấy năm, việc kinh doanh của Ôn Trường Ninh lại ngày càng
phát đạt! Thậm chí còn để Lý Mặc nghỉ việc, ở nhà làm bà chủ giàu có!
Hứa Nghiên miệng không nói, nhưng trong lòng ghen tị muốn chết!
Hai người họ cùng tốt nghiệp một trường, dựa vào đâu chồng của Lý Mặc lại
kiếm tiền giỏi hơn chồng mình?
Rõ ràng mình đẹp hơn bà ta, thật không công bằng!
Hứa Nghiên nhớ lại những chuyện vặt vãnh này, cắn răng, gõ mạnh hai cái
vào cửa nhà họ Ôn.
“Lý Mặc, bà có nhà không? Tôi là Hứa Nghiên, mở cửa ra!”
Trong nhà vẫn không có động tĩnh, Hứa Nghiên thấy vậy, dứt khoát quyết định
để chồng và con trai cạy cửa!
Thế là cả nhà ba người về lấy dụng cụ, lúc quay lại, Trương Tử Dương còn cố
tình gọi điện cho Ôn Thiển, kết quả đối phương vẫn không trả lời.
Vài phút sau, ba người nhà họ Trương lại xuất hiện trước cửa nhà họ Ôn.
Ôn Thiển nhìn hành động của họ, cười lạnh rồi quay người, đi về phía họ.
Ôn Trường Ninh và Lý Mặc vốn cũng định đi cùng, nhưng bị Ôn Nhượng ngăn
lại.
“Đừng đi, em gái một mình xử lý được”
Ôn Nhượng dựa vào ghế, dáng vẻ lười biếng nhìn chằm chằm vào màn hình
giám sát trên máy tính, ra vẻ xem kịch vui không sợ chuyện lớn.
Ngoài cửa, ba người đang cúi người nghiên cứu cách ra tay, hoàn toàn không
phòng bị.
Họ đinh ninh trong nhà không có người, nếu không sao lại không mở cửa cho
họ?
Vì vậy, khi cánh cửa lớn có thể chống được cả đạn pháo đột nhiên bị người từ
bên trong đá mạnh ra, cả ba đều bị hất ngã sõng soài trên đất, máu mũi chảy
ròng ròng!
Đầu sau của Hứa Nghiên đập vào tường, đau đến mức la lớn.
Nhưng giây tiếp theo, con trai bên cạnh bà ta còn la to hơn.
“Á!!!”
Con dao găm lóe lên ánh sáng lạnh trong tay Ôn Thiển, bay thẳng về phía
đũng quần của Trương Tử Dương, suýt chút nữa đã phế đi của quý của hắn.
Trong chớp mắt, quần của Trương Tử Dương đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Trương Tử Dương đau đến mặt trắng bệch, hắn ngẩng đầu nhìn Ôn Thiển, ánh
mắt hung dữ hỏi: “Cô làm gì vậy?!”
Hứa Nghiên thấy con trai bị thương, đau lòng vô cùng, liền chửi ầm lên: “Con
nhãi chết tiệt kia mày điên rồi à?! Tao đánh chết mày!”
“À, xin lỗi”
Ôn Thiển dựa vào khung cửa, miệng thì xin lỗi, nhưng trong mắt không có một
chút hối lỗi.
“Tôi còn tưởng là tên trộm không biết xấu hổ nào đến cạy cửa nhà tôi, vì tự vệ
nên đành phải ra tay”
Cô đi về phía Trương Tử Dương, hắn vốn tưởng cô đến đỡ mình dậy, không
ngờ, Ôn Thiển lại đi đến trước mặt hắn dừng lại, cúi người rút con dao găm ra,
rồi quay người trở về.
Dây thần kinh đã đau đến tê dại lại bị kích thích, Trương Tử Dương đau đến
nước mắt lưng tròng, người nghiêng đi, ngã vào lòng Hứa Nghiên.
“Mẹ, đau, đau chết con rồi! Con có phải sắp chết không?!”
Tuyền Lê
Trương Dương đứng dậy trước, ôm con trai lên, định vào nhà.
xuyen-mat-the/chuong-18-danh-cho-nha-ho-truong-mot-tranhtml]
Hắn thấy Ôn Thiển chắn ở cửa, nghiêm giọng quát: “Tránh ra! Gọi ba mẹ mày
ra đây! Mày làm con trai tao bị thương, nhà mày phải chịu trách nhiệm!”
Hứa Nghiên: “Đúng vậy! Mau cho chúng tôi vào xử lý vết thương!”
Ôn Thiển không nói gì, chỉ đá bay cả ba người đang cố xông vào nhà!
Ba người không ngờ sức cô lại lớn như vậy, bị đá bay ra đất, xương cốt như
muốn rã rời!
Ôn Thiển nhìn họ từ trên cao xuống, ánh mắt lạnh lùng.
“Nhà tôi không có gì ăn, ba mẹ tôi đã đói đến không dậy nổi, tôi và anh trai tôi
cũng đói đến ngứa răng muốn cắn người, các người chắc chắn muốn vào
sao?”
Ngứa răng? Muốn cắn người?
Ba người nhà họ Trương nhạy bén nắm bắt được từ khóa, nghĩ đến cảnh tượng
thây ma ăn thịt người vừa xem không lâu, sợ đến run lẩy bẩy.
Con nhãi chết tiệt Ôn Thiển này không lẽ bị lây nhiễm rồi sao? Nếu không
sao nó lại có sức đá bay họ được?
Trong nhà, Ôn Nhượng nghe thấy lời của em gái, cười một cách độc địa, rồi hét
lên.
“Sao anh lại ngửi thấy mùi máu nhỉ? Có đồ ăn à?”
Hai câu nói của anh, dọa ba người nhà họ Trương vội vàng bò dậy, định chạy.
Nhưng Ôn Thiển lại như tử thần, chắn trước cầu thang thoát hiểm.
Cô nhìn ba người không biểu cảm, đôi môi đỏ khẽ mở, nói từng chữ.
“Còn dám nhòm ngó nhà tôi nữa, tôi sẽ giếc các người”
“Mày dám!”
Hứa Nghiên miệng nhanh hơn não, phản xạ theo điều kiện.
Ôn Thiển nghe xong, trên mặt nở một nụ cười, khiến cô ta sởn gai ốc.
“Dám hay không cứ thử thì biết, tôi chỉ cho các người một cơ hội, liệu mà làm”
Cô nói xong, quay người trở về nhà, khóa chặt cửa.
Ba người nhà họ Trương hoảng hốt chạy xuống lầu, sau khi hai vợ chồng xử lý
xong vết thương cho con trai, càng nghĩ càng không nuốt trôi cục tức này.
Trương Dương: “Ôn Trường Ninh và Lý Mặc làm sao vậy?! Dạy ra một đứa vô
giáo dục như thế!”
“Con tiện nhân nhỏ Ôn Thiển đó, nó ăn gan hùm mật gấu rồi, còn dám đe dọa
chúng ta?!”
Hứa Nghiên một tay chống nạnh, một tay cầm điện thoại gọi 110. Tiếc là điện
thoại cứ báo bận, tức đến mức bà ta chửi ầm lên.
“Lũ này chết hết rồi à? Đến cái điện thoại cũng không nghe, cần chúng nó
làm gì?!”
Trương Tử Dương nằm trên sofa, đau đến không nói nên lời.
Từ nhỏ đến lớn hắn nào đã chịu vết thương như thế này?
Nghĩ đến việc Ôn Thiển làm mình bị thương, còn không cho mình vào nhà cô
ta, Trương Tử Dương cũng đầy tức giận.
Nếu cô ta không ngoan, vậy mình sẽ dạy dỗ cô ta một trận!
Trong mắt Trương Tử Dương đầy vẻ hung ác, trong đầu nghĩ đến cảnh tượng
đè Ôn Thiển xuống, hành hạ dã man, hắn yếu ớt nhỏ giọng nói.
“Ba, mẹ, chuyện hôm nay, phải để hàng xóm biết”
Trương Dương và Hứa Nghiên sững sờ, nghe con trai nói tiếp.
“Bây giờ không chỉ một nhà hết lương thực, mọi người đều biết nhà họ Ôn có
tiền, chắc chắn sẽ muốn tìm họ giúp đỡ. Nếu nhà họ Ôn vẫn giữ thái độ này, sẽ
gây ra sự phẫn nộ của mọi người. Đến lúc đó họ không còn đường lui, tự nhiên
sẽ đến cầu xin chúng ta”
Trương Tử Dương rất mong được nhìn thấy cảnh Ôn Thiển quỳ trước mặt mình,
khóc lóc cầu xin.
“Cả khu chung cư, quan hệ của chúng ta với nhà nó là tốt nhất. Ngoài việc cầu
cứu chúng ta, họ không còn lựa chọn nào khác. Đợi chúng ta vào được tầng
30, muốn xử lý họ thế nào cũng được”
Lời của Trương Tử Dương khiến Hứa Nghiên và Trương Dương có chút phấn
khích, nhưng họ vẫn hơi bình tĩnh lại.
Trương Dương lo lắng, “Bây giờ cũng không biết bốn người nhà nó có bị lây
nhiễm không, Ôn Thiển đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, lỡ như chúng ta
đánh không lại thì sao?”
Hứa Nghiên: “Không sao! Cả khu chung cư nhiều người như vậy, còn không đối
phó được với họ sao? Chúng ta trước tiên liên kết với nhà tầng 28, nếu có thể
đuổi nhà họ Ôn đi, thì hai căn nhà đó mỗi nhà chia một. Sau đó chúng ta lại
nghĩ cách đối phó với nhà tầng 28, các người thấy thế nào?”