Số người vây công họ ngày càng nhiều, Cố Nhiên nhất thời cũng có chút không
xuể.
Anh liếc mắt thấy mấy người đàn ông cao lớn cầm dao gấp, đi về phía Ôn
Thiển, lòng nóng như lửa đốt lên tiếng hét.
“Ôn Thiển! Cẩn thận!”
Cố Nhiên ra tay tàn nhẫn, muốn hạ gục kẻ đang chặn đường mình.
Không ngờ mười mấy người xông lên sau đó đều có chút võ công, khiến anh
không được như ý.
Ôn Thiển đứng yên tại chỗ, nhìn năm người đàn ông vạm vỡ đi thẳng về phía
mình, mặt không đổi sắc.
“Em gái bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn trai chưa?”
“Có cũng không sao, các anh không quan tâm”
“Xinh đẹp thế này, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu nuôi. Chậc, làm chắc sướng
lắm”
“Em gái đừng sợ, anh là người tốt, đi cùng chúng anh đi, bọn anh có đồ ăn”
“Đúng vậy, có rất nhiều đồ ăn, mỗi tối một cây đảm bảo không đói, thế nào?”
Mấy người đàn ông miệng nói lời bẩn thỉu, nhìn nhau, rồi cùng nhau cười lớn.
Ôn Thiển lạnh lùng nhìn họ, sau khi một người trong số đó định đưa tay sờ vai
cô, cô nắm lấy cổ tay người đó.
“A!!!”
Sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi, hét lên.
“Buông tay! Mẹ kiếp buông tay! A! Gãy rồi, tay gãy rồi!”
Ôn Thiển nghe lời, buông tay anh ta ra.
Ngay sau đó, cô một chân đá bay người đàn ông đi!
Người đàn ông bay đi bốn năm mét, ngã xuống đất.
Cảnh tượng kịch tính này khiến mấy người đàn ông xung quanh đều ngơ ngác,
nhất thời không phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra?
Và đến khi họ phản ứng lại, cũng đã có kết cục giống như người đàn ông kia.
Ôn Thiển với vẻ mặt lạnh lùng giải quyết xong mấy người, đi về phía những
người hàng xóm quen mặt.
Họ phát hiện Ôn Thiển đã nhận ra mình, quay đầu định chạy. Nhưng Ôn Thiển
làm sao có thể cho họ cơ hội này?
Trong không khí, mùi máu tanh ngày càng nồng.
Sau đó, khi một người đàn ông cầm dao găm xông đến sau lưng Ôn Thiển,
định đâm chết cô, mùi máu tanh đạt đến đỉnh điểm.
Ôn Thiển rút Đường đao ra, một cái xoay người, dứt khoát chặt đầu anh ta.
Đây là lần đầu tiên Ôn Thiển giếc người sống sau mạt thế, cảm giác không
khác gì giếc zombie.
Điều này nói lên điều gì?
Điều này nói lên rằng một số người sống, không khác gì chết, chỉ là lãng phí
không khí mà thôi.
Ôn Thiển lau máu trên kính bảo hộ, quay đầu, nhìn mấy người còn lại gần đó,
vừa rồi còn định tấn công lén cô, nhưng bây giờ đã bị dọa đến tè ra quần, từng
chữ hỏi.
“Cướp đồ cướp đến đầu tôi, ai cho các người lá gan này?”
Trước khi Ôn Thiển ra tay, Cố Nhiên vẫn nghĩ cây Đường đao mà cô đeo trên
lưng là giúp Ôn Nhượng cầm.
Nhưng bây giờ anh mới phát hiện mình đã sai lầm.
Mỗi chiêu thức của Ôn Thiển đều là chiêu giếc người, nhìn cô một tay chặt
đầu một người, Cố Nhiên bắt đầu nghi ngờ thực lực của mình.
Cho dù là anh, e rằng cũng không đánh lại cô?
Chẳng trách Ôn Nhượng nhất định phải đưa cô ra ngoài.
Những người xung quanh đều bị Ôn Thiển dọa sợ, nhao nhao bỏ chạy, hét lớn
“Cứu mạng!” “Giếc người!”.
Ôn Thiển lười để ý đến họ, nhảy lên xuồng cao tốc ngồi xuống, nói với Ôn
Nhượng: “Anh, về nhà thôi, em đói rồi”
Tối qua bên ngoài tiếng súng vang lên không ngớt, căn bản không ngủ được
bao nhiêu.
Hôm nay lại dậy sớm, nên bây giờ cô vừa đói vừa buồn ngủ.
xuyen-mat-the/chuong-29-ai-cho-cac-nguoi-la-gan-den-gay-su-voi-toihtml]
Người ta đói, tính tình dễ nóng nảy. Ôn Nhượng biết rõ em gái mình nóng nảy
lên thì sức chiến đấu mạnh đến mức nào, vội vàng kéo Cố Nhiên nhảy lên
xuồng cao tốc.
“Về nhà, về nhà ngay! Em ráng chịu một chút, về nhà để mẹ làm món ngon cho
em!”
Xuồng cao tốc khởi động, nhanh chóng hướng về nhà.
Để lại một thi thể không đầu, và mấy chục tên cướp bị đánh đến không
dậy nổi tại chỗ, đau đến không còn sức giãy giụa.
Trên đường về, ba người lại gặp phải mấy đợt zombie.
Hôm nay có quá nhiều người ra ngoài, khiến những con zombie trốn thoát vào
buổi sáng lại có cơ hội ăn no một bữa.
Ban đầu Cố Nhiên nghĩ Ôn Thiển thấy zombie sẽ sợ, dù sao cũng là con gái, có
thể sẽ nhát gan một chút.
Nhưng rất nhanh anh lại phát hiện mình đã sai, sự hung dữ của Ôn Thiển khi
giếc zombie, khiến anh phải ngước nhìn.
Khi sắp về đến nhà, họ gặp phải gia đình ba người nhà Trương Dương ở tầng
dưới.
Họ ra ngoài sớm hơn mấy người Ôn Thiển, về cũng sớm hơn. Trốn được đám
cướp dưới chân núi Hắc Sơn, nhưng không trốn được đám ở cổng nhà.
Thấy Ôn Thiển, họ như thấy cọng rơm cứu mạng, lớn tiếng gọi cô.
“Ôn Thiển, Ôn Nhượng! Cứu mạng!”
“Thiển Thiển! Là anh đây! Trương Tử Dương!”
“Ôn Nhượng! Cứu chú dì một phen! Chú dì sẽ biết ơn cháu cả đời!”
Đám cướp thấy họ gọi người, cũng thuận thế nhìn qua.
Thấy xuồng cao tốc đến gần, trong mắt mấy người đều lóe lên tia tham lam.
Nhưng lại thấy thiếu nữ đứng trên xuồng cao tốc, tay cầm Đường đao, mặc đồ
đen, như tử thần giáng thế, họ bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát, không dám
ra tay ngăn cản.
Ôn Thiển không nhìn ngang ngó dọc, như không thấy gia đình Trương Tử
Dương, trực tiếp rời đi.
Ba người nhà họ Trương tức đến đỏ mặt, không chỉ bị cướp hết vật tư vừa nhận
được, ngay cả thuyền bơm hơi cũng bị đám cướp cướp đi.
May mà zombie gần đây đều bị Ôn Thiển giếc sạch, nếu không họ căn bản
không thể an toàn trở về nhà.
Về đến nhà, Ôn Thiển vào phòng tắm rửa thay quần áo.
Cố Nhiên nhìn cây Đường đao mà cô ném ở phòng khách, bắt đầu nghi ngờ
nhân sinh.
Đợi Ôn Thiển ra ngoài, anh nghi ngờ hỏi: “Cô mạnh hơn tôi rất nhiều, tại sao
còn giữ tôi ở lại nhà cô?”
“Một người mạnh thì có ích gì?”
Ôn Thiển ngồi xuống sofa mở một lon Coca-Cola lạnh, đưa cho Cố Nhiên.
“Tôi đồng ý cho anh ở lại vì anh đủ mạnh, đủ mạnh để tôi thừa nhận anh có thể
trở thành đồng đội của tôi. Mạt thế đã đến, kẻ địch sau này sẽ ngày càng
nhiều, tôi không nghĩ mình có thể một mình chống lại trăm người, tôi nghĩ anh
cũng vậy”
Cố Nhiên nghe xong lời cô, tâm trạng phức tạp.
Được người mạnh thừa nhận là một chuyện đáng mừng, nhưng người mạnh
này lại là một cô gái mười mấy tuổi, lại khiến Cố Nhiên tự thấy xấu hổ.
Tuyền Lê
Ôn Thiển nhận ra cảm xúc phức tạp của anh, lại nói.
“Tôi rất mạnh, và anh cũng rất mạnh không hề xung đột, không cần phải suy
nghĩ luẩn quẩn”
Cố Nhiên suy nghĩ theo lời cô, cảm thấy cũng đúng.
Núi cao còn có núi cao hơn, trên đời này người giỏi hơn anh chắc chắn có rất
nhiều.
Con gái thì sao? Có rất nhiều phụ nữ mạnh hơn đàn ông, vì điều này mà tự ti,
không cần thiết.
Cố Nhiên lập tức thông suốt, nhìn Ôn Thiển với ánh mắt chỉ còn lại sự khâm
phục.
Ôn Trường Ninh và Lý Mặc bế Cố Vãn Vãn từ trong phòng ra, hỏi họ hôm nay ra
ngoài có xảy ra chuyện gì bất ngờ không?
Ôn Nhượng: “Sao có thể không có? Đầy đường toàn là cướp, may mà con trai
mẹ lợi hại, dọa bọn chúng chạy hết”
Ôn Trường Ninh: “Tại sao cấp trên lại quyết định phát vật tư vào hôm nay? Mưa
lớn vẫn chưa tạnh, mọi người ra ngoài bất tiện quá”
“Vì nếu không phát nữa thì không kịp” Ôn Thiển nhìn Cố Nhiên, hỏi, “Anh chắc
cũng đã nhận ra manh mối rồi đúng không?”
Cố Nhiên gật đầu.
“Ừ. Lúc chúng ta ra tay ở bên Hắc Sơn, những người duy trì trật tự trên núi đã
nhìn thấy, nhưng không can thiệp”