Sau khi ba người chuẩn bị xong xuôi, họ nói với Lý Mặc và những người khác
rồi ra ngoài.
Kéo theo chiếc xuồng cao tốc đi xuống, khi gặp những người hàng xóm đang
sống trong hành lang, Ôn Thiển khẽ nhíu mày.
“Đây là tầng mấy?”
Những người hàng xóm nhìn thấy cô đều giật mình, vì tiếng xấu của cô bây giờ
đã lan truyền khắp nơi.
Mọi người đều nói cô điên rồi, cái loại điên thật sự mà giếc người không
phạm pháp ấy.
“Cô, các người xuống đây làm gì?”
Mười mấy người co ro lại với nhau, nhìn Ôn Thiển mà run rẩy hỏi.
Họ đều là những cư dân ở tầng dưới bị ngập, vì lối thoát hiểm của tòa nhà này
khá rộng rãi, nên sau khi bàn bạc với nhau, họ dứt khoát tập trung cả lại đây,
nghĩ rằng đông người cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
Lúc này, trong hành lang đã dựng lên mấy cái lều, trên mặt đất đang thắp một
ngọn nến.
Trong ánh nến yếu ớt, họ nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Ôn Thiển, cảm thấy
con dao trong tay cô như thể có thể chém tới bất cứ lúc nào.
“Tôi hỏi các người đây là tầng mấy?!”
Ôn Thiển lúc xuống lầu đã không để ý, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy biển
số tầng, nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Mọi người bị âm lượng đột ngột tăng cao của cô dọa cho run lên, vội vàng trả
lời.
“Tầng năm! Đây là tầng năm!”
“Bên dưới bị ngập hết rồi! Chúng tôi thực sự không còn cách nào khác mới
phải đến đây!”
Ôn Thiển nhận được câu trả lời, sắc mặt lại càng khó coi hơn mấy phần.
Lũ đã ngập đến tầng bốn rồi sao?
Kiếp trước, sau khi trận mưa lớn kéo dài một tháng kết thúc, tòa nhà của họ
cũng chỉ ngập đến tầng năm mà thôi.
Nhưng bây giờ, mới chỉ trôi qua nửa tháng mà đã như thế này rồi.
Nhận ra tình hình lần này nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều, Ôn Thiển
không còn chần chừ, lập tức lật người nhảy ra ngoài cửa sổ, đi thu thập vật tư.
Ba người lái xuồng cao tốc hướng về phía ngoại ô, trên đường gặp phải một vài
tang thi, nhưng những con có thể tránh được Ôn Thiển đều chọn cách tránh đi,
điều này khiến Cố Nhiên không khỏi có chút khó hiểu.
“Chúng ta không phải ra ngoài rèn luyện sao, sao thấy tang thi mà không
giếc?”
Ôn Thiển ngước mắt nhìn anh một cái.
“Tạm thời không vội, bên ngoại ô có mấy nhà máy, tôi muốn thử vận may, đến
xem còn có vật tư gì không”
Cố Nhiên bừng tỉnh ngộ, tích trữ vật tư đúng là quan trọng hơn giếc tang thi
rất nhiều. Họ phải tranh thủ từng giây từng phút, cố gắng đến đó trước những
người khác.
May mà hôm nay vừa mới phát vật tư, hơn nữa mưa cũng ngày một lớn hơn,
nên ngoài đường phố trừ họ ra, về cơ bản không thấy người sống nào khác.
Ôn Nhượng ngồi trên xuồng cao tốc, đột nhiên cảm thấy hơi nhàm chán.
Cậu nhìn Cố Nhiên, dùng chân đá nhẹ vào giày anh, bắt chuyện.
“À đúng rồi, trước đây không phải anh nói anh có người mình thích sao? Hai
người quen nhau thế nào?”
Ôn Nhượng đột nhiên nhắc đến chủ đề này, khiến Cố Nhiên có chút ngại
ngùng.
Anh sờ sờ gáy, nhỏ giọng đáp: “Quen nhau lúc đi lính”
“Cũng là lính đặc chủng à?”
Tuyền Lê
“Ừm”
Ôn Nhượng tiếp tục hỏi: “Vậy cô ấy bây giờ ở đâu? Còn sống. còn ở đó
không?”
“Hai hôm trước chúng tôi vẫn còn liên lạc, nhưng hai ngày nay thì mất tin tức
rồi, chắc là đi làm nhiệm vụ rồi”
Ôn Thiển ngồi một bên, liếc nhìn Ôn Nhượng một cái, không làm Cố Nhiên mất
hứng.
Mất liên lạc vào thời điểm này, không phải là chuyện tốt lành gì.
xuyen-mat-the/chuong-31-ra-ngoai-thu-thap-vat-tuhtml]
Ôn Thiển suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu sau này liên lạc lại được, anh có thể
hỏi xem cô ấy có muốn đến chỗ chúng ta không, chúng ta có thể đi cùng anh
để đón cô ấy”
Cố Nhiên sững người một lúc, sau đó gật đầu.
“Được, tôi sẽ hỏi cô ấy”
Bởi vì việc tăng thêm thành viên chiến đấu có thể nâng cao độ phồn vinh của
không gian, hệ thống còn cho thêm phần thưởng, nên Ôn Thiển không hề bài
xích việc thu nạp những người có năng lực trở thành đồng đội.
Cả đường thuận lợi đến ngoại ô, Ôn Thiển xem bản đồ, ba người đến nhà máy
chế biến lương thực đầu tiên.
Trên đường đến, Ôn Thiển còn lo lắng, mưa lớn như vậy, đồ đạc trong nhà máy
chắc hẳn đã bị ngâm hỏng hết rồi.
Nhưng sau khi đến nơi, cô kinh ngạc phát hiện ra, nhà máy này lại được xây
trên núi, đúng là nhìn xa trông rộng quá!
“Anh! Hai người ở ngoài canh gác, đề phòng có người khác đánh lén, em vào
xem trước!”
Ôn Thiển dẫn đầu chạy vào trong nhà máy, Ôn Nhượng hiểu ý cô, kéo Cố Nhiên
ở ngoài giếc tang thi, cho cô đủ thời gian để thu thập vật tư bên trong.
Sau khi vào trong, Ôn Thiển giải quyết hết đám tang thi, sau đó cầm đèn pin
quan sát một lượt các thiết bị trong nhà máy, phát hiện chúng vẫn còn tốt, hơn
nữa lương thực trong kho, nhiều đến mức hai mắt cô sáng rực!
Thu tất cả mọi thứ vào không gian, Ôn Thiển nhận được thông báo của hệ
thống.
[Vật tư nhà máy chế biến lương thực đã thu thập xong, tổng cộng thu thập
được 500 tấn lương thực tồn kho, 200 tấn gạo thành phẩm tồn kho, một bộ
máy móc quản lý sản xuất!]
Ôn Thiển thở phào một hơi, quay người chạy ra ngoài.
Ôn Nhượng và Cố Nhiên thấy cô bình an vô sự đi ra, bất giác cùng thở phào
nhẹ nhõm.
Cố Nhiên thấy hai tay cô trống trơn, tưởng rằng bên trong đã bị người khác
khoắng sạch, bèn an ủi: “Không sao, chúng ta đi nơi khác xem thử, chắc chắn
sẽ tìm được vật tư!”
Ôn Nhượng cười cười không nói gì, nhìn biểu cảm của em gái là biết, chuyến
này thu hoạch chắc chắn không nhỏ!
Mấy người cùng nhau hợp sức giải quyết sạch sẽ đám tang thi trong nhà máy,
sau đó hướng đến địa điểm tiếp theo, nhà máy chế biến đồ hộp.
Sau khi đến nơi, Ôn Nhượng và Cố Nhiên tiếp tục canh gác bên ngoài, Ôn Thiển
vào trong thu thập đồ đạc.
Giống như nhà máy chế biến lương thực, nơi này chưa bị ai nhanh chân đến
trước.
Ôn Thiển quét sạch các thiết bị và hàng tồn kho trong nhà máy, sau đó giữ lại
mấy chục hộp đồ hộp ném vào ba lô, nghĩ rằng lát nữa cho Cố Nhiên xem, để
tránh làm anh mất đi sự tích cực.
[Vật tư nhà máy chế biến đồ hộp đã thu thập xong, tổng cộng thu thập được
một vạn thùng đồ hộp hoa quả, một vạn thùng đồ hộp cá, một vạn thùng đồ
hộp thịt gia súc gia cầm, một bộ thiết bị dây chuyền sản xuất!]
Tiếng của hệ thống khiến Ôn Thiển yên tâm, chạy ra ngoài báo tin vui cho Cố
Nhiên và Ôn Nhượng.
Cố Nhiên nhìn ba lô đầy ắp đồ hộp của cô, có đồ hộp đào vàng, dâu tây, sơn
tra, còn có thịt hộp, thịt bò hộp và cá ngừ hộp, khuôn mặt nghiêm nghị cũng
nở một nụ cười mãn nguyện.
Trên bản đồ mà hệ thống cung cấp còn có hai nhà máy may mặc, cách đây
khá xa, phải đi qua một khu dân cư.
Vì vậy, Ôn Thiển chọn đến chợ vật liệu xây dựng và nhà máy xi măng gần hơn
trước.
Cố Nhiên nghe quyết định của cô, có chút ngơ ngác. Đặc biệt là nhà máy xi
măng, nơi đó có thể có vật tư gì mà họ cần chứ?
Ôn Thiển lại không thể nói cho anh biết chuyện hệ thống giao nhiệm vụ, nên
đành phải cắn răng nói liều.
“Mưa lớn quá, tôi muốn đến nhà máy xi măng xem có xe và cát không, mang
một ít về để phòng chống lũ lụt!”
Cố Nhiên kinh ngạc, quay đầu nhìn Ôn Nhượng, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Giác ngộ tư tưởng của cô ấy cao đến vậy sao?!”
Ôn Nhượng: “”
Sau khi bị lừa, Cố Nhiên nhìn mọi hành động của Ôn Thiển đều cảm thấy như
được mạ một lớp hào quang.
Ôn Thiển ho khan hai tiếng đầy xấu hổ, cảm thấy da mặt mình vẫn chưa đủ
dày, phải rèn luyện thêm.
Số lượng tang thi trong nhà máy vật liệu xây dựng rõ ràng nhiều hơn hai nơi
trước đó rất nhiều, hơn nữa vị trí phân bố vật tư khá rải rác, nên thời gian tiêu
tốn cũng nhiều hơn.
Ôn Thiển chạy lên chạy xuống, vừa giếc tang thi vừa ném đồ vào không gian.
Buổi tối ánh sáng quá yếu, Cố Nhiên dựa vào ánh sáng của đèn pin, miễn
cưỡng có thể nhìn thấy phạm vi xung quanh mình.
Hơn nữa, anh tập trung toàn bộ sự chú ý vào đám tang thi, sợ chỉ một chút lơ
là sẽ bị cào bị thương, cho nên anh cũng không chú ý đến hành động kỳ lạ của
Ôn Thiển, thậm chí còn không nhận ra những vật tư đó đã biến mất.