“Tôi còn có việc phải đi trước, địa điểm giao hàng một tiếng nữa sẽ gửi cho cô,
một tuần sau tôi sẽ liên lạc lại, thông báo địa điểm nhận vật tư cho cô”
Mặc Hàn không nói thêm gì khác, sải bước rời đi.
Ôn Thiển đợi đến khi bóng dáng anh ta biến mất ở khúc cua cầu thang, cuối
cùng không nhịn được nữa, dựa vào tường trượt ngồi xuống đất.
Ôn Nhượng và Cố Nhiên vội vàng chạy tới.
Cố Nhiên: “Em không sao chứ?”
Ôn Nhượng: “Hắn ta nói gì vậy?”
Ôn Thiển bĩu môi, ngẩng đầu nhìn Ôn Nhượng, ôm lấy chân cậu, trong lòng ấm
ức.
“Anh. dọa chết em rồi”
Cô không nói dối, cô thật sự đã sợ hãi.
Đối phương biết rõ ngọn ngành của cô, nhưng cô lại không biết gì về đối
phương.
Người đó nói anh ta cũng có dị năng, dị năng của anh ta là gì? Dị năng nhìn
thấu dị năng của người khác sao?
Ôn Nhượng đỡ cô từ dưới đất dậy, “Đừng ngồi dưới đất, lạnh. Hắn ta dọa em
thế nào?”
“Hắn. hắn bảo em trả lại vật tư, một tuần sau sẽ bù cho em một lô khác”
Ôn Nhượng: “?” Đây là dọa nạt sao?
Cố Nhiên: “?” Họ có lấy đồ đâu, trả thế nào?
Ôn Thiển nhìn biểu cảm của hai người, trong lòng rất bực bội.
Cô nhìn đồng hồ, người đàn ông kia bảo cô trước 12 giờ phải trả lại vật tư, mà
nhiệm vụ hệ thống giao cho cô, là đến mười giờ rưỡi tối nay.
Nói cách khác, cô hoàn toàn có thể đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ rồi mới đi
trả vật tư, không làm lỡ thời gian của cô.
Ôn Thiển thò đầu ra ngoài nhìn, xác nhận đám người kia đã đi hết, liền cầm
Đường đao lên đi ra ngoài.
Ra khỏi trung tâm thương mại, Ôn Thiển giếc đến đỏ cả mắt.
Ôn Nhượng đi theo sau cô, cách mấy mét cũng có thể cảm nhận được sát khí
của em gái, có thể thấy con bé hôm nay thật sự đã bị kích động.
Ôn Thiển một mạch không ngừng chém giếc tang thi, tình cờ gặp mấy
nhóm người sống sót, không có gì bất ngờ, cô lại bị quay video đăng lên mạng.
Đến mười giờ rưỡi tối, ba người Ôn Thiển đã giếc tổng cộng sáu nghìn con
tang thi, thành công nhận được phần thưởng hậu hĩnh của hệ thống.
“Đing! Nhiệm vụ tác chiến liên hợp tiểu đội đã hoàn thành! Lực phòng ngự của
ký chủ tăng 6000%, mời chọn một thành viên nội bộ hệ thống, nhận thưởng lực
phòng ngự tăng 600%!”
Ôn Thiển lập tức trao phần thưởng cho Ôn Nhượng, sau đó nghe hệ thống nói
tiếp.
“Thành tựu nhiệm vụ tác chiến đồng đội lần đầu được mở khóa, thưởng 100
điểm phồn vinh cho không gian!”
Điểm phồn vinh?!
Ôn Thiển nhớ, mấy ngày trước hệ thống đã thông báo, độ phồn vinh của không
gian cứ tăng thêm 100, sẽ thưởng cho nhân viên chiến đấu trong hệ thống 2
giờ hoạt động trong không gian.
Nói cách khác, bây giờ Cố Nhiên và Cố Vãn Vãn cũng có thể vào không gian,
hơn nữa còn có thể ở trong đó hai tiếng!
Tuy thời gian không nhiều, nhưng nếu lại gặp phải sự kiện nguy hiểm như hôm
nay, cô có thể kéo họ vào cùng lánh nạn rồi!
Hệ thống thần tiên! Cô yêu nó quá!
Trong nháy mắt, tâm trạng tồi tệ của Ôn Thiển vì sự cố nhỏ trong trung tâm
thương mại cuối cùng đã hoàn toàn biến mất.
Cô vui vẻ ra mặt, bảo Ôn Nhượng và Cố Nhiên về nhà trước.
“Em còn chút việc phải xử lý, trước 1 giờ chắc chắn sẽ về đến nhà, không cần
lo lắng”
xuyen-mat-the/chuong-35-luc-phong-ngu-tang-6000.html]
Cố Nhiên chưa kịp từ chối, đã bị Ôn Nhượng kéo đi.
Sau khi họ đi, Ôn Thiển lại lấy ra một chiếc xuồng cao tốc từ không gian, sau
đó móc điện thoại ra, thấy địa chỉ mà số lạ kia gửi tới, vừa chửi thề vừa đi
đến đó.
Tuyền Lê
Đến nơi, Ôn Thiển cảnh giác nhìn xung quanh, không phát hiện có người mai
phục.
Cô tuy có chút không nỡ, nhưng vẫn lấy hết vật tư ra. Ném xuống xong, cô
quay đầu đi thẳng không ngoảnh lại.
Mười phút sau, cô lại nhận được một tin nhắn.
[Vật tư đã nhận được an toàn, đang được gửi đến căn cứ]
Ôn Thiển không ngờ người đó còn gửi tin nhắn lại, hơn nữa còn cho cô biết nơi
đến của số vật tư.
Căn cứ.
Kiếp trước Tân Thành cũng đã xây dựng căn cứ, lớn nhỏ có hơn mười cái.
Nhưng của chính phủ thì chỉ có một, chính là căn cứ Tân Thành.
Nhìn trang phục của đám người hôm nay, chắc là người của bên đó rồi.
Ôn Thiển lại lần nữa thắc mắc, tại sao lần này hành động của họ lại nhanh như
vậy. Rõ ràng kiếp trước phải đợi đến năm thứ ba, căn cứ của chính phủ mới
được xây dựng xong.
Cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không tìm hiểu sâu, dù sao chuyện kỳ lạ cũng
nhiều.
Ví dụ như cô có thể trọng sinh, ví dụ như hệ thống của cô, ví dụ như làm thế
nào mà gã đàn ông chó chết hôm nay lại biết cô có không gian.
Cô tiếp tục đi về nhà, đúng một giờ về đến nơi, mấy người trong nhà vẫn đang
ở phòng khách chờ cô.
Thấy cô về, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Ôn Thiển bị Ôn Nhượng kéo vào phòng sách, nhỏ giọng hỏi.
“Người hôm nay làm sao xác định được vật tư là do chúng ta lấy?”
“Em không biết, nhưng hắn biết em có không gian, còn biết rõ ngọn ngành của
tất cả chúng ta”
Ôn Nhượng nhíu chặt mày, không ngờ mọi chuyện lại khó giải quyết như vậy.
Cậu suy nghĩ một chút, rồi lại hỏi: “Vậy em định làm thế nào? Không gian này
có thể bị cướp đi không?”
“Chuyện không gian em không biết, nhưng hiện tại xem ra đối phương chắc là
không có địch ý, hắn thậm chí còn hứa sẽ trả lại vật tư cho em, nên chúng ta
cũng không cần phải chuyển đi. Hơn nữa vào thời điểm này, muốn tìm một nơi
ở giống như nhà chúng ta gần như là không thể. Hắn lại biết rõ ngọn ngành
của chúng ta, nói không chừng vẫn luôn giám sát chúng ta. Cho dù chúng ta
chuyển đi, nếu hắn muốn, hắn vẫn sẽ tìm đến cửa”
Ôn Nhượng gật đầu, nhưng vẫn không hiểu.
“Tại sao hắn lại đồng ý trả lại vật tư cho chúng ta? Còn có chuyện tốt như vậy
sao? Không phải là một cái bẫy chứ?”
“Cảm giác. không giống bẫy. Biết đâu là thấy em có dị năng, nên muốn lôi kéo
em. Lấy một lô vật tư đối với họ chắc chắn không phải là chuyện khó, nhưng
tìm một người như em lại không dễ”
Nói câu này không phải vì cô tự mãn, mà là sự thật nó như vậy.
Chiến lực hiện tại của cô, giếc tang thi đơn giản dễ dàng. Hôm nay sau khi
nâng cấp lực phòng ngự, tang thi bây giờ ngay cả cào cũng không làm cô bị
thương được.
Cô không tin bên cạnh người đó cũng có người mạnh như mình, nên anh ta
muốn lôi kéo cô, hoàn toàn có thể hiểu được.
Ôn Thiển: “Thôi, không nghĩ nữa, đi một bước tính một bước. Chúng ta cố gắng
làm nhiệm vụ lên cấp, đợi đổi hết vũ khí trong cửa hàng không gian, cũng sẽ
có đủ tự tin để không phải sợ hãi như vậy nữa!”
Ôn Nhượng: “Ừm, bây giờ lo lắng cũng vô ích. Nhưng mấy ngày gần đây chúng
ta tốt nhất đừng ra ngoài, video về em trên mạng quá nhiều rồi, thậm chí còn
có người livestream ở khắp nơi để rình em. Hành tung của chúng ta hiện tại
hoàn toàn bị lộ, vẫn nên cẩn thận một chút”
“Em biết rồi, chỉ cần hệ thống không giao nhiệm vụ, trước khi tạnh mưa em sẽ
ở nhà suốt”
Hai người nói chuyện xong, Ôn Thiển trở về phòng của mình.
Cô vào không gian tắm rửa, thay quần áo xong, mới đi kiểm tra số vật tư cô thu
thập được hôm nay.
Ở nhà máy xi măng, Ôn Thiển vẫn luôn lo lắng, sợ những thiết bị lớn và cát đá
cô ném vào sẽ đè chết hết mảnh đất mà bố cô vất vả gieo trồng.
Bây giờ thấy ruộng đất không bị tổn hại gì, cô cuối cùng cũng có thể thở phào
nhẹ nhõm.
Không gian lại lớn hơn trước không ít, Ôn Thiển từ biệt thự đi ra hơn hai mươi
phút, mới nhìn thấy nhà máy thép mà hệ thống thưởng cho cô.