Trọng Sinh, Cả Nhà Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Sát Xuyên Mạt Thế

Chương 44: Thành ý của anh ta



Sẵn sàng

Nghiệp Tinh Hoa đã đưa Trương Đóa Đóa đến.

Ôn Thiển nghe thấy tiếng, tò mò quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cửa.

Để cô xem cho kỹ, con lừa đảo này rốt cuộc trông như thế nào, mà có thể lừa

Cố Nhiên thảm đến vậy?!

Được cho phép, Nghiệp Tinh Hoa đẩy cửa bước vào, sau lưng là một người phụ

nữ.

Trương Đóa Đóa vốn nghe Mặc Hàn muốn gặp mình, còn rất vui mừng! Thậm

chí trên đường đến, cô ta còn lén tô son, dặm lại lớp trang điểm đơn giản.

Nhưng sau khi vào phòng, cô ta nhìn thấy bóng dáng của Cố Nhiên, sắc mặt

lập tức thay đổi.

Lần này không cần Ôn Thiển nhắc nhở, Cố Nhiên cũng đã nhìn ra sự chột dạ

của cô ta.

Ánh mắt cô ta lảng tránh không dám nhìn thẳng vào Cố Nhiên, hoàn toàn

không ngờ Cố Nhiên sẽ xuất hiện ở đây.

Anh ta không phải nên chết rồi sao? Bên ngoài loạn như vậy, làm sao anh ta

có thể mang theo cái gánh nặng là em gái mà sống sót được?

Lần cuối cùng Trương Đóa Đóa liên lạc với Cố Nhiên, là mười mấy ngày trước.

Lúc đó cô ta nghe Cố Nhiên nói em gái anh ta sốt cao, muốn đưa đến bệnh

viện tìm bác sĩ, liền cảm thấy thằng ngốc này chắc chắn sắp toi mạng rồi.

Bệnh viện loạn như vậy, làm sao anh ta có thể sống sót được?

Cho dù có may mắn sống sót, nhưng anh ta không có lương thực không có vật

tư, chắc chắn cũng đã chết đói rồi!

Trương Đóa Đóa quả quyết người này đã không còn giá trị lợi dụng nữa, nên cô

ta dứt khoát cắt đứt liên lạc với Cố Nhiên, lừa anh ta rằng mình đi chấp hành

nhiệm vụ, sau đó không thèm để ý đến tin nhắn của anh ta nữa.

Trương Đóa Đóa hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Mặc Hàn, bất an hỏi.

“Trưởng quan, ngài tìm tôi có chuyện gì?”

Mặc Hàn không lên tiếng, nhìn về phía Ôn Thiển.

Cố Nhiên lạnh giọng mở miệng, “Là tôi tìm cô có chuyện”

Trương Đóa Đóa cứng đờ người, Cố Nhiên quay đầu nhìn Mặc Hàn, hỏi: “Tôi có

thể nói chuyện riêng với cô ta một chút không?”

“Phòng bên cạnh không có người”

“Cảm ơn”

Cố Nhiên bước đến bên cạnh Trương Đóa Đóa, thấy vẻ mặt căng thẳng của cô

ta, lạnh lùng cười nói.

“Đi thôi, lẽ nào cô muốn để cấp trên của cô biết, cô đã làm những chuyện đáng

xấu hổ gì sao?”

“Anh!”

Trương Đóa Đóa tức giận nhìn anh, nhưng Cố Nhiên lại không để ý, đi thẳng

sang phòng bên cạnh.

Trương Đóa Đóa cắn cắn môi dưới, thấy Mặc Hàn và Nghiệp Tinh Hoa đều

không có ý định nói giúp mình, đành phải cứng đờ đi cùng Cố Nhiên.

Ôn Thiển dựa vào tường, bĩu môi.

Cô còn tưởng Trương Đóa Đóa này là tiên nữ giáng trần gì, kết quả lại quá bình

thường! Từ đầu đến chân chỗ nào xứng với Cố Nhiên chứ?

Ôn Thiển quyết định lát nữa về nhà, cô sẽ phải kiểm tra thị lực cho Cố Nhiên.

Đứa trẻ này chắc là bị cận thị nặng, nếu không thì cũng là bị tăng nhãn áp, đục

thủy tinh thể, nếu không không thể nào mắt mù đến mức này được.

Ôn Thiển xót cho Cố Nhiên, càng xót hơn cho lô vật tư của mình.

Cô quay đầu nhìn Mặc Hàn, hỏi: “Tìm một chỗ đi, tôi đưa đồ cho anh”

Cô tưởng Mặc Hàn sẽ vui mừng khôn xiết lập tức sắp xếp chỗ để nhận vật tư,

không ngờ anh ta lại nói.

“Cô có thể chọn không đưa, nhưng phải giúp tôi một việc”

“Anh nói trước nghe xem thế nào, tôi sẽ quyết định có đồng ý hay không?”

Ôn Thiển không dễ bị lừa, sợ anh ta bắt mình ở lại bán mạng cho anh ta.

“Chúng tôi có mấy nhà khoa học đi khảo sát bên ngoài mất tích, tôi hy vọng cô

có thể phối hợp với đội viên của chúng tôi để tìm kiếm cứu nạn. Bất kể kết quả

thế nào, cũng không ảnh hưởng đến giao ước giữa tôi và cô”

Ôn Thiển còn chưa kịp nói gì, Nghiệp Tinh Hoa bên cạnh đã sốt ruột.

“Trưởng quan! Cô ta có thể giúp được gì chứ?”

Nghiệp Tinh Hoa nhanh chóng quét mắt từ trên xuống dưới Ôn Thiển và Ôn

Nhượng, vẻ mặt không thể nào chán ghét hơn.

Hai người này trắng trẻo sạch sẽ, vừa nhìn đã biết chưa từng làm việc nặng,

chịu khổ gì! Đặc biệt là Ôn Thiển kia, tay mềm như đậu phụ! Dẫn cô ta theo,

chẳng phải là mang theo một gánh nặng sao?

xuyen-mat-the/chuong-44-thanh-y-cua-anh-tahtml]

Chuyến đi lần này vốn đã gian nan, Nghiệp Tinh Hoa không muốn mang theo

hai kẻ làm vướng chân, gây nguy hiểm đến tính mạng của đội viên nhà mình,

nên anh ta liều mạng từ chối.

“Tôi không muốn hành động cùng cô ta! Chúng tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ

một cách thuận lợi!”

Ôn Thiển cười, “Tôi còn không muốn đi cùng các người đấy!”

Có gì ghê gớm đâu, chẳng phải là vật tư sao? Cô đưa! Thứ cô không thiếu nhất

chính là vật tư!

Ôn Thiển “hừ” một tiếng, nhìn Mặc Hàn.

Cô vừa định nói “Tôi vẫn chọn đưa vật tư cho anh”, nhưng giây tiếp theo, trong

đầu liền vang lên giọng nói của hệ thống.

“Ting! Nhiệm vụ giới hạn thời gian đã mở! Trong vòng bảy ngày, mỗi khi một

thành viên trong hệ thống giếc một con zombie, thưởng cho ký chủ 1% sức

chiến đấu! Mỗi khi giếc một trăm con zombie, thưởng cho các thành viên

khác trong hệ thống 10% sức chiến đấu!”

Ôn Thiển: “!!!”

Hệ thống! Cậu chính là cha tôi ở thế giới khác!

Cô chăm chú nhìn dòng chữ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cô không

nhìn nhầm, mỗi khi giếc 100 con zombie, là thưởng cho tất cả các thành viên

trong hệ thống, ngoại trừ cô, 10% sức chiến đấu!

Tất cả!

Bao gồm cả anh trai cô! Bao gồm cả Cố Nhiên! Thậm chí còn bao gồm cả ba

mẹ cô và Cố Vãn Vãn!

Chuyện tốt trời ban như vậy, sao cô có thể bỏ lỡ?!

Nhưng, cô vừa mới tỏ thái độ không hài lòng và chán ghét Nghiệp Tinh Hoa,

bây giờ lập tức đổi ý, hình như có chút không ổn.

Thế là Ôn Thiển im lặng nhìn Mặc Hàn.

Trưởng quan, cho một lối thoát đi?

Mặc Hàn nhìn chằm chằm vào Nghiệp Tinh Hoa, lờ đi lời từ chối của anh ta.

“Đây là mệnh lệnh, không đến lượt anh từ chối. Hơn nữa, thực lực của ba người

Ôn Thiển không tầm thường, nếu chuyến đi này có họ giúp đỡ, tỷ lệ thành công

ít nhất có thể tăng gấp đôi”

Nghiệp Tinh Hoa vẻ mặt không thể tin nổi.

Thông tin của ba người Ôn Thiển anh ta đã điều tra rồi, một sinh viên đại học,

một lập trình viên của công ty khởi nghiệp, người duy nhất có chút tác dụng là

Cố Nhiên, một đặc chủng binh đã giải ngũ, đây mà gọi là thực lực không tầm

thường sao?

Nhưng Mặc Hàn đã nói vậy, anh ta lại không dám cãi lại.

Mặc Hàn nhìn Ôn Thiển, “Quyền chỉ huy của hành động lần này có thể giao vào

tay cô, coi như là thành ý của tôi, hay là suy nghĩ lại một chút?”

Lối thoát mà Mặc Hàn cho quá lớn, Ôn Thiển kinh ngạc một lúc, rồi vội vàng

nói.

“Quyền chỉ huy thì thôi đi, nhưng vào lúc quan trọng nếu tôi có ý kiến khác,

người của anh phải nghe theo tôi. Nếu anh đồng ý, tôi sẽ giúp anh”

Tuyền Lê

“Tôi đồng ý”

“Còn nữa, súng ống đạn dược bên anh cung cấp, tôi nghèo, không có nhiều

hàng tồn kho”

“Được”

Nghiệp Tinh Hoa ngây người, anh ta bắt đầu nghi ngờ trưởng quan của họ có

phải có điểm yếu nào đó trong tay con bé này không! Nếu không sao lại đồng

ý mọi thứ như vậy?

Ôn Nhượng ở bên cạnh cũng hơi nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có gì đó không

đúng.

Theo tính cách của em gái anh, nói không đồng ý là không đồng ý, không thể

nào vì gã họ Mặc này khen vài câu, cho chút lợi lộc mà thay đổi suy nghĩ.

Trừ phi.

Ôn Nhượng nhân lúc Nghiệp Tinh Hoa không để ý, dùng khẩu hình nói không

thành tiếng hai chữ.

“Nhiệm vụ?”

Ôn Thiển gật đầu một cái, Ôn Nhượng suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

Mặc Hàn bảo Nghiệp Tinh Hoa dẫn hai người Ôn Thiển đi chọn súng ống,

Nghiệp Tinh Hoa đột nhiên nhớ ra chuyện Ôn Thiển giếc người của anh ta

còn cướp một khẩu súng, vội vàng nói với Mặc Hàn.

“Báo cáo trưởng quan! Trong tay cô ta có một khẩu súng của chúng ta, cần

phải thu hồi!”

Ôn Thiển: “”

Tôi nói cho anh biết, tôi là người rất thù dai, anh cứ đợi đấy.

Mặc Hàn: “Súng tôi đã thu hồi rồi, dẫn họ đi lấy cái mới”

Ôn Nhượng: “”

Cái vị trưởng quan này, trình độ nói dối không chớp mắt đúng là đỉnh thật.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.