Trọng Sinh, Cả Nhà Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Sát Xuyên Mạt Thế

Chương 51: Hắn đáng chết thật mà



Sẵn sàng

Mọi người rã rời ngồi bệt xuống đất, cứ thế không nói một lời mà nghỉ ngơi

suốt nửa tiếng, cuối cùng cũng có người phá vỡ sự im lặng.

“Nữ thần”

Quý Phàm quay đầu nhìn về phía Ôn Thiển và Tiểu Bạch dưới chân cô, không

nhịn được hỏi.

“Chiến sủng mà cô mang theo này, rốt cuộc là giống loài gì vậy?”

Câu hỏi của anh ta khiến những người khác cũng phấn chấn tinh thần, ai nấy

đều vểnh tai lên nghe câu trả lời của Ôn Thiển.

Ôn Thiển liếc Quý Phàm một cái, bình thản trả lời: “Là mèo đó, anh chưa thấy

bao giờ à?”

Quý Phàm bị hỏi đến ngây người. “Tôi thấy mèo rồi, nhưng chưa thấy con nào

béo thế”

Tiểu Bạch: “Méo meo!!!” Anh nói cái gì đó?

“Không, ý tôi là chưa thấy con nào to khỏe và hung dữ thế này!” Quý Phàm sợ

Tiểu Bạch sẽ lao tới, vội vàng sửa lời. “Con mèo này phải nặng đến bốn năm

mươi cân chứ nhỉ? Nó từ nhỏ đã vậy rồi sao?”

Ôn Thiển gãi cằm cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch thoải mái duỗi người, lại lăn một

vòng trên đất, phơi bụng ra cho cô xoa.

Mọi người nhìn mà tan chảy vì sự đáng yêu, rồi lại nhớ đến cảnh nó xé xác

zombie ban nãy, lập tức rùng mình một cái.

“Tiểu Bạch là mèo hoang, một tháng trước được tôi nhặt về nuôi. Nó có khả

năng thích ứng với môi trường rất tốt, cho nên đã bị biến dị. Sau khi các anh

trở về cũng có thể quan sát thêm mấy con chó nghiệp vụ trong căn cứ, thế

nào cũng sẽ có điểm khác biệt”

Ôn Thiển cũng không giấu giếm, dù sao trong thời mạt thế, động vật bị biến dị

cũng không chỉ có mình Tiểu Bạch.

Cô tin rằng thông tin mà bên Mặc Hàn nắm được chắc chắn nhiều hơn những

gì cô có, cho nên dù cô không nói, đám người này sớm muộn gì cũng sẽ biết.

Quý Phàm và những người khác nghe xong, quay đầu nhìn hai con chó cứu hộ

mà họ mang theo.

Hôm nay hai chú chó cũng đã nỗ lực tham gia chiến đấu, nhưng một con bị

zombie đá văng xa mấy mét, bây giờ toàn thân gãy xương. Con còn lại mắt

cũng bị thương, bác sĩ quân y đã xử lý và băng bó đơn giản, không biết có bị

nhiễm trùng không.

Hai nhóc đáng thương ngoan ngoãn nằm trên đất, tội nghiệp nhìn về phía Tiểu

Bạch. Trông bộ dạng vừa muốn qua lại vừa không dám, chỉ có thể ư ử giao tiếp

với Tiểu Bạch từ xa.

Chỉ tiếc là Tiểu Bạch rất kiêu kỳ, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho, chỉ

muốn người dọn phân mau mau xoa bụng cho nó để nó còn đi vệ sinh.

Quý Phàm hỏi xong về con mèo, lại bắt đầu tò mò về Ôn Thiển.

Bởi vì anh thật sự không thể hiểu nổi, Ôn Thiển là một cô gái, sao lại có thể

mạnh hơn bọn họ nhiều như vậy?

Mười lăm người đến lần này, Quý Phàm có thể không khiêm tốn mà nói rằng, ai

nấy đều là tinh anh trong đội.

Họ luôn mang trong mình cảm giác ưu việt, nhưng hôm nay, chút cảm giác ưu

việt đó đã bị xóa sạch không còn một mảnh.

Bởi vì nếu không có Ôn Thiển, hôm nay họ đã bỏ mạng ở đây rồi.

“Nữ thần, cô lợi hại như vậy, trước đây làm nghề gì thế? Chẳng lẽ đã từng đi

lính?”

Ôn Thiển suy nghĩ một lát, nhẹ giọng trả lời.

“Không có, tôi chỉ là giỏi đánh nhau hơn một chút thôi. Bởi vì lúc nhỏ nhà

nghèo, không có cơm ăn, hàng xóm và bạn học đều coi thường tôi, lúc nào

cũng bắt nạt tôi”

Ôn Thiển vừa mở lời đã khiến trong lòng mười mấy người đàn ông chùng

xuống, bắt đầu thấy thương cảm.

Đặc biệt là Quý Phàm, hắn chỉ hận không thể tự tát cho mình hai cái.

Cái miệng của hắn thật là tiện! Tự dưng đi hỏi cái này làm gì? Lại xát muối vào

vết thương của người ta rồi còn gì?!

Quý Phàm hối hận vô cùng, ngay cả đồng đội bên cạnh cũng vừa tức vừa tiếc

mà đấm cho hắn hai cái.

Ôn Thiển cúi đầu nhìn xuống đất, tiếp tục nói với giọng chậm rãi.

“Lúc nhỏ ngay cả quần áo tôi cũng toàn nhặt đồ cũ của anh trai mặc, cho nên

bọn họ chửi tôi là đồ ái nam ái nữ, còn muốn lột quần áo của tôi để xem tôi

là trai hay gái. Tôi chính là từ lúc đó bắt đầu học đánh nhau”

Quý Phàm: “” Hắn đáng chết thật mà.

Ôn Nhượng: “” Chuyện này xảy ra lúc nào sao mình không nhớ nhỉ?

Ôn Nhượng mặt mày đầy nghi hoặc, nhà anh trước đây đúng là có nghèo,

nhưng lúc Ôn Thiển học tiểu học thì đã khá lên rồi.

xuyen-mat-the/chuong-51-han-dang-chet-that-mahtml]

Còn nữa, con nhóc chết tiệt này từ nhỏ đến lớn chưa từng mặc một bộ đồ cũ

nào!

Ba mẹ anh thà mình nhịn ăn chứ cũng phải mua cho con gái cưng những chiếc

váy nhỏ xinh đẹp.

Thậm chí có một lần vì chiếc váy mua cho cô quá lớn không vừa người, họ còn

định để Ôn Nhượng, lúc đó đã học cấp hai, mặc ở nhà làm váy ngủ!

Ôn Nhượng quay đầu nhìn Ôn Thiển, mày nhíu chặt.

Ôn Thiển giả vờ không thấy mà tiếp tục bịa chuyện, nói đến cuối cùng, khiến

cho Quý Phàm và những người khác nghe mà vành mắt đỏ hoe.

Ngay cả Nghiệp Tinh Hoa cũng bắt đầu tự kiểm điểm, rằng trước đây có phải

thái độ của mình đối với cô gái này quá tệ rồi không?

Cuối cùng kết thúc bài diễn văn của mình, Ôn Thiển khẽ thở dài, tổng kết.

“Cảm ơn những người đã làm tổn thương tôi đã giúp tôi trưởng thành, trở nên

mạnh mẽ. Nếu có cơ hội gặp lại”

Trái tim mọi người khẽ run lên, tưởng rằng cô sẽ lại nói ra những lời cảm động

sâu sắc nào đó, kết quả Ôn Thiển liền đổi giọng, thản nhiên cười nói.

“Tôi nhất định sẽ giếc hết bọn họ, cho chó ăn”

Trừ khi bị thần kinh, chứ ai lại đi cảm ơn kẻ thù của mình chứ?

Ôn Thiển đảo mắt một cái, đứng dậy phủi đất trên người.

Tuyền Lê

“Cũng không còn sớm nữa, nhân lúc mặt trời chưa lặn tìm thêm một chút, nếu

không đợi đến tối zombie hành động nhanh hơn, chúng ta chưa chắc đã có

được may mắn như vừa rồi”

Ôn Thiển bây giờ có chút mệt mỏi, tuy cô đã uống nước giếng trong không

gian nhưng vẫn chưa hồi phục lại.

Nếu có thể, cô muốn vào không gian ngâm mình trong suối nước nóng. Nhưng

bây giờ cả thời gian và địa điểm đều không cho phép.

Zombie ban đêm và ban ngày quả thực là hai giống loài khác nhau, mọi người

nghĩ đến chuyện đáng sợ này, vội vàng gắng gượng chịu đựng cơn đau trên cơ

thể, lần lượt đứng dậy tiếp tục tìm kiếm.

Ngoại trừ ba người Ôn Thiển, những người khác trên người ít nhiều đều có vết

trầy xước và vết thương do ngã.

Lê tấm thân như vậy, không ai dám lơ là bất cẩn, mỗi bước đi đều vô cùng cẩn

trọng.

Vì vậy, khi trong rừng lại vang lên tiếng bước chân, bao gồm cả Ôn Thiển, tất

cả mọi người đều lập tức giơ súng lên, trong mắt tràn đầy sát khí!

“Đừng, đừng bắn!”

Một giọng nói run rẩy từ trong bụi cây truyền ra, mọi người liếc mắt nhìn sang,

chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi đội mũ bảo hiểm, mặc quần áo rách rưới,

đang đi khập khiễng về phía họ.

“Bác Văn?!”

Nghiệp Tinh Hoa nhận ra đối phương, vội vàng tiến lên đỡ lấy anh ta.

Quan Bác Văn không ngờ lại thật sự là họ, vành mắt lập tức đỏ hoe, nghẹn

ngào không nói nên lời.

Ôn Thiển dựa vào cây, im lặng quan sát người sống sót này.

Một chân bị gãy, một tay cũng bị gãy, trong tình trạng này mà có thể sống sót

quả thực không dễ dàng.

Nghiệp Tinh Hoa vỗ vai Quan Bác Văn, giọng nói run rẩy hỏi: “Ngoài cậu ra,

còn có anh em nào sống sót không?”

Quan Bác Văn lắc đầu, “Không còn ai, nhưng giáo sư Âu Dương và những người

khác vẫn còn!”

Nghe thấy lời này, Nghiệp Tinh Hoa và những người khác vừa buồn bã lại vừa

thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao nhiệm vụ của họ lần này chính là tìm ra mấy nhà nghiên cứu khoa học

đó và đưa họ trở về căn cứ an toàn.

“Pháo tín hiệu chúng tôi bắn lúc trước anh không thấy sao?”

Ôn Thiển đứng phía sau đám đông, tò mò hỏi. Quan Bác Văn nghe thấy liền

nhìn về phía cô, vẻ mặt có chút phức tạp nói.

“Thấy rồi, nhưng không ngờ các anh có thể sống sót. Zombie đã tiến hóa rồi,

đội cứu hộ đến trước đây sau khi bắn pháo tín hiệu đã bị chúng tìm thấy,

không một ai sống sót. Cho nên”

Cho nên anh ta đã đợi đến khi cả tiếng pháo tín hiệu và tiếng súng đều kết

thúc, mới lấy hết can đảm đi ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.