Lúc trước khi Ôn Nhượng nói muốn lắp phòng kính và lưới kim cương, cô còn
tưởng lưới kim cương sẽ ở bên ngoài lớp kính.
Bởi vì thông thường, người ta đều thiết kế như vậy.
Nhưng không ngờ, anh lại yêu cầu nhà cung cấp đặt lưới ở bên trong.
Ôn Thiển ghé sát vào bên cạnh Ôn Nhượng, nhỏ giọng hỏi: “Sao lưới kim cương
lại ở bên trong ạ?”
Ôn Nhượng trả lời một cách hiển nhiên.
“Trước đây em nói sau này thời tiết khắc nghiệt, anh sợ sẽ có mưa axit làm ăn
mòn”
Ôn Thiển không nói gì, nhưng Ôn Nhượng từ biểu cảm của cô biết rằng mình
đã đoán đúng.
Ôn Thiển thở dài, mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng anh trai cô đúng là
thông minh từ nhỏ đến lớn, nếu không cũng đã không được tuyển thẳng vào
Học viện Kỹ thuật nghề Ngũ Đạo Khẩu.
Tiếng động lắp đặt nhanh chóng thu hút sự chú ý của ban quản lý khu chung
cư, bảo vệ gọi điện cho Ôn Trường Ninh, nói rằng đây là công trình xây dựng
trái phép không được làm, Ôn Trường Ninh trong lòng chửi thề, trên mặt lại
tươi cười đáp lại.
“Vậy thì cứ để hàng xóm đi tố cáo đi, đợi tố cáo thành công tôi sẽ dỡ. Anh
không cần phải khó xử, anh cũng đi tố cáo đi!”
Bảo vệ ngơ ngác cúp điện thoại, nhất thời không hiểu thái độ của đối phương
là tốt hay xấu.
Không còn cách nào khác, anh ta đành làm theo lời Ôn Trường Ninh.
Nhưng việc tố cáo này cần thời gian, một loạt quy trình đi xuống, ít nhất cũng
phải hơn nửa tháng mới có thể thực hiện được.
Đến lúc đó còn có ai đến quản lý việc này hay không, thì chưa chắc.
Mất hơn nửa ngày, phòng kính đã được lắp đặt xong.
Mái nhà được lắp rèm che nắng dạng tổ ong có thể điều khiển bằng tay, phía
nam được thiết kế thành mấy cửa sổ kính dạng trượt, tiện cho việc thông gió,
tản nhiệt vào mùa hè.
Tuyền Lê
Đồng thời, phía có thể mở cửa sổ được trang bị lưới kim cương chống muỗi có
độ xuyên thấu cao.
Chỉ cần mở cửa sổ, từ vị trí khung cửa sổ phía trên kéo xuống, là có thể kéo
lưới kim cương ra khỏi hộp, sau đó cố định ở vị trí khung cửa sổ phía dưới là
được.
Vì thiết kế nhỏ này, Ôn Nhượng đã chi thêm một vạn tệ.
Ôn Thiển hài lòng nhìn phòng kính sau khi lắp đặt xong, thợ lắp đặt vừa mới
bước ra khỏi cửa, một giây sau, trong đầu cô lại vang lên giọng nói của hệ
thống đã lâu không nghe thấy.
“Ting! Khởi động hệ thống phòng ngự ngày tận thế!”
[Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ nâng cấp phòng ngự, phần thưởng là nâng
cấp hệ thống phòng ngự, không gian phòng ngự nhiệt độ vĩnh hằng, một suất
dành cho nhân viên kỹ thuật!]
Nâng cấp phòng ngự? Nhiệt độ vĩnh hằng? Suất nhân viên kỹ thuật?
Ôn Thiển ngẩn người, còn chưa hiểu nhân viên kỹ thuật từ đâu ra, thì đã thấy
phòng kính vừa mới lắp đặt đã có sự thay đổi.
Độ dày đã thay đổi, trở thành loại chống đạn chuyên nghiệp. Hơn nữa chỉ có
thể từ bên trong nhìn ra bên ngoài, bên ngoài không thể nhìn thấy bất kỳ hình
ảnh nào bên trong.
Không chỉ có kính của phòng kính, mà ngay cả cửa sổ ban đầu của nhà, cũng
cùng lúc được nâng cấp theo.
“Vãi chưởng!”
Tiếng của Ôn Nhượng vang lên từ phía cửa lớn, anh rất ít khi chửi bậy, Ôn
Thiển nghe thấy liền vội vàng chạy qua, còn tưởng anh bị làm sao.
“Chuyện gì thế này?”
Ôn Nhượng nhìn thấy cô, chỉ vào cửa lớn nhà họ.
Anh đang định lấy thiết bị giám sát ra lắp, kết quả là cánh cửa này đột nhiên
biến thành một dạng khác, dọa anh giật nảy mình.
Ôn Thiển nhìn cửa lớn nhà mình biến thành cửa an toàn cấp độ chống nổ của
ngân hàng, bật cười thành tiếng.
Nhìn lại thứ trong tay Ôn Nhượng, cô mới muộn màng nhận ra.
Nhân viên kỹ thuật. chắc là nói đến anh ấy rồi?
Ôn Thiển vội vàng kéo Ôn Nhượng lại, trong nháy mắt, hai người đã vào không
gian.
Khung cảnh trước mắt đột nhiên thay đổi, khiến tim Ôn Nhượng không khỏi
đập nhanh.
Anh sững sờ tại chỗ một lúc, rồi mới nhìn xung quanh.
“Đây là. không gian của em?”
“Đúng vậy, em liên kết thông tin của anh trước, anh cứ tự nhiên đi dạo”
Trên bảng điều khiển mà Ôn Nhượng không nhìn thấy, đã hiện ra toàn bộ thông
tin cá nhân của anh.
xuyen-mat-the/chuong-9-khoi-dong-he-thong-phong-ngu-ngay-tan-thehtml]
Họ tên: Ôn Nhượng.
Giới tính: Nam.
Tuổi: 24.
Chiều cao: 185CM.
Nhóm máu: B.
Nghề nghiệp: Lập trình viên.
Quan hệ: Anh em.
Độ trung thành: Vĩnh viễn không phản bội.
Ôn Thiển nhanh chóng liên kết thông tin của anh, sau đó đi tìm Ôn Nhượng.
Ôn Nhượng đang ở trong biệt thự, phát hiện em gái mình đã bố trí xong phòng
ngủ của họ, anh hài lòng gật đầu.
Được, cũng còn chút lương tâm, không để anh ở chuồng chó.
“Không tệ chứ?” Ôn Thiển tựa vào khung cửa nhìn anh, chỉ vào giường của anh,
“Giường điện, giá hơn bốn vạn đấy!”
“Không tệ” Ôn Nhượng đi tới búng vào trán cô. “Chuyện không gian đừng để
người ngoài biết, nếu không thì nổ banh đầu chó của em ngay lập tức”
“Yên tâm đi, em biết mà”
Ôn Thiển còn hiểu rõ sự nguy hiểm của ngày tận thế hơn anh.
Ôn Nhượng vừa thử một chút, nếu không có Ôn Thiển dẫn đi, một mình anh
không thể rời khỏi đây, chắc là muốn vào cũng vậy.
Điều này cũng có nghĩa là, không ai có thể lén lút vào đây trộm đồ của em gái
anh và an toàn rời đi, điều này khiến anh thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không, con bé vất vả tích trữ nhiều vật tư như vậy, lỡ bị người ta cuỗm đi
mất, thì chắc sẽ khóc chết mất.
Ôn Nhượng không nỡ để Ôn Thiển làm việc đồng áng, mặc dù anh từ nhỏ cũng
chưa từng làm.
Nhưng anh vẫn đi giúp cô trồng trọt, trừ việc nhổ cỏ.
Hai người cảm thấy mảnh đất này sau này chắc chắn sẽ ngày càng lớn, liền
nhất trí, ra khỏi không gian, đi mua máy gieo hạt, máy phun thuốc, máy gặt,
còn có máy nghiền, máy xay xát gạo, vv.
Hai người bận rộn một lúc lâu, cuối cùng tìm được một nhà máy sản xuất thiết
bị máy nông nghiệp ở địa phương, gọi điện hẹn thời gian gặp mặt vào ngày
hôm sau.
Sau đó Ôn Nhượng tiếp tục đi lắp đặt thiết bị giám sát, còn Ôn Thiển thì quyết
định ra ngoài thêm một chuyến.
Cô luôn có một cảm giác bất an, cảm thấy ngày tận thế thật sự sẽ đến sớm
hơn.
Đi thang máy xuống hầm để xe, Ôn Thiển không ngờ lại gặp phải Trương Tử
Dương ở tầng dưới.
Anh ta vừa đi phía trước vừa gọi điện thoại, không phát hiện ra sự xuất hiện
của Ôn Thiển.
Trương Tử Dương: “Anh đã nói là họp lớp nhất định sẽ đi! Hơn nữa còn dẫn
theo bạn gái! Chuyện này em có gì không tin? .. Bạn gái anh là ai? Ôn Thiển
chứ ai! Nếu không thì còn có thể là ai. .. Haha, cô ấy đúng là khó theo đuổi,
nhưng cũng phải xem người theo đuổi là ai. Anh quyết định rồi, tốt nghiệp đại
học là đi đăng ký kết hôn với cô ấy. .. Anh đẹp trai nhà lại có điều kiện, cô ấy
có gì mà không đồng ý, chẳng phải sớm muộn gì cũng phải lấy chồng sao?”
Ôn Thiển đi theo sau, cố nén ham muốn đá bay anh ta một cước, cầm điện
thoại tiếp tục ghi âm.
Trương Tử Dương: “Đúng, hai đứa anh sẽ lái xe đi. .. Xe gì? Thì Cayenne chứ
gì. Anh đã nói với cô ấy rồi, đợi vài năm nữa kết hôn thì chiếc xe đó sẽ để anh
lái đi làm. .. Cũng tàm tạm, nhưng nói thật, anh thực ra không thích chiếc xe
đó của cô ấy, anh định sau này để bố cô ấy mua cho anh một chiếc G-Wagen.
.. Đúng, anh trai cô ấy cũng lái chiếc đó, nhưng nghe nói là tự mua”
Ôn Thiển cười khẩy, tính toán cũng hay đấy nhỉ.
Trương Tử Dương không hề nhận ra có người ở phía sau, chém gió tung trời.
Cho đến khi ánh mắt của Ôn Thiển lướt qua anh ta, nhìn thấy một con mèo
hoang màu trắng đang nằm trên nóc xe của cô, cô kích động kêu lên.
“Tiểu Bạch!!!”
Ôn Thiển nhanh chân chạy tới.
Thật sự là Tiểu Bạch sao?!
Trương Tử Dương bị tiếng của cô dọa giật mình, tìm một lý do cúp điện thoại.
Anh ta nhìn Ôn Thiển chạy đến bên xe, đón lấy một con mèo hoang bẩn thỉu
nhảy từ trên nóc xe xuống, vội vàng hét lên.
“Ôn Thiển em mau vứt nó đi! Mèo rất bẩn! Em không thể nuôi mèo, nếu không
sau này sẽ ảnh hưởng đến việc sinh con!”