Bà lạnh lùng nói: “Lúc đi chẳng phải mạnh miệng, có cốt khí lắm sao? Giờ sao
lại vác mặt về?”
Tô Trường Vinh vốn chỉ định qua chào hỏi một tiếng, nghe mẹ nói vậy trong
lòng rất khó chịu: “Mẹ, con không phải muốn quay về. Con chỉ đến báo với mẹ
một tiếng, con định đưa Thu Phương và Mẫn Tử lên thành phố”
“Cái gì? Lên thành phố?”
Bà nội Tô không ngờ họ lại tính thế, sửng sốt một chút rồi lại nói giọng quái
gở: “Tao không có tiền cho chúng mày đâu nhé, cái gì cần chia cũng chia cả
rồi”
Biết ngay mà, phân gia ra ngoài rồi mà quay lại thì chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Lý Ngọc Lan cười nói: “Con đã bảo sao tự nhiên lại quay về, hóa ra là về đòi
tiền”
“Thím nói bậy bạ gì đấy!” Tô Mẫn không nhịn được nữa nói. Nếu cô lớn hơn
chút nữa, chứ không phải mới mười ba tuổi, thì cô thực sự muốn lao vào
đánh cho bà thím hai mặt chuột tai khỉ này một trận.
“Cái con ranh này, mày mắng ai đấy hả?” Lý Ngọc Lan lập tức đổi sắc mặt.
Tô Mẫn đẩy Tôn Thu Phương ra, bước lên phía trước: “Hôm nay nhà tôi chỉ đến
chào một tiếng rồi đi, chứ không hề nghĩ đến chuyện đòi tiền. Các người giữ
tiền của cha mẹ tôi trong túi mình, đen tâm đen lòng, tưởng chúng tôi không
biết hay sao? Tôi nói cho các người biết, có giỏi thì sau này nhà tôi sống sung
sướng, các người đừng có mà bám lấy”
Lý Ngọc Lan nghiến răng: “Đồ mất dạy, cứ như chúng mày mà đòi sống ở thành
phố, cứ nằm mơ đi”
Tôn Thu Phương cũng không muốn lúc đi rồi còn cãi nhau, kéo con gái lại:
“Mẫn Tử, thôi, mình đi thôi, chậm là không kịp xe đấy”
Tô Mẫn hung hăng trừng mắt nhìn Lý Ngọc Lan một cái.
Đời này, dù có phải bò, cô cũng phải bò ra một con đường sống, tuyệt đối
không thể để thua kém cái gia đình này.
Ra khỏi cửa sau nhà cũ, Tô Mẫn nói: “Cha, ruộng đất nhà mình con thấy cứ đưa
cho nhà bà Ba làm đi, thím hai bọn họ như thế, chúng ta dây vào không thích
hợp đâu”
Tôn Thu Phương cũng nói: “Ruộng đất nhà mình, thà bỏ hoang cũng không cho
mụ Lý Ngọc Lan làm. Đi, sang nói với bà Ba một tiếng, cho nhà bà ấy làm”
nam-80/chuong-18.html]
Tô Trường Vinh nghe xong thở dài, cũng gật đầu đồng ý. Trước kia còn nghĩ, dù
sao cũng là anh em, mình không làm được thì về tình về lý đưa cho nhà chú
hai làm cũng là nên. Nhưng hôm nay những lời bà cụ và cô em dâu nói thật sự
làm hắn tổn thương.
Sau khi sắp xếp chuyện ruộng đất xong xuôi, cả nhà Tô Trường Vinh vội vàng
đi ra bến xe trấn.
Thời buổi này, mỗi ngày chỉ có hai chuyến xe, sáng 6 giờ hơn đi thành phố, 12
giờ về; chiều 4 giờ lại đi một chuyến, 6 giờ về.
Cả nhà ba người không ngừng rảo bước, cuối cùng khi đến trấn trên thì xe vẫn
chưa chạy.
Tô Trường Vinh trong lòng vẫn có chút căng thẳng, cảm thấy thấp thỏm bất an
về cuộc sống sau khi lên thành phố. Ngược lại Tô Mẫn trong lòng lại rất vui vẻ.
Kiếp trước cô ở thành phố lâu, biết chỗ nào có nhà trọ giá rẻ, cũng biết các xí
nghiệp tư nhân mọc lên như thế nào.
Tuy không có năng lực lớn, nhưng học theo mánh khóe của người ta thì cũng
đỡ phải đi đường vòng rất nhiều.
Sau khi buộc đồ đạc chắc chắn trên nóc xe, cả nhà mới lên xe ngồi.
Lúc này người đi thành phố chưa nhiều, trên xe còn chỗ trống. Tôn Thu
Phương cầm tiền trả ba đồng tiền vé xe, xót ruột ngồi xuống ghế: “Mới tiền xe
đã mất toi ba đồng, sau này lên thành phố sống thế nào đây”
Tô Trường Vinh cũng hơi rầu rĩ.
Tô Mẫn biết tính cha mẹ đều khá bảo thủ, lúc này tuy muốn lên thành phố
nhưng trong lòng chắc vẫn còn do dự, bèn vội nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, sống
thế nào con tính cả rồi”
Tôn Thu Phương nghe con gái nói giọng như bà cụ non thì cười bảo: “Con mới
mười ba tuổi, tính toán được cái gì? Lên thành phố con đừng có lo nghĩ, mẹ với
cha con sẽ chăm chỉ làm việc kiếm tiền, đến lúc đó con còn phải đi học nữa”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Tô Mẫn nghiêm túc nói: “Mười ba tuổi ở thời trước là có thể làm chủ gia đình
rồi đấy, cha mẹ đừng coi thường con. Chuyện học hành cha mẹ cứ yên tâm.
Cuộc sống khá giả lên rồi thì còn lo gì không có sách mà đọc?”
Về chuyện học hành, Tô Mẫn cũng có kế hoạch riêng. Cô biết sau này có nhiều
phương pháp học tập không chỉ là đến trường, còn có thể tự học. Cô đã bỏ
sách vở nhiều năm, muốn theo kịp trình độ cấp hai thì phải tranh thủ ôn lại
kiến thức cơ bản ở nhà trước, rồi học lại lớp 6 một lần nữa. Nếu không sau này
không theo kịp chương trình thì cũng chẳng thi được vào trường tốt.