Nói xong cô dẫn đầu đi về phía trước.
Tô Mẫn quen thuộc nơi này, cũng chẳng cần hỏi đường, trực tiếp dẫn vợ chồng
Tô Trường Vinh đến khu nhà trọ cô từng thuê kiếp trước.
Nói là nhà trọ cho người ở, thực ra chỉ là mấy gian nhà do những người sống ở
tầng một dựng tạm bợ trên khoảng đất trống trước cửa. Trông rất cũ nát,
người bình thường dùng để chứa đồ tạp nham, rất ít người ở.
Tô Mẫn tìm một gian trông có vẻ chắc chắn, gõ cửa nhà chủ trình bày ý định
thuê nhà.
Vốn là phòng chứa đồ, giờ cho thuê kiếm được tiền thì chủ nhà đương nhiên
vui vẻ đồng ý. Đối phương đánh giá cả nhà Tô Mẫn, thấy là một gia đình,
trông ai cũng thật thà chất phác nên ra cái giá rất phải chăng.
Giá thuê là tám đồng một tháng. Tháng đầu tiên trả trước một tháng tiền nhà,
về sau cứ đầu tháng thì đến thu.
Tuy nghĩ đến chuyện chưa làm gì đã mất toi tám đồng khiến Tôn Thu Phương
xót ruột, nhưng tìm được một chỗ chui ra chui vào của riêng mình thì yên tâm
hơn bất cứ thứ gì.
Sau khi trả tiền, Tô Mẫn ký hợp đồng thuê nhà với chủ nhà, thuê ít nhất nửa
năm, trong vòng nửa năm không được tăng giá. Cuối cùng để Tô Trường Vinh
ký tên.
Chủ nhà cười bảo: “Con bé này nhìn thì nhỏ mà làm việc lão luyện đáo để”
Tô Mẫn cười đáp: “Cháu là con nhà nghèo phải lo liệu sớm mà bác”
Làm thủ tục xong xuôi, cả nhà bắt đầu dọn dẹp cái lều mới thuê.
Gian nhà không lớn, chỉ hơn mười mét vuông. Chủ nhà cũng tốt bụng, còn
kiếm cho một tấm ván gỗ lớn để cả nhà làm giường ngủ.
Tôn Thu Phương phấn khởi quét tước, trải chăn chiếu mang theo lên giường.
Nồi niêu xoong chậu cũng được xếp gọn gàng, trước khi trời tối, cả nhà đã thu
dọn căn phòng đâu ra đấy.
Ăn chiếc bánh nướng mang theo, Tôn Thu Phương vẫn còn vẻ không dám tin:
“Trường Vinh, Mẫn Tử, thế là chúng ta đã ổn định ở thành phố rồi à?”
Tô Trường Vinh cũng cảm thấy như đang nằm mơ, hôm qua còn nghĩ phải ở
nhà tranh vách đất dưới quê, hôm nay đã đưa vợ con lên thành phố thuê nhà ở.
Hắn nhìn ra ngoài cửa, thấy những ngôi nhà xi măng cao tầng, đường xá rải
nhựa, xa xa có những người thành phố ăn mặc đẹp đẽ xách thức ăn vừa đi vừa
trò chuyện. “Thu Phương à, cuộc sống này tốt thật đấy”
nam-80/chuong-20.html]
Cả nhà đến chỗ ở mới đều có chút trằn trọc không ngủ được.
Sáng hôm sau khi trời còn tờ mờ sáng, Tôn Thu Phương đã dậy nhóm bếp lò
nấu cơm. Cái bếp lò này là của chủ nhà cho mượn, phải đặt cọc mười đồng.
Trước giờ toàn đun bếp củi đất, giờ dùng bếp than tổ ong này, Tôn Thu Phương
thấy rất mới mẻ.
“Chờ mình kiếm được tiền, cũng mua lấy một cái bếp lò nhé. À đúng rồi, em
thấy trong bếp nhà chị Trần dùng cái bếp không phải thế này đâu, là cái loại
bằng sắt kia kìa”
Chị Trần chính là chủ nhà trọ.
Tô Mẫn cười nói: “Đó là bếp ga. Trên phố nhiều người dùng lắm, cái đó không
cần nhóm lửa, bật lên là dùng được ngay. Sau này kiếm được tiền mình mua
cái đó dùng mới tốt”
“Cái đó chắc đắt lắm, giờ còn chưa kiếm ra tiền, mẹ chẳng dám mơ” Tôn Thu
Phương đặt nồi gạo lên bếp nấu, rồi nhìn Tô Mẫn: “Mẫn Tử, con bảo mẹ đi nhặt
ve chai liệu có kiếm được tiền thật không? Cái này phải nhặt thế nào, nếu kiếm
được tiền thật sao người thành phố không đi nhặt?”
“Mẹ này, con nói mà mẹ vẫn chưa tin à? Người thành phố đều có công ăn việc
làm, ai thèm đi làm cái việc nặng nhọc bẩn thỉu này, lại còn sợ bị người ta chê
cười”
Tô Trường Vinh súc miệng từ bên ngoài đi vào, nghe vậy cười nói: “Mẫn Tử nói
đúng đấy, mình không sợ bẩn không sợ mệt thì làm được tuốt”
Tôn Thu Phương thấy hai cha con đều tự tin như vậy thì cũng hừng hực ý chí
chiến đấu. “Được rồi, mau ăn cơm thôi, ăn xong khóa cửa đi làm việc”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Cả nhà vui vẻ ăn xong bữa sáng, mỗi người xách một cái bao tải dứa ra khỏi
cửa.
Tô Mẫn biết muốn nhặt ve chai thì thường phải tìm ở bãi rác các khu dân cư,
nên cô định để ba người tách ra, mỗi người phụ trách một khu.
Nhưng Tô Trường Vinh và Tôn Thu Phương thấy cô còn nhỏ, kiên quyết không
chịu tách ra.
Tô Trường Vinh nói: “Mẫn Tử, tuy con thạo đường trên phố hơn cha với mẹ con,
nhưng con còn nhỏ quá, lỡ gặp người xấu thì làm sao. Đất khách quê người,
cha mẹ muốn tìm con cũng khó. Con cứ đi theo mẹ con, chờ đến trưa thì cùng
về nhà trọ”