Cô định ra Tết khi cha mẹ đi thu phế liệu sẽ nhờ hỏi xem có ai bán sách giáo
khoa cấp hai cũ không để mua về tự học tiếp.
Dịp Tết Dương lịch, mẹ Liêu Chiêu Đệ và ông chủ Chu đi đăng ký kết hôn. Ông
chủ Chu còn đặt vài bàn tiệc ở một quán cơm nhỏ mời mọi người.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Sau khi cưới, mẹ Liêu Chiêu Đệ quả nhiên không phải rửa bát ở quán cơm nữa,
mà ra chợ bán thịt cùng chồng. Hai vợ chồng hòa thuận, chẳng ai nhận ra họ
là “rổ rá cạp lại”.
Hai gia đình qua lại ngày càng thân thiết. Lúc rảnh rỗi Tôn Thu Phương cũng
hay tìm Trương Tuệ trò chuyện.
Việc làm ăn của nhà họ Tô cũng ngày càng khấm khá hơn trước.
Đặc biệt là còn một tháng nữa là đến Tết Nguyên đán, các gia đình dọn dẹp
nhà cửa thanh lý phế liệu nhiều hơn hẳn ngày thường. Tô Trường Vinh và Tôn
Thu Phương cả ngày cười nói vui vẻ, nhìn con số trong sổ tiết kiệm ngày càng
tăng, hai người làm việc càng thêm hăng say.
Cuối tháng, Tô Trường Vinh và Tôn Thu Phương bàn bạc chuyện về quê ăn Tết.
Tuy đã ra ở riêng, nhưng trong nhà còn người già, không có lý do gì lại ăn Tết ở
bên ngoài. Hơn nữa họ hàng thân thích đều ở quê, cả nhà ba người ăn Tết ở
đây cũng buồn tẻ.
Tô Mẫn đang đọc sách, nghe thấy vậy thì tim thót lại một cái. Cô đặt sách
xuống, nói: “Cha mẹ, con không có ý kiến gì về việc về quê ăn Tết, nhưng có
một điều cha mẹ nhất định phải nghe con”
Tô Trường Vinh giờ càng thấy con gái thông minh nên rất coi trọng lời nói của
cô, thấy cô nghiêm túc như vậy liền cười hỏi: “Chuyện gì, con nói đi”
Tô Mẫn nói: “Con không thích nói xấu người lớn, nhưng suy nghĩ trong lòng
ông bà nội, cha mẹ hẳn phải rõ hơn con. Lần trước trong nhà rõ ràng có mấy
nghìn đồng tiết kiệm, thế mà chỉ cho nhà mình hơn một trăm đồng ra đi, suýt
nữa thì phải ngủ ngoài đường. Con biết ông bà nội coi thường con là con gái,
thấy tiền cho con sau này là lãng phí, cứ nhất quyết dồn hết cho anh Xán Xán.
Nhưng cha mẹ có thực sự cam tâm đem tiền mồ hôi nước mắt của mình cho
con nhà chú Hai, mà không để lại cho con đồng nào không?”
Tôn Thu Phương nghe vậy cau mày: “Con nghĩ linh tinh cái gì thế, tiền của cha
mẹ đương nhiên là để cho con rồi”
nam-80/chuong-36.html]
Tô Trường Vinh cũng gật đầu: “Cha mẹ vất vả thế này chẳng phải đều vì con
sao. Chú Hai con có thân thiết đến mấy cũng không bằng con gái cha được”
“Vậy được rồi, thế cha mẹ nghe con, về quê nếu có ai hỏi thu nhập thì đừng nói
thật, cứ bảo sống qua ngày, chẳng dư dả gì đâu ạ”
Tô Trường Vinh mở to mắt: “Kiếm được tiền sao lại không được nói?” Hắn còn
đang định về quê nở mày nở mặt một phen đây.
“Cha nghĩ xem, nếu ông bà nội hỏi xin số tiền đó, cha có cho không? Nếu
không cho, liệu ông bà có để yên cho nhà mình ăn Tết vui vẻ không?” Hơn nửa
năm nay cả nhà tích cóp được hơn một nghìn đồng. Đây là một khoản tiền lớn.
Cô nhớ nhà chú Hai ra Tết định mua đất xây nhà ở trấn, nếu biết nhà cô có số
tiền này chắc chắn sẽ nhòm ngó.
Tô Trường Vinh nghe vậy nghẹn họng.
Tôn Thu Phương nghe con gái phân tích cũng sực tỉnh ngộ. Chưa nói chuyện
khác, chỉ riêng bà mẹ chồng và cả nhà chú hai cái tính muốn đào rỗng nhà
người khác thì chắc chắn sẽ nhòm ngó số tiền này. Nếu Tết nhất mà đòi sống
đòi chết làm ầm ĩ lên thì còn gì là Tết nữa.
Bà lập tức nghiêm mặt: “Cứ theo lời Mẫn Tử nói, về đến nhà mình cứ than
nghèo kể khổ, xem cha mẹ có cho thêm đồng nào tiêu Tết không”
Trước kia làm chung, thu nhập bị cha mẹ thu hết thì không nói làm gì. Nhưng
giờ tiền này là do vợ chồng bà chắt chiu từng hào. Những ngày mưa gió, gào
khản cả cổ rao hàng, vất vả thế mới kiếm được, sao có thể để người khác
hưởng không.
Tô Trường Vinh cũng hiểu đạo lý này, chỉ là nghĩ đến lại thấy chua xót. Người
ta kiếm được tiền hận không thể bắc loa cho cả làng biết, đằng này mình lại
phải giấu giếm như ăn trộm, đúng là tại mấy chuyện rắc rối trong nhà mà ra.
Tô Mẫn thấy cha khó chịu bèn an ủi: “Cha, cha chưa nghe câu ‘im lặng mà phát
tài’ à? Chuyện kiếm tiền mình biết với nhau là được, người ta biết rồi mình còn
bát cơm mà ăn không?”
Nghe con nói vậy, Tô Trường Vinh cũng thấy xuôi xuôi. Của cải đúng là không
nên lộ ra, kẻo bị trộm thương nhớ.