Nghe cô nói vậy, Lý Ngọc Lan nghẹn họng. Lúc trước cả nhà họ vừa dọn đi, con
trai mụ thấy phòng rộng hơn liền đòi chuyển sang. Giờ làm gì còn chỗ cho họ ở
lại phòng cũ nữa.
Mụ cười gượng: “Thím không biết anh chị đột nhiên về nên cho Xán Xán ở rồi,
hay là anh chị ở tạm phòng Xán Xán nhé”
Tô Trường Vinh và Tôn Thu Phương chưa kịp lên tiếng, Tô Mẫn đã cười nói:
“Thím hai nói cũng đúng, nhà cháu lần này về chỉ là làm khách, ở phòng nào
chẳng được. Dù sao ở có một ngày rồi đi. Chú thím Ba về chẳng phải cũng ở
một ngày rồi đi, chẳng phải làm gì sao? Cha mẹ, hôm nay chẳng phải định
sang thăm bà ngoại sao, mình cất đồ rồi đi thăm bà ngoại đi ạ, không thì qua
năm mới lại lỡ việc khai trương”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Vừa về đến nhà đã bị mặt nặng mày nhẹ, lại còn bị sai bảo làm việc, bà nội
phân biệt đối xử rõ ràng quá.
Tôn Thu Phương hiểu ý con gái, lời này bà nói thì mẹ chồng lại bảo bà lười
biếng, nhưng con gái nói ra thì không sao.
Bà nói: “Cũng được, chúng con cũng chỉ được nghỉ hai ngày này, qua mấy ngày
nữa lại phải lên thành phố làm việc. Tết nhất người ta đốt pháo nhiều, vỏ pháo
giấy vụn nhiều lắm”
“Chúng mày còn phải về thành phố à?” Bà nội Tô trừng mắt. Bà cứ tưởng vợ
chồng con cả về là do không sống nổi ở thành phố nữa, định về cầu xin bà.
Tô Trường Vinh bất đắc dĩ gật đầu: “Con với Thu Phương giờ đã ổn định trên
phố rồi, sau này sẽ sống ở trên đó”
“Ổn định thật à? Chẳng lẽ kiếm được tiền rồi?” Bà nội Tô lập tức tỉnh táo hẳn.
Lý Ngọc Lan cũng tò mò: “Anh chị làm gì trên phố thế?”
Nghe hai người hỏi, Tô Trường Vinh sực nhớ lời con gái dặn lúc trước, nếu để
người ta biết mình kiếm được tiền thì mẹ hắn chắc chắn lại tìm cách moi móc.
Hắn đáp: “Cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, đủ tiền sinh hoạt thôi. Anh với
Thu Phương tay nghề không có, chữ nghĩa cũng không, kiếm đâu ra nhiều tiền.
Giờ vẫn đang ở thuê trong cái lều lụp xụp của người ta đấy”
Tôn Thu Phương cũng đế thêm: “Đúng đấy ạ, lần trước mẹ cho hơn một trăm
đồng, lần này mua đồ Tết hết sạch rồi. Chuyến này lên phố còn phải tranh thủ
đi làm kiếm tiền sinh hoạt phí ra Giêng đấy ạ”
nam-80/chuong-38.html]
Nghe tình hình như vậy, bà nội Tô thất vọng ra mặt. Bà hừ mũi một cái: “Không
có tiền mà còn đú đởn ở ngoài, thà ở nhà làm ruộng cho xong, phụ thằng
Trường Phú làm đất. Hơn nửa năm nay Trường Phú vừa làm ruộng vừa đi làm
trên trấn, vất vả biết bao nhiêu”
Lý Ngọc Lan cũng không vui: “Ai bảo nhà con nuôi thằng Xán Xán là cháu đích
tôn, thì phải kiếm nhiều tiền cho nó ăn học cưới vợ chứ. Không thì con với
Trường Phú cũng đi luôn lên thành phố rồi”
Lời trong lời ngoài là trách vợ chồng Tô Trường Vinh vô trách nhiệm bỏ đi.
Tô Mẫn nghe mà hiểu ngay, những người khác đương nhiên cũng nghe ra
giọng điệu đó.
Bà nội Tô hừ mạnh một tiếng, mặt càng lạnh tanh: “Suốt ngày chạy rông bên
ngoài, rõ là không muốn phụng dưỡng cha mẹ. Người ta thì con trưởng nuôi
cha mẹ, nhà này thì lại đè hết lên đầu thằng Trường Phú”
“Mẹ, mẹ nói thế không đúng rồi” Tôn Thu Phương giờ cũng không nhịn được
nữa, có tiền có tự tin, nghe mẹ chồng nói lời đổi trắng thay đen như vậy liền
phản bác ngay: “Đã bảo ai nuôi cha mẹ thì người nấy hưởng nhà tổ, mẹ bảo
Trường Vinh nuôi mẹ, thế cái nhà này có cho Trường Vinh không? Mẹ bắt
Trường Vinh nuôi cha, thế lúc trước công việc của cha sao lại cho Trường Phú?
Hóa ra Trường Phú chỉ việc hưởng lợi, chẳng phải trả giá gì, còn vợ chồng con
làm trâu làm ngựa là đáng đời à?”
“Chính cô không đẻ được con trai” Bà nội Tô tức tối lôi điệp khúc cũ ra.
Tô Mẫn tiếp lời: “Bà nội, bà bảo cháu là con gái nên không được hưởng gì, vậy
thì cũng chẳng có lý do gì bắt con gái phải nuôi cha mẹ cả. Thế nên chuyện
phụng dưỡng này cứ giao cho anh Xán Xán là đúng rồi ạ”
“Chúng mày nói cái giọng gì thế hả? Một con ranh con cũng dám cãi tau chem
chẻm, đúng là mẹ nào con nấy”
Bà nội Tô trừng mắt chửi bới.
Tô Trường Vinh mặt mày nhăn nhó, đang yên đang lành về ăn Tết mà trong
nhà cũng không yên, hắn nói: “Mẹ, mẹ đừng làm ầm ĩ nữa, rốt cuộc mẹ có cho
vợ chồng con ở nhà ăn Tết không? Nếu không thì con đưa Thu Phương về lại
thành phố đây” Trước kia ở nhà cũng cãi nhau, giờ ra riêng rồi vẫn cãi nhau,
sao chẳng lúc nào yên ổn thế này.