Lý Chấn Lương trừng mắt nhìn Chu Vĩ: “Nghiên Nghiên nhà tôi ngoan lắm, đời
nào lại đi trộm cắp. Hừ! Nếu con bé dám phạm lỗi này, tôi sẽ đánh nát
mông nó”
Nghĩ đến cô bé mũm mĩm đáng yêu trong bức ảnh, lòng Khương Lăng mềm
nhũn, không kìm được khuyên một câu: “Con gái anh mới bảy tuổi, anh cứ từ từ
giảng giải cho nó hiểu, đừng đánh nó”
Kiếp trước không kết hôn sinh con là nỗi tiếc nuối lớn nhất của cô.
Trời mới biết cô khao khát có một đứa con gái đến nhường nào. Một cô bé
mềm mại, đáng yêu, sà vào lòng cô cười khúc khích, tin tưởng cô vô điều kiện,
ỷ lại cô vô điều kiện. Nếu cô có con gái, chắc chắn cô sẽ nâng niu như trứng
mỏng, chẳng nỡ làm con tổn thương dù chỉ một chút.
Lần đầu tiên nghe Khương Lăng nói những lời dịu dàng đến thế, Lý Chấn Lương
ngẩn người, rồi cười xòa: “Không ngờ Tiểu Khương lại kiên nhẫn với trẻ con thế
đấy”
Có một câu anh giữ trong lòng không nói ra: Nếu sau này em làm mẹ, nhất
định sẽ là một người mẹ tuyệt vời. Dù sao Khương Lăng vẫn là con gái chưa
chồng, nói thế có phần hơi đường đột.
Nghĩ đến hoàn cảnh cô đơn của Khương Lăng, Lý Chấn Lương đạp mạnh bàn
đạp, tay bấm chuông kính coong.
Tiếng chuông lảnh lót hòa lẫn với tiếng anh: “Cuối tuần sau anh trực, anh sẽ
dẫn Nghiên Nghiên đến chơi với em”
“Được ạ” Khương Lăng mỉm cười.
Tuy không có con, nhưng được chơi đùa với đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu
nhà người khác cũng là một niềm vui.
Bốn người đạp xe đến chợ rau Hồng Tinh – nơi bà Vương Thúy Mẫn bị mất trộm
chuông.
Vương Thúy Mẫn là công nhân nhà máy dệt, chồng là kỹ thuật viên nhà máy cơ
khí. Ngày thường bà đi làm, xe đạp để ở nhà xe cạnh phòng thay đồ, tan làm
thì cất xe ở nhà xe khu tập thể nhà máy cơ khí. Chỉ có lúc đi chợ mua thức ăn,
xe mới để ở cổng chợ rau Hồng Tinh. Và chiếc chuông đã không cánh mà bay
tại đây.
Giữa ban ngày ban mặt, không biết kẻ nào lại nhanh tay đến thế.
Chợ rau Hồng Tinh là chợ lớn nhất phía Đông thành phố. Công nhân các nhà
máy xung quanh như xưởng máy may, xưởng cơ khí, xưởng quạt điện đều đổ về
đây mua bán. Lượng người rất đông, xe đạp dựng ngổn ngang khắp nơi trước
cổng chợ. Vì không có đủ chỗ nên ở đây không có nhà xe chuyên dụng, cũng
chẳng có người trông coi.
Lưu Hạo Nhiên có khuôn mặt tròn phúc hậu dễ gây thiện cảm nên thường đảm
nhận việc hỏi chuyện, còn Chu Vĩ lo ghi chép. Hai người chia nhau đi hỏi thăm
những người mua bán rau củ xung quanh.
Một người bán rau nói: “Hình như lúc nãy có người la toáng lên là mất chuông
xe đạp. Lúc đó tôi đang bận bán hàng nên không ra xem”
Một người qua đường xua tay: “Không biết, tôi mới đến. Mất cái chuông thì ra
tiệm sửa xe thay cái khác là xong, báo công an làm gì cho phiền phức”
Ông cụ bán báo và tạp chí ở cổng chợ thì có nhìn thấy cảnh bà Vương la lối,
ông chỉ tay về phía rừng cây nhỏ cạnh chợ: “Xe bà ấy để ở đằng kia kìa. Chỗ đó
người qua lại tấp nập, ai biết đứa nào thó mất”
Chủ tiệm tạp hóa bĩu môi: “Ở đây ngày nào chẳng có tụi trẻ con chạy nhảy
lung tung, rảnh tay bấm chuông xe inh ỏi. Còn bảo trộm à? Ai mà biết được”
Khu rừng nhỏ toàn đất cát, bị giẫm đạp lộn xộn, dấu chân chồng chéo lên
nhau. Đã hai tiếng trôi qua kể từ lúc xảy ra vụ việc, hiện trường đã bị xáo trộn,
rất khó tìm được manh mối hữu ích.
Bốn người lượn một vòng lớn mà chẳng thu hoạch được gì.
Lưu Hạo Nhiên có chút nản, móc tiền túi mua bốn cây kẹo mút chia cho mọi
người: “Ngại quá, làm mọi người mất công một chuyến. Nào nào, ăn cây kẹo
lấy sức đã” Cậu ta không hút thuốc, chỉ thích ăn kẹo, nên lúc nào trong túi
cũng rủng rỉnh kẹo.
Cây kẹo mút bọc trong giấy bóng kính trong suốt in hình quả dâu tây. Khương
Lăng cầm chiếc que nhựa trắng, nhìn viên kẹo xoắn ốc hai màu đỏ trắng trên
tay hồi lâu mà không bóc.
Hồi nhỏ ở trại trẻ mồ côi, được ăn kẹo là chuyện xa xỉ. Chỉ khi nào có gia đình
đến nhận nuôi hoặc tình nguyện viên đến thăm thì mới được phát kẹo. Nhưng
vì tính cách hướng nội, lầm lì, Khương Lăng thường là đứa trẻ duy nhất không
được chia phần.
Lý Chấn Lương nhận ra sự thất thần của Khương Lăng, trao đổi ánh mắt với
Lưu Hạo Nhiên và Chu Vĩ. Cả ba đồng loạt nghĩ đến hoàn cảnh mồ côi của cô,
trong lòng dấy lên niềm thương cảm – Tội nghiệp, chắc hồi bé thiếu thốn, giờ
cầm cây kẹo cũng không nỡ ăn.
Lý Chấn Lương nhìn cây kẹo mình đã liếm dở, không tiện đưa cho cô, bèn
hào phóng rút tiền mua thêm ba cây nữa từ tiệm tạp hóa.
Anh dúi cả nắm kẹo vào tay Khương Lăng: “Này, cho em hết đấy”
Khương Lăng ngẩng đầu, bắt gặp ý cười trong mắt Lý Chấn Lương.
Nếu là kiếp trước, có lẽ cô sẽ ngại ngùng từ chối. Nhưng sống lại một đời, cô
trân trọng từng chút quan tâm này. Cô nhặt từng cây kẹo từ lòng bàn tay anh,
cẩn thận bỏ vào túi áo: “Cảm ơn anh”
Trở lại văn phòng, Lưu Hạo Nhiên vẫn ỉu xìu: “Haizz! Công cốc rồi, vụ này lại bế
tắc”
Chu Vĩ điềm tĩnh hơn: “Đừng vội, chúng ta cứ tra xét thêm, hỏi han thêm chút
nữa xem sao”
Lý Chấn Lương phân tích: “Cái chuông giá trị không cao, nhiều người mất thì
tặc lưỡi cho qua, không báo án. Người báo án thì cũng phải vài tiếng sau mới
đến đồn, hiện trường bị phá hủy hết rồi. Giá mà được điều tra ngay tại hiện
trường lúc mới xảy ra thì may ra”
Khương Lăng ngồi trên ghế, khí định thần nhàn lên tiếng:
“Tôi có cách”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô.
Thư Sách
Lưu Hạo Nhiên vội kéo ghế ngồi đối diện cô: “Cách gì? Nói mau đi chị!”
Chu Vĩ và Lý Chấn Lương cũng nhìn cô đầy mong đợi. Mới hợp tác một vụ mà
đã ẵm ngay bằng khen tập thể, họ thừa biết năng lực của Khương Lăng không
phải dạng vừa. Cô đã nói có cách thì chắc chắn là có cách.
Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ, chiếu lên người Khương Lăng.
Kiếp trước, cô như con ốc sên thu mình trong vỏ, ngại tiếp xúc, với đồng
nghiệp cũng chỉ xã giao hời hợt. Giờ bước ra khỏi cái vỏ đó, cô mới thấy thế
giới này thật tốt đẹp. Lý Chấn Lương nói không sai, đồn công an Kim Ô đúng là
một tập thể ấm áp.
Khương Lăng dọn dẹp mặt bàn, chừa ra một khoảng trống lớn rồi bắt đầu chỉ
huy:
13-tham-tieu-maihtml]
“Anh Lương, lấy giúp em bản đồ khu vực mình quản lý”
“Hạo Nhiên, tập hợp tất cả biên bản báo án mất trộm chuông xe đạp lại đây”
“Anh Vĩ, đẩy cái bảng đen di động kia lại gần chút, anh phụ trách ghi chép nhé”
Ba người đàn ông răm rắp làm theo sự chỉ đạo của cô gái trẻ nhất, ít kinh
nghiệm nhất đội mà không hề thấy khó chịu. Ngược lại, họ còn thấy phấn khởi.
* Trước kia Khương Lăng lúc nào cũng khách sáo “cảnh sát Lý”, “cảnh sát Lưu”,
giờ xưng hô thân mật thế này chứng tỏ cô đã coi mọi người là người nhà.
* Tuy còn trẻ nhưng chuyên môn của cô quá xuất sắc. Hồ sơ đánh giá tâm lý
của cô được Cục lấy làm mẫu, vừa vào nghề đã lập công lớn. Nghe cô chỉ có
chuẩn.
Lý Chấn Lương ghim chặt tấm bản đồ khu vực phía Đông thành phố Yến Thành
lên bảng đen.
Lưu Hạo Nhiên ôm một chồng hồ sơ báo án đặt lên bàn Khương Lăng.
Chu Vĩ cầm phấn đứng trước bảng, nghiêm túc hỏi: “Tiểu Khương, em đọc đi,
ghi những gì nào?”
Khương Lăng gật đầu: “Hạo Nhiên, cậu sắp xếp biên bản theo trình tự thời
gian. Anh Lương, anh đọc thời gian và địa điểm xảy ra vụ án cho anh Vĩ ghi lên
bảng”
Theo lệnh Khương Lăng, cả ba bắt đầu hành động.
Rất nhanh, thời gian của 12 vụ án được liệt kê trên bảng, trên bản đồ cũng
xuất hiện 12 vòng tròn đỏ đánh dấu địa điểm.
Khương Lăng bắt đầu phân tích: “Đối với loại án liên hoàn thế này, do thủ
phạm thực hiện hành vi lặp đi lặp lại nên sẽ hình thành thói quen. Dù không có
chứng cứ hiện trường, nhưng chúng ta có thể phác họa chân dung thủ phạm
dựa trên đặc điểm thời gian và không gian”
Cô bước đến bảng đen, chỉ vào cột thời gian: “Mọi người phát hiện ra điều gì
không?”
Lưu Hạo Nhiên phụ trách vụ này nên nhận ra ngay: “Cơ bản đều tập trung vào
hai khung giờ: trước 8 giờ sáng và sau 6 giờ tối”
Khương Lăng gật đầu: “Đúng. Giờ chúng ta xem tiếp, những vụ án này rơi vào
thứ mấy trong tuần?”
Mắt Lưu Hạo Nhiên sáng lên: “Đều là Chủ nhật và Thứ hai!”
Khương Lăng hỏi tiếp: “Điều đó nói lên cái gì?”
Chu Vĩ nhanh trí: “Khu vực này nhiều nhà máy, có thể thủ phạm là công nhân?
Hắn trộm chuông trên đường đi làm hoặc tan làm”
Lưu Hạo Nhiên bổ sung: “Chủ nhật được nghỉ, thứ hai tinh thần sảng khoái nên
hắn chọn thời điểm này để ra tay”
Lý Chấn Lương cũng hăng hái tham gia: “Liệu có thể là học sinh không?
Trường học quanh đây cũng vào lớp lúc 8 giờ, tan học lúc 5 giờ, nếu trực nhật
thì đến 6 giờ mới về. Học sinh đi học về buồn chán, trộm chuông chơi cũng
hợp lý mà”
Lưu Hạo Nhiên và Chu Vĩ gật gù: “Anh Lương nói phải, chuông xe đạp chẳng
đáng bao nhiêu tiền, khả năng trẻ con nghịch ngợm là rất lớn”
Khương Lăng chốt lại: “Ừm, công nhân viên chức hay học sinh đều có khả
năng. Giờ chúng ta xem đến địa điểm gây án”
Mọi người nhìn chằm chằm vào 12 vòng tròn đỏ nằm rải rác lộn xộn trên bản
đồ: Chợ rau Hồng Tinh, khu tập thể nhà máy dệt, tiệm tạp hóa ngã tư đường
Công Nhân, nhà xe cạnh lò hơi nhà máy cơ khí.
Nhìn qua thì rất hỗn loạn, chẳng có quy luật gì cả.
Khương Lăng không giục, cô kiên nhẫn chờ đợi.
Cô đã có đáp án trong lòng nhưng không muốn nói toẹt ra.
Kiếp trước, làm việc ở phòng hồ sơ, cô có rất nhiều thời gian để đọc sách
chuyên ngành. Dù không học lên thạc sĩ, tiến sĩ nhưng kiến thức lý thuyết về
đánh giá và phác họa tâm lý tội phạm của cô vượt xa nhiều chuyên gia.
Để phá vụ án này, kỹ thuật “Phác họa chân dung tâm lý tội phạm” (Criminal
Profiling) là cực kỳ hữu dụng.
Đáng tiếc, năm 1993, kỹ thuật này vẫn còn quá mới mẻ ở trong nước. Phải đến
năm 2004 giới học thuật mới thống nhất tên gọi, và tận năm 2007 Hiệp hội
Phác họa tâm lý tội phạm mới được thành lập.
Đưa một kỹ thuật tiên tiến của tương lai vào điều tra hiện tại là một thử thách
lớn đối với Khương Lăng.
Cô cần một chiến thắng thuyết phục để chứng minh tính hiệu quả của nó.
Thấy mọi người vẫn im lặng, Khương Lăng bắt đầu gợi ý.
“Dưới góc độ tâm lý học, thủ phạm vừa cần quen thuộc địa hình, lại vừa sợ bị
người quen phát hiện, do đó hắn sẽ chọn những địa điểm gây án thuận tiện
nhưng tương đối an toàn”
Lời Khương Lăng nói rất dễ hiểu, mọi người gật đầu lia lịa.
“Anh hiểu rồi, thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, kẻ trộm thường không gây án
ngay gần nhà mình”
“Chỗ xa quá thì hắn không dám đi vì lạ nước lạ cái, sợ bị bắt”
“Vậy là. không xa không gần?”
Khương Lăng gợi ý tiếp: “Như vậy, nếu lấy nơi ở của hắn làm tâm, khoảng cách
xa nhất hắn có thể đi tới làm bán kính, sẽ hình thành một ‘vùng đệm tâm lý'”
Lưu Hạo Nhiên nghe vậy liền chộp lấy cây bút chì, vẽ một vòng tròn lớn trên
bản đồ bao trùm 11 điểm gây án (trừ một điểm quá xa). “Cái vòng này chính là
vùng đệm tâm lý của nghi phạm?”